Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1490 - Chương 1492: Minh Thương Dễ Tránh

Trang 746# 1

 

 

 

Chương 1492: Minh thương dễ tránh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Hừ! Quá cuồng vọng rồi!" Đám người Chiến Đội Thánh Đường suýt chút nữa thì bị tức chết.

Phải biết rằng, thi đấu điện tử không giống với thi đấu thể dục thể thao bình thường, ở xã hội hiện nay, giá trị bản thân của tuyển thủ trong trò chơi so với minh tinh thể thao bình thường thì cao hơn rất nhiều. Cho dù so với minh tinh tai to mặt lớn cũng không thấp hơn là bao.

Chiến đội Thánh Đường là cao thủ chức nghiệp tuyến 1 thế giới lại càng có lực ảnh hưởng to lớn, chớ nói đến ở quốc tế, cho dù là ở Trung Quốc, phàm là những tay lão luyện trong trò chơi này đều đã từng nghe qua đại danh của bọn họ, đi tới nơi nào mà không có ánh hào quang tỏa ra xung quanh chứ?

Chơi trò chơi và tập võ khác nhau không lớn, chiến đội Thánh Đường chơi được đến cảnh giới này, tâm thái tự nhiên sẽ sinh ra một loại tự tin và kiêu ngạo, nhưng vào lúc này lại đặc biệt có một vai diễn không tên tuổi từ đâu nhảy ra chỉ vào mũi họ châm biếm mỉa mai, bọn họ làm sao mà chịu được loại chuyện này chứ.

Đá Trắng và Jeff coi như bình tĩnh, nhưng tính tình nóng nảy như Chiến sĩ Thú nhân Bố Lỗ Tư thì đã tức giận ngay tại chỗ rồi, tay phải trảo ra phía sau, lôi ra một cây thương hung hăng ném về phía Vương Vũ.

Đối mặt với cây thương đang bay tới, Vương Vũ không nhanh không chậm lui về phía sau nửa bước, tay trái tùy tiện duỗi ra, vững vàng tiếp được cây thương của Bố Lỗ Tư nắm trong tay.

"!!!??"

Thấy Vương Vũ bắt được cây thương của chính mình, Bố Lỗ Tư đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mở hai tay ra, rồi bỗng nhiên cúi đầu, chỉ thấy ba cây thương còn lại ở sau lưng đều bay về phía Vương Vũ, mà Bố Lỗ Tư cũng dùng hai tay cầm kiếm, đôi cánh vừa thu lại, đuổi theo phía sau cây thương, từ trên xuống dưới xử dụng Băng Sơn Kích, bổ một kiếm về phía Vương Vũ.

"Âm hiểm!"

Nhìn thấy công kích của Bố Lỗ Tư, nhóm người Toàn Chân Giáo không khỏi cùng nhau dựng ngón tay giữa lên.

Bố Lỗ Tư cũng coi như là cao thủ đỉnh cấp, không những thực lực cận chiến rất cao, mà thương tổn của ba cây thương này cũng rất mạnh mẽ.

Lúc này cây thương ở phía trước chặn lại bước đi của Vương Vũ, Bố Lỗ Tư lại ở phía sau bổ một đao, cho dù Vương Vũ có đỡ của bên nào thì cũng phải mạnh mẽ chống đỡ.

"Ha ha!"

Ai ngờ biểu tình của Vương Vũ lại vẫn lạnh nhạt như cũ, không những không lui lại phía sau, ngược lại còn tiến về phía trước một bước.

"Phốc! Phốc! Phốc!"

Đúng lúc này, ba cây thương của Bố Lỗ Tư đã kề sát gáy Vương Vũ, cắm xuống mặt đất phía sau Vương Vũ. Cây thương dài hơn một mét rưỡi, cắm sâu vào mặt đất hơn phân nửa, có thể thấy được sức mạnh của cây thương này rất lớn, cho dù là Vương Vũ thì cũng sẽ mất hơn nửa cái mạng.

"Chuyện... chuyện này sao có thể!!"

Thấy Vương Vũ nhẹ nhàng bâng quơ tránh thoát công kích của mình, Bố Lỗ Tư cảm thấy hoảng hốt, nhưng không đợi Bố Lỗ Tư hồi hồn, khóe miệng Vương Vũ đã hơi giương lên, tay phải mạnh mẽ duỗi lên trên, tránh được trường kiếm của Bố Lỗ Tư, trực tiếp bắt được cánh tay Bố Lỗ Tư đang cầm kiếm.

"Xuống dưới đi!"

Thân hình Vương Vũ vừa xoay chuyển, cầm lấy cổ tay phải của Bố Lỗ Tư, thuận thế đột nhiên phát lực sử dụng Mãnh Hổ Kích.

Băng Sơn Kích tất nhiên không kém, nhưng vẫn thua ba phần trước kỹ năng của Mãnh Hổ Kích.

Bố Lỗ Tư vốn là từ trên nhảy xuống, giờ lại bị Vương Vũ lôi kéo xuống, kết cục thế nào cũng có thể tự tưởng tượng được.

Thân thể giữa không trung của Bố Lỗ Tư không thể kiểm soát được như ngày thường, không tự chủ được bị kéo về phía mặt đất.

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang lên, mặt của Bố Lỗ Tư vừa chạm đất, ngay tức khắc đã ngã quỵ xuống đất, rung chuyển một đám bụi lớn.

Kéo Bố Lỗ Tư từ trên trời xuống dưới, Vương Vũ không hề dừng lại một chút nào, tay trái nắm cây thương giơ lên cao, từ trên xuống dưới hung tợn đâm vào giữa hai chân Bố Lỗ Tư.

"A..."

Tiếng thét thảm thiết của Bố Lỗ Tư vang lên, cắt qua chân trời.

