Trang 748# 1
Chương 1496: Bắt sống Toàn Chân Giáo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Một mình Vương Vũ thôi cũng đủ đánh tan tác cả một chiến đội Thánh Đường. Mấy người Toàn Chân Giáo cũng đã hiểu rõ tường tận nhược điểm của đối thủ, đến bước này chiến đội Thánh Đường làm gì còn cơ hội phản công.
“Kết Giới Ám Hắc!”
“Lôi Vân Cuồng Phong!”
“Thuấn Ảnh Liên Hoàn Cước!”
Ăn đủ một loạt chiêu lớn của Toàn Chân Giáo, bốn người Đá Trắng trước sau bị đánh thành một luồng ánh sáng trắng, ngay lập tức biến mất trước mắt mọi người.
Thích khách ám sát thành chủ bị giết hết sạch, hiệu ứng ám sát trên người Vương Vũ cũng biến mất, quyền hạn của thành chủ một lần nữa khôi phục.
“Bang!”
Vương Vũ búng tay một cái, ra mệnh lệnh cho vệ binh - giới nghiêm toàn bộ thành Dư Huy!
…
Trong điểm sống lại của thành Dư Huy, mấy người Đá Trắng vừa mới sống lại, bọn họ dự định sẽ đi các điểm sống lại khác để tập trung quân số. Nhưng ai ngờ vệ binh đứng trước cửa điểm sống lại lại giơ trường mâu ngăn cản đám người Đá Trắng rời đi.
“Chuyện này là sao?”
Chuyện vệ binh chặn đường bọn họ đã từng nghe nói qua, nhưng đây chính là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt không biết phải làm sao.
Vệ binh thấy đám người Đá Trắng không hiểu nguyên do, hắn vô cùng tri kỷ lạnh giọng quát: “Thành chủ có lệnh! Bất kỳ kẻ nào cũng không được ra khỏi điểm sống lại!”
Thấy đối phương không phải người chơi của Sever, một người anh em vệ binh khác còn tốt bụng phiên dịch lại một lần nữa. Dù sao bọn họ cũng nghe không hiểu, còn việc phiên dịch như thế nào ông Ngưu cũng không biết, tóm lại mọi người cứ nghĩ NPC trong trò chơi vô cùng tri kỉ, vô cùng tốt bụng là được rồi.
“What The Fuck!!”
Nghe thấy lời vệ binh nói, đám người chiến đội Thánh Đường ngay lập tức trở nên nóng nảy.
Mẹ nó, hiện tại bản thân bị một tên biến thái đuổi giết, không chạy nhanh nhanh, mấy giây nữa tên biến thái kia đuổi tới thì có mà chạy đằng trời.
Chiến đội Thánh Đường hiển nhiên chưa từng “giao lưu” với vệ binh bao giờ nên không biết sự lợi hại của bọn họ, nghe thấy bản thân không được rời đi, bọn họ liền cậy mạnh sử dụng cánh cố bay ra bên ngoài. Kết cục tất nhiên có thể tưởng tượng được, còn chưa kịp bay lên đã bị vệ binh một tay tóm gọn.
Bên phía học viện pháp sư, Jeff lại tương đối văn minh, tên nhóc này lui về phía sau vài bước, giương cao pháp trượng trong tay, vẽ ra một cánh cửa truyền tống, nhấc chân định bước vào bên trong.
Vệ binh đứng ở ngoài cửa thấy thế, không nói hai lời, một chiếc trường mâu ngay lập tức phi tới, cả người cả cửa của Jeff nháy mắt bị đánh thành mảnh nhỏ.
Đại ca vệ binh trâu bò như vậy đấy, mỗi người đều có năng lực xé rách hư không, còn muốn chạy trốn trước mặt bọn họ? Vì để phòng ngừa Jeff đi ra ngoài chịu chết, bọn họ trực tiếp “tiễn” hắn một đoạn đường trước.
Điểm sống lại của các nghề nghiệp đều tụ tập trên một con đường, mỗi gian cách nhau ước chừng mười mét. Những người khác trong chiến đội Thánh Đường thấy Jeff lại chết thêm một lần, bọn họ sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch, đồng loạt trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Mẹ nó, đối nghịch với đám vệ binh biến thái này đúng thật là không có chỗ gì tốt.
Trong mấy phút nhốn nháo này, Vương Vũ và đám người Toàn Chân Giáo từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước cửa giáo đường, ngay lập tức đi về phía mấy người Đá Trắng.
Nhìn Vương Vũ đang từng bước từng bước tới gần, lại nhìn mấy người Toàn Chân Giáo ở sau lưng hắn, trong lòng Đá Trắng chỉ còn lại hai chữ “tuyệt vọng”.
Xong rồi, bị chặn lại lần này thật sự là chạy không thoát!
Điều càng khiến cho Đá Trắng tuyệt vọng chính là, Mộng Hi còn ra lệnh cho hắn bắt sống toàn bộ người của Toàn Chân Giáo!
Nếu nói về đạo lý, đã nhận tiền thì phải làm việc, ông chủ kêu ngươi đi chết thì ngươi cũng không được sống, huống chi chỉ là chịu chết? Nhưng mẹ nó bản thân còn bị chặn lại ở điểm sống lại thì bắt sống thế quái nào được? Bị người ta bắt sống nghe còn hợp lý hơn ấy…
“Ủa? Bắt sống?”
Nghĩ đến đây, Đá Trắng đột nhiên sửng sốt, giống như nghĩ tới cái gì.
Lúc này, mấy người Vương Vũ cũng đã đi tới trước mặt Đá Trắng.
