Trang 745# 2
Chương 1491: Các vị ngồi ở đây, đều là rác rưởi hết
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Vù"
Cùng một tiếng xé gió vang lên, mũi tên mang theo ánh sáng trắng bắn tới trước mặt Vương Vũ.
Vương Vũ cũng không thèm tránh, tùy tiện vỗ một cái, vỗ mũi tên qua một bên.
"Ầm!"
Mũi tên rơi xuống đất, mặt đất bên cạnh Vương Vũ nứt toác ra.
Vương Vũ cũng không chút hoang mang lùi về phía sau một bước, vừa vặn tránh khỏi bán kính nổ mạnh của mũi tên.
"Hả?"
Nhìn Vương Vũ tránh thoát sự công kích của mũi tên, Đái Lý Khắc lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Chỉ đơn giản là đánh rơi mũi tên, Đái Lý Khắc thật ra cũng không ngạc nhiên lắm, thứ khiến hắn ngạc nhiên chính là hiệu quả nổ mạnh của Nhị Đoạn Tiễn lại không thể làm Vương Vũ bị thương chút nào.
Hiệu quả bộc phá của Bộc Phá Tiễn chính là phạm vi lan rộng, không dùng kỹ năng dịch chuyển, nhưng lại có thể chuẩn xác tránh né kỹ năng lan rộng như vậy, một động tác này ngay cả các cao thủ giỏi nhất cũng khó mà làm được.
"Ngươi là ai?" Đái Lý Khắc đánh giá Vương Vũ từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi.
"Thiết Ngưu!" Vương Vũ lạnh nhạt báo danh hiệu của mình.
"Ngươi chính là Thiết Ngưu?" Nghe thấy tên của Vương Vũ, ánh mắt của những người khác trong chiến đội Thánh Đường cũng bị thu hút qua, Khuê Cương vừa nghe thấy cũng một quyền bức lui Tay Trái Tử Thần, thả người bay trở về trận địa.
Tay Trái Tử Thần thấy đối thủ muốn bỏ chạy, làm sao có thể để yên được, liền rút ra một mũi tên, giương cung cài tên.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên, mũi tên bay vụt về hướng Khuê Cương. Jeff cũng không thèm nhìn mũi tên của Tay Trái Tử Thần, pháp trượng vút lên cao một chút, cửa truyền tống mở ra đã nuốt chửng mũi tên, mũi tên xuyên qua cửa truyền tống bắn thẳng về phía Vương Vũ.
Vương Vũ vừa nhấc chân, một cước đá vào đầu mũi tên.
"Ầm!"
Hướng của mũi tên bị chệch đi, cắm thật sâu vào bức tường bên cạnh Vương Vũ, mũi tên hơi hơi rung lên, nói rõ lực đạo của nó rất mạnh.
"Tê..."
Tất cả mọi người ở đây, đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Tuy những người trong chiến đội Thánh Đường không biết sự lợi hại của Tay Trái Tử Thần, nhưng Khuê Cương đã từng giao thủ với Tay Trái Tử Thần, thực lực của Khuê Cương thì mọi người đều đã biết rất rõ ràng.
Không nói đến vị Cung thủ này cận chiến có bao nhiêu dũng mãnh, lực đạo của một mũi tên kia, cho dù Khuê Cương là Võ sư có sức mạnh như vậy cũng không dám mạnh mẽ chống đỡ, nhưng Vương Vũ lại tùy tiện một cước đá văng mũi tên đi.
Trong mắt người đi đường bên ngoài, Vương Vũ chỉ đơn giản xuất một cước, nhưng trong mắt các vị cao thủ, Vương Vũ giơ chân rất nhanh lẹ, góc độ lại chuẩn xác, cùng với tâm tính ổn định kia, thực làm cho người ta nghe mà rợn cả người.
Dù sao cũng không có mấy người dám đối mặt với mũi tên mạnh mẽ kia, lại còn dám chủ động nhận lấy.
Tay Trái Tử Thần lệ rơi đầy mặt nói: "Ngưu ca, ngươi có thể để cho ta một chút mặt mũi được không?"
"Cái rắm ấy!" Vương Vũ trừng mắt nhìn Tay Trái Tử Thần: "Muốn có mặt mũi, thì tự mình đi giành lấy, ngươi dám bắn một mũi tên nữa ta sẽ đánh chết ngươi!"
"Ngươi nói vậy thì ta cũng chịu rồi." Tuy bị Vương Vũ phê phán, nhưng Tay Trái Tử Thần lại ra vẻ vô cùng sung sướng, nếu Vương Vũ đã nói vậy, thì rõ ràng công kích của mình đã tạo ra một áp lực không nhỏ cho Vương Vũ.
Nói xong, Tay Trái Tử Thần chán nản chạy tới trước mặt đám người Toàn Chân Giáo.
Đối với sự xuất hiện của Tay Trái Tử Thần, đám người Toàn Chân Giáo vẫn cực kì vui vẻ, dù sao có thể xuất hiện vào thời điểm đó giúp đỡ bọn họ thì đều là huynh đệ tình thâm cùng nhau vượt qua thử thách.
Thấy Tay Trái Tử Thần họp lại đây, người Toàn Chân Giáo nhiệt tình tiếp đón: "Ha, Tay Trái ngươi lấy cánh ở đâu ra vậy?"
"Na Na đã cho ta mượn." Tay Trái Tử Thận tùy ý trả lời."Na Na?"
Người Toàn Chân Giáo nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, khó chịu phất tay xua đuổi: "Được rồi, ngươi mau chóng biến đi, đừng để chúng ta nhìn thấy ngươi nữa!"
Con mẹ nó, theo đuổi được cô nương của Toàn Chân Giáo, lại còn tiếp cận khoe khoang, thật đúng là đê tiện...