"..."

Trong một thoáng ấy, hiện trường liền lặng ngắt như tờ.

Người của Toàn Chân Giáo thì khỏi cần phải nói nữa, đối với hành vi công kích chỉ 3 đường đã hạ được đối thủ này của Vương Vũ cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng lần thứ hai chứng kiến thủ đoạn này của Vương Vũ, bọn họ vẫn đổ mồ hôi lạnh sau lưng, dưới khố một trận mát lạnh.

Về phần đám người ở chiến đội Thánh Đường, tròng mắt đều muốn bay cả ra ngoài, bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy một màn khủng khiếp như vậy.

Đương nhiên, không chỉ bởi vì cách ra tay tàn nhẫn của Vương Vũ, mà còn bởi vì thao tác của hắn quá chuẩn xác.

Người chơi trò chơi này phần lớn đều là người bình thường, đối với người bình thường mà nói, nếu như đối phương phóng ra kỹ năng công kích mình, chỉ có 3 loại phương thức ứng đối.

Một: tránh né!

Hai: Đón đỡ!

Ba: Bị đánh! (chú Ngưu không đề cử mọi người dùng phương thức này.)

Mà Vương Vũ không trốn không tránh không đỡ, càng không bị đánh, mà là trực tiếp ra tay phá giải kỹ năng của đối thủ, thao tác nhìn rợn cả người như vậy, dù chiến đội Thánh Đường có là cao thủ cỡ nào cũng không dám tưởng tượng đến.

Phải biết rằng, mỗi một kỹ năng đều có cơ chế và hiệu quả công kích riêng biệt, mà muốn phá giải kỹ năng chắc chắn phải tìm được ra sơ hở, rồi từ sơ hở đó bắt tay vào phản kích.

Từ khi kỹ năng phóng thích đến lúc công kích mục tiêu, thời gian cũng chỉ trong nháy mắt.

Vương Vũ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã tìm ra sơ hở rồi làm ra công kích phản kháng một cách rất chuẩn xác, bất luận là năng lực phản ứng hay khả năng quan sát, thậm chí cả độ chính xác khi ra tay, đều làm người nghiền ngẫm cực kì sợ hãi.

Càng kinh khủng hơn chính là, một chiêu nhìn lưu loát mây bay nước chảy kia của Vương Vũ, dường như căn bản không có sự suy xét nào hết, mà là một loại chiến đấu theo bản năng....

Bản năng chiến đấu đáng sợ như vậy... quả thực khiến người ta kinh sợ.

Tục ngữ có câu, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đạo lý này ở trong trò chơi thể hiện càng thêm trần trụi.

Cho nên trong trò chơi này, ở cùng một chỗ với cao thủ thì đều là cao thủ, cùng một chỗ chơi với người chơi bình thường thì phần lớn cũng chỉ là người chơi bình thường mà thôi.

Chiến đội Thánh Đường và Toàn Chân Giáo đã giao thủ với nhau, đối với thực lực của đám người Toàn Chân Giáo, chiến đội Thánh Đường cũng đã biết được vài phần.

Tuy rằng nhóm người này thực lực siêu phàm, quỷ kế đa đoan, nhưng so với những cao thủ chuyên nghiệp chân chính thì vẫn còn chênh lệch, càng miễn bàn đến những cao thủ chuyên nghiệp hàng đầu như bọn họ.

Bởi vậy, trong tiềm thức của đám người chiến đội Thánh Đường, nếu Vương Vũ đã ở cùng với đám người Toàn Chân Giáo kia, thực lực cũng chỉ san san nhau với mấy người Toàn Chân Giáo kia mà thôi

Cho dù có cao, cũng sẽ không cao hơn nhiều lắm.

Nhưng hiện tại nhìn xem, người trước mắt này rõ ràng không đơn giản chỉ là cao hơn đám người Toàn Chân Giáo kia một chút, mà thậm chí còn có chút tà môn.

Nghĩ đến điểm này, Đá Trắng cũng không nói lời vô ích, lúc này hạ lệnh: "Tên nhóc này thật sự quỷ dị, một mình chiến đấu thì không ai là đối thủ của hắn, tất cả cùng lên đi."

Nói xong, Đá Trắng ở giữa không trung đưa tay nhấc lên, nâng Bố Lỗ Tư dậy, sau đó vung tay trái ra bên ngoài, mặt đất trên đường và mái ngói nóc phòng toàn bộ đều bị mở bung lên, thêm cả Bố Lỗ Tư vào nữa, đồng thời hướng về phía Vương Vũ.

"Gì???"

Lần đầu tiên nhìn thấy loại ma pháp kì quái như thuật Lực Hấp Dẫn của Đá Trắng, Vương Vũ không khỏi sửng sốt một chút.

Ngay vào lúc hắn còn đang hoang mang, đất đai mái ngói đầy khắp bầu trời ùn ùn kéo đến đánh tới trước mặt Vương Vũ.

"Ầm!"

Bố Lỗ Tư đã trà trộn vào trong đám ngói hai tay cầm kiếm, sử dụng Băng Sơn Liệt Địa Trảm với Vương Vũ.

Băng Sơn Liệt Địa Trảm chính là đại chiêu của Chiến sĩ, phán định cao hơn kỹ năng cấp thấp như Mãnh Hổ Kích không biết bao nhiêu lần, Vương Vũ tất nhiên sẽ không đỡ đòn, vì vậy nhẹ nhàng nhảy một bước về phía sau, tránh thoát được công kích của đất và mái ngói, đồng thời nhảy ra khỏi phạm vi công kích của Bố Lỗ Tư.

"Vù!"

Không đợi Vương Vũ rơi xuống đất, tiễn của Đái Lý Khắc đã bay tới trước mặt Vương Vũ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment