Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1496 - Chương 1498: Điều Kiện.

Trang 749# 1

 

 

 

Chương 1498: Điều kiện.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Ra khỏi văn phòng của Kiếm Chỉ Thương Khung, Mộng Hi trực tiếp đi tới quán rượu.

Vừa bước vào trong quán, nàng không khỏi trợn tròn mắt.

Ở vị trí nổi bật nhất, một đám người Toàn Chân Giáo đang ngồi đổ rượu cụng ly, hoà thuận vui vẻ. Mà đám người Đá Trắng lại ngồi xổm ở góc tường ôm đầu không nói một tiếng nào, cực kỳ giống mấy tên móc túi bị cảnh sát bắt được.

“Đây… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn mấy người ngồi ở góc tường, Mộng Hi có chút không hiểu hỏi.

“Ngươi hỏi bọn hắn đi…”

Đá Trắng ngượng ngùng nhìn mấy người Toàn Chân Giáo đang ngồi ở bàn tiệc.

“…”

Mộng Hi rất thông minh, nàng nhìn thấy dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của Đá Trắng, lập tức hiểu rõ hai chữ “bắt sống” là như thế nào. Mẹ nó, mấy tên khốn khiếp này lại bị người khác bắt ngược, thật sự là quá mất mặt!

Tuy rằng ngôn từ của Mộng Hi vô cùng khí phách, nhìn qua cũng đủ biết là người đã trải qua sự đời, nhưng thực lực bản thân nàng lại vô cùng kém cỏi. Mấy thủ hạ đắc lực còn bị bọn họ đánh cho như con, bây giờ nàng muốn chạy chắc chắn cũng chạy không thoát.

Kẻ có tiền ấy hả, từ trước đến nay thua người không thua trận, Mộng Hi cũng là một người biết giữ thể diện, cho nên nàng cũng không định xoay người rời đi mà hào phóng hỏi han Đá Trắng một chút.

Đá Trắng vẫy tay, hắn nhấc một chiếc ghế đặt ra đằng sau lưng Mộng Hi. Nàng vô cùng bình tĩnh ngồi đối diện với đám người Toàn Chân Giáo.



“Tới đây tới đây!”

Lúc này, Toàn Chân Giáo cũng đã nghe được giọng nói của Mộng Hi, bọn họ vội vàng buông chén rượu, lên tiếng nhắc nhở Vương Vũ đang đưa lưng về phía cửa.

Vương Vũ quay đầu lại nhìn Mộng Hi, sau đó đứng lên buồn bực hỏi: “Ngươi là con gái nhà ai? Ông già nhà ta từng kết thân ta với ngươi hồi nhỏ hả?”

Không hổ là người đàn ông có vị hôn thê trải dài khắp thiên hạ, bản thân có bao nhiêu vị hôn thê, đến chính Vương Vũ cũng không biết.

“?”

Nghe được lời Vương Vũ nói, trên đầu Mộng Hi hiện ra một dấu chấm hỏi, không thể hiểu được nói: “Ngươi là ai chứ?”

Không đợi Vương Vũ trả lời, Vô Kỵ ngồi ở bên cạnh liền chỉ vào Vương Vũ nói: “Đây là Thiết Ngưu, hắn chính là người mà ngươi muốn tìm!”

“Thiết Ngưu? Đó là ai?” Mộng Hi ngẩn ra một chút rồi mới nói: “Ta còn chưa từng nghe qua tên người này thì tìm hắn để làm gì vậy?”

“A …??”

Mộng Hi vừa mới dứt lời, mấy người bên Toàn Chân Giáo có chút thất thần. Vương Vũ cũng là biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ đến vừa rồi bản thân không biết xấu hổ tưởng nhầm cô nương nhà người ta là vị hôn thê của mình, hắn không khỏi đỏ mặt đến tận mang tai.

“Ngươi chắc chắn không phải đến tìm hắn?” Vô Kỵ chỉ vào Vương Vũ hỏi lại một lần nữa.

“Không phải!” Mộng Hi lắc đầu nói: “Ta tìm người có tên là Danh Kiếm Đạo Tuyết!”

“Danh… Danh Kiếm Đạo Tuyết? Ngươi xác nhận mình không nhớ lầm tên?”

Lúc này đây lại đổi thành mấy người Toàn Chân Giáo mông lung không hiểu. Tên thương nhân nhỏ như Danh Kiếm Đạo Tuyết muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, muốn diện mạo không có diện mạo, ngoại trừ có mấy trinh lẻ ra thì còn có ưu điểm nào nữa chứ, thế nhưng hắn lại có một người bằng hữu như vậy?

Phải biết rằng, vị cô nương trước mắt này chính là người thuê được một nửa người chơi của chiến đội Thánh Đường tới trợ thủ, loại người như vậy chắc chắn không đơn giản chỉ là có một chút tài phú trong tay. Kim khố nhỏ của Danh Kiếm Đạo Tuyết đặt ở trước mặt người ta có khi còn không được coi là ưu điểm, thậm chí còn bị coi là người nghèo ấy chứ.

“Như thế nào? Toàn Chân Giáo của các ngươi không có người này?” Mộng Hi thấy vẻ mặt mông lung của đám người Toàn Chân Giáo, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Tên thật của hắn là Diêu Hạo!”

“Con mẹ nó! Đúng là hắn rồi!”

Lần này đến cả tên ngoài đời cũng đúng, Toàn Chân Giáo hoàn toàn nổ tung, thật sự là không thể tưởng tượng được! Hay là Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng là một tên công tử nhà giàu có tiền có địa vị?

“Xem ra mọi người đều quen biết hắn!”

