Trang 707# 1
Chương 1414: Kế sách rút dây động rừng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ồ..."
Mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy vậy đều quay đầu sang liếc nhìn Vương Vũ một cái, tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Vương Vũ có thể một mình giết sạch năm trăm hay không thì mấy người Toàn Chân Giáo cũng không dám đoán chắc, dù sao trong game vẫn có giới hạn thuộc tính, cho dù có là cao thủ lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không thể chống đỡ nổi với người đông thế mạnh, nhất là bây giờ cấp bậc của mọi người đều ở khoảng cấp 50, Vương Vũ trong trạng thái bình thường cũng không thể giết được bất kỳ một nghề nghiệp nào trong vòng một giây.
Nhưng mà loại chuyện lấy đầu người khác giữa năm trăm người kia, thì mấy người Toàn Chân Giáo sẽ hoàn toàn không nghi ngờ chút nào về sức mạnh của Vương Vũ.
Vì sao Quan Nhị Gia có thể đâm trúng Nhan Lương giữa trăm nghìn quân lính? Bởi vì ngựa chạy rất nhanh!
Có thể thấy được tốc độ di chuyển có tầm quan trọng đến mức nào đối với việc đâm chém nhau.
Vương Vũ vốn đã có bản lĩnh khinh công, tốc độ di chuyển đương nhiên không cần phải nói nhiều, hơn nữa võ công vượt nóc băng tường của Vương Vũ cũng đứng đầu, mà điều quan trọng nhất là Vương Vũ còn biết bay nữa đó, đây chính là đôi cánh thần khí đấy, giúp cho Vương Vũ chạy trốn dễ dàng hơn nữa, đừng nói mấy trăm người, có đông người hơn nữa mà gặp phải hắn thì cũng chỉ có thể giương mắt ếch lên mà nhìn thôi.
Thảo nào Vô Kỵ dám sử dụng đến phương pháp hoàn toàn không đáng tin cậy chút nào này, còn không phải vì Toàn Chân Giáo có một sự tồn tại cấp hack có thể biến chuyện không đáng tin cậy thành chuyện đáng tin hay sao...
Sau khi nghỉ ngơi một lát, thể lực của mọi người đã hoàn toàn hồi phục, mọi người lại cất cánh lần nữa.
Sau khi bay vọt qua hẻm núi Tà Linh, đó chính là phạm vi thế lực của thành Yamatai rồi.
Thành Yamatai là nơi đóng quân của tổng bộ Hội Hắc Long, không chỉ vì Yamatai là thành chính lớn nhất trong ba đảo Doanh Châu, mà còn vì thành Yamatai có khu vực khai thác mỏ và dãy núi thảm thực vật lớn nhất trong ba đảo Doanh Châu, bản thân thành Yamatai có tài nguyên vô cùng phong phú, loại thành chính có nhiều tài nguyên như vậy vẫn luôn là chiến lược rất quan trọng.
Từ lần chiến tranh thành trì này không khó nhận ra, sau này người chơi đánh nhau với số lượng lớn thì không chỉ dựa vào người, mà còn phải dựa vào tiếp tế hậu cần, Hội Hắc Long chiếm cứ thành Yamatai, chẳng khác nào chiếm cứ được vùng đất trọng yếu nòng cốt của đảo Doanh Châu, nếu thật sự phải đánh, dựa vào tài nguyên vô cùng phong phú này cũng có thể tiêu hao đến mức cấu rỉa chết người ta.
Ngoài ra, diện tích của thành Yamatai cũng rộng lớn hơn loại thành thị bến cảng như thành Tá Hạ này rất nhiều, mấy người Toàn Chân Giáo một đường bay thẳng đến, bay mất khoảng hơn ba mươi phút mới nhìn thấy thành chính Yamatai.
Lúc này cổng thành Yamatai đóng chặt, trên tường thành người chơi Hội Hắc Long túm năm tụm ba đứng với nhau, tuy không đông lắm nhưng tầm nhìn hoàn toàn không có góc chết nào, chỉ cần có người trèo tường vào thành là có thể phát hiện ra ngay lập tức.
"Ha!"
Nhìn thấy bố trí phòng ngự trên thành Yamatai không hề có chút sơ hở nào, Vương Vũ không nhịn được cười nói: "Lão đại của Hội Hắc Long này thật sự là một tên rất cẩn thận đấy nhỉ."
"Có ai nói không phải đâu chứ." Vô Kỵ cũng thở dài nói: "Rõ ràng là tấn công người khác mà bản thân mình lại còn phải bày ra tư thế phòng thủ, tên này trong thực tế có lẽ cũng có không ít kẻ thù đâu nhỉ..."
"Giống như ngươi ấy hả?" Minh Đô sờ lên cằm hỏi.
"Không giống!" Vô Kỵ đắc ý nói: "Ta có quốc gia bảo vệ, ra vào đều có cảnh sát có vũ trang đi theo, cho dù lão Ngưu có ra tay, một băng đạn bắn ra sẽ quật ngã được ngay thôi."
"Chậc chậc chậc..." Mọi người thở dài: "Mẹ nó, quốc gia nuôi dưỡng loại người như ngươi làm cái gì cơ chứ, tai họa để lại nghìn năm sao?"
Rốt cuộc vẫn là Vương Vũ sống thực tế hơn một chút, vẫn chưa quên mình đến đây để làm gì, suy nghĩ một lát nói: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Xông thẳng vào trong hay là để cho lão Ngư đi vào?"
Sắp xếp của Hội Hắc Long cũng có thể nói là vô cùng ổn thỏa, không hề có bất kỳ góc chết nào, nếu muốn đi vào thì cũng phải đột phá từ một phương hướng nào đó.
Nếu ở trong thực tế, có lẽ có thể để cho Cung thủ lặng lẽ bắn tên không tiếng động giết chết một người chơi, sau đó mọi người xông vào từ vị trí đó.
Nhưng đây là trong game mà, chết rồi vẫn còn có thể sống lại được, cứ như vậy mà có thể lặng lẽ lẻn vào thành được thì cũng chỉ có Thích khách mà thôi.
Toàn Chân Giáo có hai Thích khách, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư, trong tình huống như thế này, khả năng chiến đấu của Danh Kiếm Đạo Tuyết có thể bỏ qua không tính, cho nên có thể vào thành chỉ còn có thể là Bắc Minh Hữu Ngư.
Đương nhiên rồi, biết người biết ta mới có thể đánh trăm trận không thua trận nào.
Vô Kỵ suy nghĩ một lát nói: "Trạm gác trên tường thành cũng không có góc chết, phòng ngự bên trong thành chỉ có thể càng chặt chẽ cẩn thận hơn thôi, lão Ngư ngươi đi vào nhìn tình huống bên trong một chút đi, nếu như có thể ra tay được thì ngươi cứ trực tiếp ra tay, nếu không thể ra tay được thì chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn!"
"Ừ được!"
Bắc Minh Hữu Ngư không nói nhiều lời, nghe thấy mệnh lệnh của Vô Kỵ, lên tiếng đáp một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.
Bắc Minh Hữu Ngư rời đi, Vô Kỵ khoát tay áo dọn ra một chỗ trống rồi lấy mạt chược ra bắt đầu xoa.
Còn chưa xoa xong một vòng thì Bắc Minh Hữu Ngư đã chui từ dưới đất lên.
"Sao hả? Có ra tay thành công không?"
Thấy Bắc Minh Hữu Ngư quay về nhanh như vậy, Vương Vũ đi đến bên cạnh Bắc Minh Hữu Ngư đầu tiên, hỏi.
"Không được!"
Bắc Minh Hữu Ngư mặt như màu đất nói: "Giống y hệt như những gì Vô Kỵ đã nói, phòng ngự bên trong kín không một kẽ hở, không có cơ hội để ra tay."
"Kín không kẽ hở? Có phóng đại quá không đấy?" Minh Đô bĩu môi nói.
"Không phóng đại chút nào!" Bắc Minh Hữu Ngư tim đập thình thịch nói: "Phủ thành chủ bây giờ được bao quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, ít nhất cũng phải hơn một nghìn người, lại còn mở ra Chân Thực Chi Nhãn, vừa nãy ta chỉ mới đến gần thôi đã bị nhìn thấy rõ rồi, nếu không phải ta biết Độn Thổ thì e rằng bây giờ cũng chẳng về được nữa rồi."