Đối với trình độ bát nháo của Toàn Chân Giáo, đám người chiến đội Thánh Đường dĩ nhiên đã tỉnh lại từ trong khiếp sợ rồi, Đá Trắng nhìn chằm chằm vào Vương Vũ lạnh nhạt nói: "Không hổ là thành chủ thành Dư Huy, quả nhiên là danh bất hư truyền, người mà chúng ta muốn tìm đúng thật là ngươi."
"Hửm?" Vương Vũ nhíu mày hỏi: "Tìm ta làm gì?"
"Mượn đồ một chút!" Đá Trắng đáp.
Vương Vũ buồn bực: "Đồ nào?"
"Con dấu!" Jeff lạnh như băng nói.
"....."
Jeff không hổ là vua nhạt nhẽo, lời vừa nói ra, không khí ở hiện trường trong giây lát tụt xuống cực điểm.
Cách đó không xa đám người Toàn Chân Giáo đang ôm cánh tay dự tính xem trò vui, nghe vậy sắc mặt liền tối đen, nhao nhao móc vũ khí ra.
Mẹ nó, mọi người còn rằng đám người này tìm Vương Vũ là vì tìm chồng, hóa ra bọn họ lại vì con dấu, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Dù sao kết quả kém nhất của loại sự tình tìm chồng này là đơn phương tình nguyện, mua bán không chính đáng, mọi người đều cùng chơi trò chơi này, bởi vì loại việc này phần lớn cả đời không qua lại với nhau, căn bản không có khả năng kết thù.
Tính chất của việc muốn đoạt con dấu này giống với tính chất của việc giết người muốn đoạt trang bị, ở thế giới này, đồ vật gì đó còn quý giá hơn cả mạng sống. Đoạt đồ so với giết người thì càng thêm tồi tệ, kết quả tốt nhất đều là trở thành kẻ thù sống chết.
Đám người kia rất có can đảm, đi đoạt đồ lại muốn đoạt trên đầu Toàn Chân Giáo.
"Có chút thú vị!" Vương Vũ khẽ cười nói: "Ngươi có biết đây là nơi nào không? Chỉ cần ta muốn, các ngươi đều không thể ra khỏi thành này."
"Thật sao?" Đá Trắng cười tủm tỉm: "Vậy ngươi thử xem nào!"
Đá Trắng vừa dứt lời, Vương Vũ đột nhiên nhận được một thông báo từ hệ thống: "Thành chủ Thiết Ngưu của thành Dư Huy, bỏ lơ chính sự, trong lúc tại vị bị người người oán trách, dẫn tới sự bất mãn của dân chúng, quyết định lật đổ bạo chính, có trấn áp hay không?"
"??"
Vương Vũ sửng sốt nhìn thông báo, ấn vào xác dịnh.
Hệ thống nhắc nhở: "Trong lúc trấn áp, tạm thời ngưng sử dụng quyền lợi của thành chủ, mời người chơi thành chủ thận trọng khi xuất hành để tránh gặp phải sự ám sát của bạo dân."
"Lão Ngưu, sao lại thế này?"
Người chơi Toàn Chân Giáo đồng hành cùng Vương Vũ, cũng nhận được lời nhắc nhở từ hệ thống để bảo vệ Vương Vũ.
"Có kẻ mưu phản!" Vương Vũ nghiêm túc trả lời.
Giảng về đạo lý, Vương Vũ tuy chỉ là một chưởng quỹ phủi tay, nhưng ở phương diện chiến tích này lại không tính là kém, con đường buôn bán trên biển, lợi nhuận phụ bản mạnh hơn những thành chính khác không biết bao nhiêu lần.
Thành Dư Huy dưới sự lãnh đạo của Vương Vũ, thực lực của thành chính như nước lên thì thuyền lên, không kém hơn bảy khu thành Chiến Thần bao nhiêu.
Vương Vũ cảm giác coi như là mình xứng đáng, ngàn vạn lần không nghĩ tới lại có người mưu phản mình.
Mặc dù không thực sự tạo ra thương tổn gì cho Vương Vũ, nhưng lại làm hắn cảm thấy có chút không thoải mái... không có biện pháp, đây là bệnh chung của tân thủ, cảm giác quá mạnh mẽ.
"Ha ha!"
Nhìn thấy vẻ mặt này của Vương Vũ, Đá Trắng cười nói: "Sao nào, thành chủ đại nhân, ngươi bây giờ còn có thể để chúng ta không ra khỏi thành được sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên tự mình ngoan ngoãn giao con dấu ra đây, nói cách khác đợi chúng ta động tay không nặng không nhẹ, cấp bậc của ngươi hiện tại, 10% kinh nghiệm khó mà kiếm lại được."
"Hừ Hừ!"
Nghe Đá Trắng nói vậy, Vương Vũ chỉ thản nhiên đáp: "Chỉ là tạm thời không dùng được quyền hạn của thành chủ mà thôi, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được hay sao?"
"Hử?" Đá Trắng bất ngờ nói: "Ngươi sẽ không cho rằng ngươi và đám bạn mèo ba chân của ngươi, có thể ngăn được chiến đội Thánh Đường chúng ta đấy chứ?"
"Không không không!" Vương Vũ lắc đầu: "Đối phó với rác rưởi, chỉ cần một mình ta cũng đủ rồi!"
"Ngươi dám nói ta là rác rưởi!" Nghe được lời này của Vương Vũ, sắc mặt Đá Trắng khẽ biến.
"Thật có lỗi, ta không nhằm vào ngươi!" Vương Vũ lắc lắc ngón tay: "Ta muốn nói tất cả các ngươi, đều là rác rưởi!"