Trang 747# 1
Chương 1494: Quyết tâm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Hiện tại Vương Vũ bị đối thủ giữ gắt gao, muốn động cũng không động được, lúc này mà đi công kích đối phương thì rõ ràng không được sáng suốt cho lắm.
Nếu lúc này có một tia sét đánh lên đầu Vương Vũ, thì chuyện này sẽ ầm ĩ lắm đây.
Minh Đô cũng không dám công kích, mà những người khác tự nhiên cũng giống như vậy, chỉ sợ chính mình không cẩn thận đánh sai người. Vương Vũ chết chỉ là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ bởi vì Vương Vũ chết mà đánh mất thành Dư Huy, cho dù biết rõ với tính cách của Vương Vũ sẽ không truy xét, nhưng trong lòng mọi người vẫn sẽ áy náy.
Dưới sự uy hiếp của Pháp sư không gian Jeff, trong nhất thời Toàn Chân Giáo lại không có một ai dám tiến lên nửa bước.
Thấy Toàn Chân Giáo không dám hành động thiếu suy nghĩ, Jeff quay đầu lại, pháp trượng chỉ về phía Vương Vũ đang bị trói chặt vẽ một đường, một cửa truyền tống xuất hiện trên đầu Vương Vũ, cũng trùm lên người hắn.
"Má!"
Người Toàn Chân Giáo thấy vậy, liền cảm thấy hoảng hốt.
Mọi người đều đã từng thấy qua một chiêu này, một Chiến sĩ như Bao Tam còn có thể chém chết, Vương Vũ với tư cách là một Võ sư lại càng không là gì cả.
Vừa rồi Jeff lấy vũ lực mà đe dọa, mọi người căn bản không dám tiến lên, hiện tại còn muốn chạy tới phối hợp, lúc này nghiễm nhiên đã muộn rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa truyền tống trùm trên đầu Vương Vũ.
"Hừ!"
Jeff hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường mà cười nhạo, hai tay hợp lại, cửa truyền tống trực tiếp đóng lại.
"Soạt!"
Một luồng sáng trắng lóe lên, Vương Vũ biến mất trước mắt mọi người.
"Phù!"
Thấy Vương Vũ đã biến mất, người trong chiến đội Thánh Đường kích động đồng loạt siết chặt nắm tay.
"A?"
Nhưng người của Toàn Chân Giáo nhìn thấy một ánh sáng trắng này, lông mày lại hơi nhíu lại, cũng lộ ra một chút kích động không thể nhìn thấy được.
"Hô...."
Vương Vũ biến mất rồi, Khuê Cương bóp cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, thở phào một tiếng: "Tên nhóc này cũng thật khó đối phó, may mà có Jeff, nếu không thật không biết phải làm sao mới giết chết được hắn."
"Đúng vậy...." Bố Lỗ Tư nghĩ lại còn phát sợ: "Chơi trò chơi này lâu như vậy rồi, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp thằng cha nào lại cường hãn đến thế, thật không biết hiện tại chiến đội Cửu Châu đã đạt tới cái trình trạng gì rồi."
"Không đúng a...."
Ngay lúc hai người còn đang thán phục thực lực của Vương Vũ, đột nhiên Khắc Tô Lỗ bên cạnh lộ ra vẻ mặt kì quái.
"Sao vậy?" Hai người nghe tiếng, liền buồn bực quay đầu hỏi.
Khắc Tô Lỗ suy tư nói: "Chúng ta hiện tại đang trong trạng thái nhiệm vụ ám sát đoạt quyền, nếu tên kia đã chết rồi thì con dấu thành chủ phải rơi ra mới đúng chứ, nhưng sao ở đây lại chẳng có gì hết vậy."
"Con dấu thành chủ?"
Nghe sự ngờ vực của Khắc Tô Lỗ, hai người Bố Lỗ Tư vội vã cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, quả nhiên ngoài chân ra thì chẳng có gì hết, đừng nói đến con dấu của thành chủ, ngay cả rễ cây còn chẳng nhìn thấy nữa là, sàn nhà bị Đá Trắng thổi bay trước đó còn chưa kịp làm mới nữa.
"Ế? Không thể a?"
Vẻ mặt ba người đều hoang mang.
Đúng lúc này, đột nhiên Đá Trắng kêu lên: "Không ổn, tên nhóc kia còn chưa chết, các ngươi cẩn thận phía sau."
"???"
Được Đá Trắng nhắc nhở như vậy, ba người Bố Lỗ Tư không chút suy nghĩ, trực tiếp lăn mình về phía trước, lăn xa khỏi vị trí vừa đứng ban nãy, sau đó quay lại nhìn, trên nóc phòng chỗ ba người vừa mới đứng, xuất hiện một Võ sư khôi ngô cường tráng đang đứng đó, không phải Vương Vũ thì còn là ai vào đây được nữa.
"Không tồi! Cũng có bản lĩnh!"
Từ trên nóc nhà, Vương Vũ đánh giá mấy người chiến đội Thánh Đường một lượt từ trên xuống dưới, sau đó kéo ống tay áo lên.
"..."
Nhìn thấy động tác này của Vương Vũ, người Toàn Chân Giáo không tránh khỏi một trận xúc động: "Mẹ nó, Lão Ngưu muốn động thủ thật rồi, chỉ sợ đám rùa rụt cổ các ngươi lần này xong rồi."
Cùng Vương Vũ ngốc một chỗ lâu rồi, Vương Vũ trong thực tế có một chút thói quen nhỏ mà người Toàn Chân Giáo đã sớm quen.
Ví dụ như thời điểm Vương Vũ nhìn ngươi cười như không cười, thì chứng tỏ hắn đang có ý kiến với ngươi, hãy mau chóng quỳ xuống nhận sai trước khi quá muộn.
Nếu như nhìn thấy Vương Vũ bắt đầu xắn ống tay áo lên, vậy thì đại biểu cho việc Vương Vũ muốn nghiêm túc rồi, động tác xắn tay áo này chính là "giải trừ phong ấn", lúc này quỳ xuống nhận sai cũng không còn tác dụng nữa, xử lí hậu sự mới là động tác chuẩn mực.
Cho tới nay, đối thủ có thể khiến cho Vương Vũ làm ra động tác này đã ít lại càng ít, không hổ là chiến đội Thành Đường tiếng tăm lừng lẫy ở quốc tế, bản lĩnh chỉ cần mấy hiệp đã ép "đại chiêu" của Vương Vũ ra ngoài.
"Hiện tại lại cho các ngươi thêm một cơ hội nữa!" Sau khi xắn cổ tay áo ở cả hai tay lên xong, Vương Vũ nhìn Đá Trắng chằm chằm: "Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đã sai khiến các ngươi tới đây ám sát ta, ta có thể tha cho các ngươi một mạng."
Đá Trắng cũng là môt cao thủ thân kinh bách chiến, tự nhiên tâm tính của bản thân cũng rất cường đại, nhưng khi phải chống lại ánh mắt của Vương Vũ tâm lý vẫn như cũ có chút hoảng sợ.
Để che giấu sự sợ hãi, Đá Trắng cố ý lớn tiếng: "Cố ý làm ra vẻ huyền bí, mau giết chết hắn!"
Nói xong, Đá Trắng vung tay lên, ngói nhà dưới thân liền bay lên, một đường đập về phía Vương Vũ.
Vương Vũ thấy vậy chỉ mỉm cười, hai tay hợp lại, hét một tiếng đẩy về phía trước: "Trở về cho ta!"
Trong chốc lát, hai tia sáng một đỏ một lam vây xung quanh hai tay Vương Vũ, ngay sau đó hai con cự long một thủy một hỏa từ trong lòng bàn tay của Vương Vũ bay ra phóng về phía đám ngói trước mặt.
Thuật Lực Hấp Dẫn khống chế vật thể không thuộc về kỹ năng của bản thân Đá Trắng, vì vậy phán định thương tổn cơ bản ngang với công kích thông thường, đối diện với "Song Long Phá Cực" của Vương Vũ, tất nhiên không thể chịu được một kích, nháy mắt đã bị song long của Vương Vũ nuốt hết sạch.
Hai con cự long vẫn không dừng lại, mà bay về phía Đá Trắng.
Jeff tùy tay vẽ một đường, cửa truyền tống xuất hiện trước mặt ba người họ, song long tiến vào trong cửa truyền tống, xuất hiện ở sau lưng Vương Vũ.
Cảm giác được sau lưng có sát ý, Vương Vũ hơi nheo mắt lại, thả người nhảy một cái.
"Ầm!"
Hai con cự long nện vào vị trí Vương Vũ vừa mới đứng ban nãy, đập nóc nhà tan thành đá vụn bay tán loạn.
Cùng lúc đó, Đái Lý Khắc đan xen hai tay, liên tục bắn hơn mười mũi tên bay một mạch về phía Vương Vũ.
Vương Vũ không nhanh không chậm lùi về sau một bước, cánh tay trái ôm một vòng, kẹp hết mũi tên ở dưới nách, rồi thuận tay ném trở về.
Ba người Đá Trắng nhân cơ hội này thu cánh lại, đáp xuống dưới mặt đất.
Dù sao bất kể là tốc độ hay là thân thủ, ba người họ cũng không phải là đối thủ của Vương Vũ, cho dù cả ba đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng lần đầu tiên dùng cánh chơi, vẫn không am hiểu việc bay trên không, cùng với ở trên trời, chẳng thà linh hoạt chiến đấu ở dưới mặt đất còn hơn.
"Đứng sau bảo hộ!"
Không đợi Vương Vũ từ trên nóc phòng nhảy xuống, hai người Bố Lỗ Tư cùng Khuê Cương ở dưới mặt đất vội vàng phi thân nhảy lên nóc phòng, Băng Quyền xông tới mở ra, nghênh đón nhằm về phía Vương Vũ.
Tốc độ Băng Quyền của Khuê Cương tương đối nhanh, dẫn đầu vọt tới trước mặt Vương Vũ, ngay sau đó hai tay đưa ra lại định nhảy đến ôm chặt Vương Vũ.
Đối với Vương Vũ thì một chiêu thức không thể sử dụng đến hai lần.
Vương Vũ cũng không khách khí, một cước Lôi Đình Cước giẫm lên lôi quang đạp vào ngực Khuê Cương.
Phán định Lôi Đình Cước rất cao, BOSS còn bị một cước này đá văng ra, đá Khuê Cương bé nhỏ chỉ là việc nhỏ như con thỏ mà thôi.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên, Khuê Cương trực tiếp bị một cước của Vương Vũ đá bay, vừa lúc đập lên người Bố Lỗ Tư.
"Rầm!"
Bố Lỗ Tư bị Khuê Cương nện xuống nóc phòng, Khuê Cương thì bị Bố Lỗ Tư xông tới dội ngược lên.
Vương Vũ duỗi cánh tay ra, Mãnh Hổ Kích bắt được cánh tay của Bố Lỗ Tư lôi về phía sau.
"Đùng!"
Khắc Tô Lỗ phía sau Vương Vũ bị Khuê Cương đá đi, hai người thân bất do kỷ lăn thành một đoàn, gục trên mặt đất.
Vương Vũ cũng không thèm nhìn dưới chân, lùi về phía sau một bước, hung tợn giẫm lên trên mặt đất, một cước dẫm nát gáy Khuê Cương.