"Hơn một nghìn người sao? Hít..."
Vừa nghe thấy Bắc Minh Hữu Ngư nói như thế, mấy người Toàn Chân Giáo đồng loạt hít vào một hơi.
Mẹ kiếp, Hội Hắc Long ngày thường rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa vậy, lão đại thế mà chột dạ đến mức độ như thế này, đánh chiến tranh thành trì mà còn phái hơn một nghìn người đến canh gác bảo vệ phủ thành chủ.
Nghĩ đến đây, đám người không tự giác được đưa ánh mắt nhìn về phía Vô Kỵ, không nhịn được nói: "Bình thường khi ngươi đi ra ngoài cũng có hơn một nghìn người bảo vệ sao?"
"Thôi stop đê..." Vô Kỵ khinh thường nói: "Người không quan trọng có đông hay không, quan trọng là ở chuyện tinh nhuệ có biết không hả? Một nghìn người thôi mà, nhìn các ngươi bị dọa đến mức sợ hãi thành cái gì rồi kìa."
"Một nghìn người đấy nhé! Ngươi làm như là một nghìn con kiến đấy chắc?"
Mọi người vô cùng không hài lòng với loại hành vi không coi người khác là người này của Vô Kỵ.
Vô Kỵ thì lại nhìn sang Vương Vũ nói: "Lão Ngưu..."
"Đừng nhìn ta!" Vương Vũ cuống quýt xua tay: "Đại ca, ta cũng có giới hạn đấy nhé, đối diện thế nhưng là một nghìn người cơ đấy, ôi chao, lại còn ở phủ thành chủ mà không phải ở nơi hoang dã gì cả, ta cũng đành chịu thôi!"
Vũng hoang dã địa thế trống trải, bất kể là đánh úp hay chạy trốn thì đều có điều kiện thuận lợi, nhưng mà phủ thành chủ lại là kiến trúc... Không gian bên trong cho dù có rộng lớn hơn chăng nữa, nhưng dù sao cửa cũng rộng có ngần đó thôi, nếu muốn đi vào đó giết người nhất định phải dọn sạch cổng ra vào đi mới được.
Bên ngoài phủ thành chủ có gần một nghìn người chơi Hội Hắc Long, bảo Vương Vũ là một Võ sư tay không tấc sắt đi vào, ngay chính diện đấu lại một nghìn người? Mẹ nó chuyện này cũng quá giật gân rồi.
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!" Vô Kỵ nói: "Nếu ta sáng tạo được cơ hội để cho ngươi đi vào, ngươi có nắm chắc có thể cướp được con dấu hay không?"
"Vậy thì không thành vấn đề!" Vương Vũ nói: "Miễn là ta có thể đi vào! Bảo đảm có thể cướp được con dấu, riêng chuyện giết người thì ta là người chuyên nghiệp rồi, chẳng qua bên ngoài phủ thành chủ đông người như vậy, ngươi bảo ta đi vào kiểu gì bây giờ?"
"Chuyện này không cần ngươi để ý đến!" Vô Kỵ cười nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết ngay thôi!"
Vừa nói, Vô Kỵ vừa chỉ cổng thành Yamatai ngay trước mặt nói với những người khác trong Toàn Chân Giáo: "Đi thôi, ngoại trừ lão Ngưu ra, mấy người chúng ta đều bay sang đó đi!"
Mấy người Toàn Chân Giáo có chút mê mang hỏi lại: "Bà mẹ nó, bay sang kia cũng quá rõ ràng rồi đấy!"
"Chính là cần người ta chú ý đến!" Vô Kỵ cười nòi.
"Vậy còn ta thì sao? Ta bay về phía nào?" Vương Vũ hỏi.
"Ngươi đợi ở đây, đợi chúng ta giết sạch người trên tường thành rồi thì ngươi hãy bước vào!"
"Giết sạch?" Đám người càng kinh ngạc hơn nữa: "Ngươi định đánh chính diện luôn sao?"
"Không!" Vô Kỵ cười: "Ta đang rút dây động rừng!"