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Mộng Hi hỏi lại một lần nữa: “Có thể nói cho ta hắn ở đâu được không?”

“Ở đâu? Cái này chúng ta cũng không biết.” Vô Kỵ lắc đầu nói: “Nhưng mà ta có thể gọi hắn online rồi ra đây gặp ngươi.”

Vô Kỵ quen Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng đã được mấy năm. Đều là anh em với nhau, trên cơ bản là hiểu tường tận gốc rễ của mỗi người rồi. Danh Kiếm Đạo Tuyết không giống Vương Vũ, tên nhóc này quả thực chính là một tờ giấy trắng, không có vợ cũng không có bạn gái, thậm chí còn không có chút hứng thú nào với chị em phụ nữ. Hiện tại lại có một cô nương vừa xinh đẹp lại giàu có chủ động tới tìm hắn, Vô Kỵ tất nhiên rất sẵn lòng giúp đỡ anh em tốt một phen……

“Thật không?” Mộng Hi thấy Vô Kỵ dễ nói chuyện như vậy, nàng không khỏi có chút kinh ngạc: “Nếu đã như vậy rồi thì tại sao ngay từ đầu ngươi không nói sớm đi, lại còn khiến quan hệ giữa chúng ta trở nên căng thẳng như thế này?”

“Ách…” Vô Kỵ sờ mũi, xấu hổ nhìn Vương Vũ một cái rồi mới nói: “Chủ yếu là công hội của chúng ta có một người tương đối đặc biệt… Thế nên rất kiêng kị điều này.”

Vương Vũ: “…”

“Kiêng kỵ hay không kiêng kỵ cũng không liên quan gì đến ta hết.” Mộng Hi xua tay nói: “Ngươi có thể gọi hắn ra ngay bây giờ không.”

“Chuyện này thì…” Vô Kỵ vuốt cằm nói: “Đạo Tuyết đã lâu không online rồi, ta đoán hẳn là có liên quan đến ngươi đúng không? Bây giờ nếu ta gọi hắn ra thì có khác nào bán đứng huynh đệ chứ? Chắc hẳn ngươi cũng biết Toàn Chân Giáo chúng ta chưa bao giờ dễ dàng bán đứng huynh đệ.”

“Việc này…”

Nghe Vô Kỵ nói xong, trên mặt Mộng Hi không khỏi lộ ra một chút mất mát, nhưng biết làm thế nào được nữa, đánh cũng đánh không lại người ta, chẳng lẽ lại một khóc hai nháo ba thắt cổ?

“Một khi đã như vậy, chúng ta cáo từ tại đây đi!”

Mộng Hi vô cùng dứt khoát, sau khi chắp tay với mấy người Toàn Chân Giáo xong, nàng liền đứng dậy mang theo đám người Đá Trắng đi ra bên ngoài.

“Từ từ đã!”

Nhưng Mộng Hi còn chưa đi được hai bước, đột nhiên Vô Kỵ lên tiếng gọi nàng lại.

“Sao thế? Các ngươi còn có việc gì nữa à?” Mộng Hi quay đầu hỏi.

Vô Kỵ chỉ vào đám người Đá Trắng, nói: “Giao phí chuộc thân đi, mỗi người 100 ngàn vàng, tổng cộng sáu người. Nể mặt ngươi có thể là em dâu cũ của chúng ta, sẽ chiết khấu một chút xíu, 500 ngàn vàng là được rồi.”

Ngày hôm qua lúc không có Vương Vũ, đám người Đá Trắng không ngừng lăn qua lộn lại Toàn Chân Giáo, bây giờ toàn bộ chiến đội Thánh Đường bị bọn họ bắt sống, đòi phí chuộc thân cũng là chuyện quá bình thường.

Mộng Hi nhìn thuộc hạ của bản thân, cũng chưa nói gì, tùy tay móc ra 500 ngàn vàng ném cho Vô Kỵ.

“Ha…”

Thấy cô nàng này vô tư lấy ra 500 ngàn vàng, đến cả mày cũng không nhíu một cái, mấy người Toàn Chân Giáo lập tức sôi trào.

Chị gái không thiếu tiền, 500 ngàn vàng, kể cả là mấy kẻ giàu có như Toàn Chân Giáo rơi mất một khoản tiền lớn như vậy cũng đau lòng mất mấy ngày. Nàng ta thế nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Thế giới của kẻ có tiền, quả nhiên người thường không thể nào tưởng tượng ra được.

“Chuyện này…”

Mộng Hi ra tay rộng rãi như thế, trực tiếp chinh phục được mấy người Vô Kỵ.

Vô Kỵ nhận lấy túi tiền, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ta chỉ nói không dễ dàng bán đứng huynh đệ. Nếu ngươi đưa ra một cái giá hợp lý, ta rất “vui lòng” gọi hắn ra đây.”

“Hừ!” Mộng Hi nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng: “Muốn ra điều kiện thì ra đi, hà tất phải quanh co lòng vòng, chốt một câu ngươi cần bao nhiêu tiền?”

Vô Kỵ vươn năm ngón tay ra: “500 ngàn vàng, kèm theo đó là nói cho bọn ta biết ai hợp tác với ngươi ám sát thành chủ!”

“Một triệu!”

Mộng Hi bình tĩnh trả giá, cảm giác 1 triệu vàng trong mắt nàng cũng chỉ là một con số nhỏ không đáng kể, sự khoan thai này khiến đám người Toàn Chân Giáo nhịn không được mê mẩn.

“Được rồi.” Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: “Một triệu thì một triệu, ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không biết là Kiếm Chỉ Thương Khung giật dây các ngươi sao?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment