Trang 747# 2
Chương 1495: Bắt sống
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sát thương khủng bố của Vương Vũ cũng rất có tiếng.
Vừa nãy Khuê Cương đã ăn một chiêu Lôi Đình Cước của Vương Vũ, sớm đã mỏng manh không chịu được, lúc này cái ót lại bị dẫm thêm một cước, hắn làm sao có thể sống nổi?
“Phốc!”
Một tiếng vang trầm đục, Khuê Cương bị Vương Vũ dẫm thành một luồng ánh sáng trắng ngay tại chỗ.
Sau khi dẫm chết Khuê Cương, chân của Vương Vũ đặt lên trên mặt Khắc Tô Lỗ. Hắn bị Vương Vũ đá bay lên nóc nhà, chịu một lượng sát thương lớn kèm theo hiệu ứng choáng.
“Ta muốn mạng của ngươi! Thánh Thương Trùng Kích!!”
Hai lần liên tục bị Vương Vũ cắt ngang, tính tình của Bố Lỗ Tư lại cực kỳ táo bạo, lửa giận trực tiếp xông lên đỉnh đầu, đôi tay hắn đặt ở sau lưng, bốn cây thương đồng thời xuất hiện!
Chỉ thấy hai tay của Bố Lỗ Tư lại chắp ở trước ngực, bốn cây thương hợp lại làm một, mang theo ánh sáng lạnh phi về phía Vương Vũ đang đứng ở trên nóc nhà.
“Tới đây đi!”
Vương Vũ cười nhạt, duỗi tay phải ra, tùy tay nắm chặt cây thương, thuận thế cắm thật mạnh xuống.
“Phụt!”
Góc độ của cây thương dường như đã được tính toán kỹ - không chút sai lệch cắm vào yết hầu của Khắc Tô Lỗ! Sau đó nó xuyên qua gáy hắn, cắm thật sâu xuống nóc nhà.
Khắc Tô Lỗ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cảnh tượng trước mắt đã biến đổi, hắn trở về điểm sống lại.
“Thượng đế ơi, ta vừa nhìn thấy cái gì vậy…”
Thấy Vương Vũ không những không chết mà còn cầm được “Thánh Thương Trùng Kích” của mình, Bố Lỗ Tư không khỏi đờ đẫn cả người…
Hắn quả thực không thể tin được hai mắt của bản thân.
Mấy người Đá Trắng thấy thế cũng kinh hãi vạn phần, vốn chỉ nghĩ biểu hiện của Vương Vũ vừa rồi đã đủ biến thái rồi, không thể tưởng tương được đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Điều càng khiến bọn họ không thể chấp nhận được chính là - “Thánh Thương Trùng Kích” của Bố Lỗ Tư cũng bị Vương Vũ phá giải được.
Con mẹ nó, hắn còn là người sao?
BUG! Nhất định là BUG!
Một hiệp đấu trôi qua, quân số đã giảm mất hai người, hơn nữa còn là người khống chế chính trong đội! Lúc này Đá Trắng mới đột nhiên tỉnh ngộ, một vài người thật sự không thể ứng phó nổi tên này, vì thế hắn không chút chần chừ dứt khoát nói: “Mọi người mau chạy đi!”
Jeff luống cuống tay chân vẽ ra một cánh cửa truyền tống, mấy người nhấc chân định trốn vào bên trong.
“Muốn chạy?”
Vương Vũ mới vừa bộc phát chút khoái cảm, thấy mấy người bên chiến đội Thánh Đường có ý định rút lui, hắn làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được? Vương Vũ ngay lập tức dẫm mạnh một cái, ngói trên mái nhà chịu tác động không ngừng bay lên, ngay sau đó hắn dùng chân đá vào mái ngói.
“Vèo!”
Một tiếng xé gió, mái ngói nháy mắt bay tới chỗ Jeff, chuẩn xác đập vào ót hắn.
“Ai nha!”
Thân hình của Jeff run rẩy một cái, cánh cửa truyền tống tan biến vào trong hư không.
“Gì vậy?”
Thấy một màn này, Vô Kỵ có chút sửng sốt, vuốt cằm cười tủm tỉm nói: “Ta hiểu rồi, pháp sư không gian xem ra cũng có nhược điểm.”
“Nhược điểm? Nghề nghiệp chết tiệt này cũng có nhược điểm sao?”
Nghe thấy Vô Kỵ nói, mọi người không khỏi chú tâm quan sát.
Thực lực của Jeff tạm thời không nói tới, gặp phải Vương Vũ coi như hắn xui xẻo, nhưng pháp sư không gian tuyệt đối là một nghề nghiệp rất “lỗi”, có thể công có thể thủ thì thôi đi, con mẹ nó còn có thể hỗ trợ, nghề nghiệp như vậy thì có nhược điểm gì chứ?
“Ha ha!” Vô Kỵ cười nói: “Các ngươi có phát hiện ra không? Ma pháp của hắn chỉ nhắm vào mục tiêu không thể cử động được.”
“Mục tiêu không thể cử động được?”
Nghe Vô Kỵ nói vậy, mọi người không khỏi suy tư một chút, lát sau tất cả đều kinh ngạc nói: “Hình như đúng là như vậy thật.”
Chính xác! Kể cả là Bao Tam hay là Bắc Minh Hữu Ngư, cả hai đều bị khống chế không thể cử động được sau đó mới bị giết chết, hơn nữa Vương Vũ vừa rồi cũng bị y như vậy, sau khi hắn bị người khác khống chế, Jeff mới ra tay thi pháp.
“Còn một vấn đề này nữa!” Vô Kỵ cười nói: “Lúc tên nhóc này mở ra cánh cửa truyền tống, trong khoảng thời gian đó hắn không thể bị công kích, nếu không cánh cửa sẽ biến mất.”
Dứt lời, Vô Kỵ chỉ chỉ Jeff – kẻ xui xẻo bị Vương Vũ dùng mái ngói đánh cho chật vật.
“Thì ra là thế! Trách không được!”
Nhìn thấy Jeff luống cuống tay chân đứng ở bên dưới, trong lòng mấy người Toàn Chân Giáo rốt cuộc cũng có chút thoải mái.
Trách không được người ta hay nói, trong trò chơi không có nghề nghiệp nào là hoàn mỹ cả, chỉ có nghề nghiệp mà ngươi không biết thôi.
“Ha ha ha!”
Sau khi biết được nhược điểm của Jeff, Pháp sư không gian một thời từng là ác mộng giờ chẳng khác gì con hổ giấy. Mấy người Toàn Chân Giáo đứng ở một bên đồng loạt nở một nụ cười cực kỳ đáng khinh.
Toàn Chân Giáo toàn là mấy tên e sợ cho thiên hạ không loạn, nếu là bình thường thì làm gì có chuyện né tránh không đánh, sở dĩ trốn tránh chiến đội Thánh Đường là bởi vì trong đội ngũ của bọn họ có một tên Pháp sư không gian.
Mẹ nó, tên nhóc này mà mở ra cánh cửa truyền tống, không chừng ở bên kia chuẩn bị có một đống người nhào ra công kích, thế nên Toàn Chân Giáo mới không dám đánh chính diện là như vậy.
Hiện tại bọn họ đã thấy rõ nhược điểm của Pháp sư không gian, thế thì còn thứ gì đáng để băn khoăn nữa chứ? Một đám người cười gian bắt đầu mở vòng, vây chặt chiến đội Thánh Đường ở bên trong.
……
Trong văn phòng Kiếm Chỉ Thương Khung, Mộng Hi ngồi ở một bên, Gấu Ơi Chờ Tớ lại đang xum xoe: “Ha ha, Mộng Hi cô nương, ngài yên tâm, các vị đại ca trong chiến đội Thánh Đường chỉ cần có cánh, mấy tên khốn Toàn Chân Giáo kia chắc chắn sẽ chạy trời không khỏi nắng. Đến lúc đó người của Toàn Chân Giáo tùy các ngươi xử trí, chúng ta chỉ cần thành chủ.”
“Phải không?” Mộng Hi ngước mắt nói: “Ta còn nghe nói trong đội ngũ của bọn họ có một Võ sư rất “khủng bố” mà.”
“Ha ha ha!” Gấu Ơi Chờ Tớ và Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe vậy liền cười nói: “Vừa rồi anh em Kiếm Chỉ Thương Khung chúng ta vừa gửi tin tức tới, nói tên nhóc kia đã bị các vị đại ca của chiến đội Thánh Đường bắt được, ước chừng con dấu thành chủ tới tay rồi cũng nên.”
Nói tới đây, hai người liền liếc nhau một cái, sự hưng phấn trong mắt không thể nào giấu được.
Vương Vũ lợi hại thế nào bọn họ tất nhiên rõ ràng tường tận, đánh bại hắn có khi còn khó hơn cả việc nhổ răng cọp, thậm chí có thể so sánh với 180 lần làm nhiệm vụ.
Lần này nếu ám sát thành công, thứ mà Kiếm Chỉ Thương Khung nhận được không đơn giản chỉ là một tòa thành Dư Huy… mà còn có cả vinh quang vô thượng và vô số danh vọng!
Dù gì đối thủ cũng là Vương Vũ, có thể cướp được dấu thành chủ ở trong tay tên mãnh thú này, tuyệt đối có cảm giác thành tựu hơn là đoạt mười tòa thành từ trong tay người khác.
Hòa thượng từ nơi khác tới biết niệm kinh, cao thủ nhập khẩu còn ổn áp hơn cả hàng trong nước. Mấy tên khốn Toàn Chân Giáo gây sóng gió trong sever lâu như vậy mà chưa có kẻ nào xử lý được, chiến đội Thánh Đường ra tay còn chưa đến một ngày thế nhưng đã chế phục được Vương Vũ.
Hiện tại Gấu Ơi Chờ Tớ và Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chỉ biết vui sướng ngồi chờ chiến đội Thánh Đường trở về báo tin vui.
“Bắt được chưa?” Mộng Hi nghe vậy liền nhíu nhíu mày, cô gửi một tin nhắn cho Đá Trắng: “Đá Trắng, bắt sống tất cả cho ta!”
Bấy giờ Mộng Hi lại có chút hối hận vì thực hiện giao dịch với Kiếm Chỉ Thương Khung, sự giảo hoạt gian xảo của mấy người Toàn Chân Giáo Mộng Hi đã được “trải nghiệm” qua, nếu thật sự bị mấy tên đáng khinh này ghi thù, chỉ sợ về sau phiền toái sẽ kéo đến không dứt.
Cho nên, Mộng Hi thay đổi chủ ý, dự định sẽ tiên lễ hậu binh mềm nắn rắn buông trước, mấy tên khốn này nếu cứ bướng bỉnh không chịu hợp tác, lúc đó giết bọn họ cũng chưa muộn.
“Bắt sống?”
Nhìn thấy tin nhắn của Mộng Hi, Đá Trắng suýt chút nữa rơi lệ đầy mặt.
Bọn họ bây giờ có khi còn không toàn mạng bước ra khỏi đây, cô ta còn yêu cầu bọn họ bắt sống… Thật sự là đứng nói chuyện không cảm thấy eo đau sao?