Thấy Vương Vũ đi tới, vệ binh vừa rồi còn hung thần ác sát lập tức cuống quít đi đến trước mặt hắn, cung kính khom lưng nói: “Thành chủ đại nhân, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Vương Vũ chỉ vào Đá Trắng nói: “Lôi hắn ra đây!”
“Tuân mệnh!”
Vệ binh hành lễ với Vương Vũ một cái, sau đó dùng một bàn tay nhấc cổ áo của Đá Trắng lên, giống xách một con gà xách Đá Trắng tới trước mặt Vương Vũ.
Nằm trong tay của vệ binh, Đá Trắng đến giãy giụa cũng không dám, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, mấy người Toàn Chân Giáo nhìn vào cũng thấy buồn cười.
Chung quy vẫn là Vương Vũ mềm lòng, không thể nhìn cao thủ một thế hệ chịu cảnh nhục nhã như vậy, vì thế hắn xua tay nói với vệ binh: “Thả hắn ra đi!”
Vệ binh tuân mệnh buông tay, thả Đá Trắng ngã nhào trên mặt đất. Mấy người Toàn Chân Giáo tất nhiên biết tên nhóc này không đơn giản, bọn họ theo bản năng quây lại thành một vòng tròn, vây kín Đá Trắng ở bên trong.
Đá Trắng bò dậy, nhìn thấy tư thế của Toàn Chân Giáo, hắn liền vội vàng nói: “Các vị, có chuyện gì cứ từ từ nói đã, bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu.”
“Có cái rắm!” Đám người Toàn Chân Giáo cả giận nói: “Ngày hôm qua lúc các ngươi giết bọn ta sao không nói như vậy đi?”
“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm.” Đá Trắng giải thích: “Đó là mệnh lệnh của bà chủ, chúng ta chỉ nhận tiền làm việc thôi… Thật ra bà chủ của chúng ta tìm các ngươi cũng không hề có ác ý.”
Không có ác ý, điều này Toàn Chân Giáo tin, nhưng việc mấy tên khốn này làm lại tràn đầy ác ý, đuổi giết toàn thành chẳng nhẽ lại không ác?
“Bớt nói nhảm đi!” Minh Đô đánh một trượng vào đầu Đá Trắng: “Còn chuyện chúng ta bị giết các ngươi định giải quyết như thế nào?”
“Chúng ta chấp nhận bồi thường tiền!” Đá Trắng vội nói: “Bà chủ của chúng ta có rất nhiều tiền, hơn nữa bà chủ cũng muốn nói chuyện với các ngươi.”
“Có cái quái gì cần nói với chúng ta chứ!” Vương Vũ không kiên nhẫn nói: “Ta chỉ muốn biết, vì sao bà chủ của các ngươi lại muốn sai người ám sát ta!”
Xem ra Vương Vũ vẫn luôn canh cánh trong lòng việc bản thân bị ám sát.
“Ách…” Mấy người Toàn Chân Giáo cạn lời, một lát sau mới lên tiếng: “Lão Ngưu, ta cảm thấy ngươi vẫn nên nói chuyện một chút đi. Cô nương kia vạn dặm tìm chồng, không chừng lại là vị hôn thê nào đó của ngươi thì sao.”
“Đúng vậy, bọn họ nói rất đúng!” Đá Trắng cũng ở một bên tiếp lời: “Bà chủ của chúng ta rất có thành ý.”
“Chuyện này…”
Nghe được mấy người Toàn Chân Giáo nói, Vương Vũ sờ sờ cằm.
Vương Vũ chung quy vẫn là một người biết nói đạo lý, loại chuyện như đính hôn nói đến cùng đều là nhà họ Vương không đúng, người ta có oán khí cũng không sai, nếu không nói rõ ràng mà còn động thủ động cước, vậy thù oán chắc chắn sẽ tăng lên không ngừng.
Giới võ học nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng như vậy thì dù là ai cũng không có chỗ tốt nào.
Sau khi suy tư một lát, Vương Vũ gật đầu nói: “Được rồi, ta đồng ý nói chuyện với bà chủ của các ngươi!”
“Thật tốt quá!”
Đá Trắng hoàn thành kế hoạch, hắn vô cùng kích động hỏi: “Vậy chúng ta hẹn gặp ở đâu? Gặp ở điểm sống lại hình như cũng không được tốt cho lắm, một chút nữa là người chơi bắt đầu online rồi.”
“Vậy ở quán rượu đi!” Vương Vũ tùy ý trả lời.
“Được!” Đá Trắng hưng phấn gật đầu, sau đó hắn mới trả lời tin nhắn của Mộng Hi: “Bà chủ, đã bắt được người của Toàn Chân Giáo, hiện tại chúng ta đang ở quán rượu, ngươi có thể qua đây một chút được không.”
…
Lại nhắc tới văn phòng của Kiếm Chỉ Thương Khung, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng và Gấu Ơi Chờ Tớ lúc này đang vô cùng kích động vì bản thân sắp được lên chức thành chủ. Nhưng đột nhiên Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lại nhận được một tin nhắn khẩn cấp.
“Ha ha! Chẳng lẽ con dấu thành chủ đã tới tay rồi sao?” Hắn hưng phấn click xem tin nhắn.
“Đại ca, không ổn rồi, chiến đội Thánh Đường bị Toàn Chân Giáo giết ngược!”
“!!!”
Nhìn thấy tin nhắn, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tức khắc giống như bị sét đánh trúng, ngơ ngác đứng đờ ra tại chỗ.