Trang 749# 2
Chương 1499: Mary Sue.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Ngươi… Tại sao ngươi lại biết?”
Nghe được lời Vô Kỵ nói, Mộng Hi vô cùng kinh ngạc.
Vương Vũ cũng buồn bực nói: “Đúng vậy, tại sao ngươi biết?”
“Hừ hừ!” Vô Kỵ nói: “Muốn mưu phản thì cũng phải có thực lực tương xứng. Trong thành Hư Duy của chúng ta, nói tới đáp ứng đủ yêu cầu... nếu ngoại trừ Liên Minh Huyết Sắc ra, cũng chỉ còn lại Kiếm Chỉ Thương Khung!”
“Vậy tại sao không phải là Liên Minh Huyết Sắc?” Ký Ngạo thò tới hỏi.
“Không có khả năng!” Lúc này Tay Trái Tử Thần hét lên: “Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không phải là một tên ngốc, bọn họ đã có thành Tá Hạ rồi, cần gì phải đi cướp thêm thành Dư Huy nữa.”
“Ách……”
Tay Trái Tử Thần thật sự rất kích động. Bấy giờ mọi người mới để ý tới trên bàn tiệc còn có người của Liên Minh Huyết Sắc.
Không sai, thành Dư Huy cũng không phải là thành thị có nhiều sản vật phong phú, xét về vị trí địa lý, có khi nó còn không bằng thành phố cảng Tá Hạ. Thế nên Liên Minh Huyết Sắc chắc chắn sẽ không vì vị trí thành chủ mà đắc tội với Toàn Chân Giáo.
Rốt cuộc không một ai có thể hiểu rõ hơn Huyết Sắc Chiến Kỳ - thành Tá Hạ của bọn họ từ đâu mà ra. Khiến Toàn Chân Giáo khó chịu thì có khác gì khiến chính bản thân bọn họ khó chịu đâu chứ.
Cho nên công hội có tư cách tuyên bố nhiệm vụ ám sát thành chủ cũng chỉ có một mình Kiếm Chỉ Thương Khung.
“Con mẹ nó! Cũng chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi. Nhỡ đâu có một vài công hội khác cũng đáp ứng đủ yêu cầu thì sao?” Ký Ngạo bĩu môi nói.
“Ha ha!”
Mọi người liếc nhìn Mộng Hi một cái, rồi lại không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về hướng của Ký Ngạo, vẻ mặt khinh bỉ giống như đang nhìn một tên ngốc.
Lúc này Mộng Hi mới đột nhiên phản ứng lại, bản thân thế nhưng bị Vô Kỵ lừa, hắn đúng là một tên cực kỳ xảo trá.
“Kể cả ngươi biết thì đã làm sao! Ta cũng sẽ không đứng ra làm chứng cho ngươi.” Mộng Hi hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Vô Kỵ.
Mộng Hi có thói quen ở sạch, thế nên nàng nhất định sẽ không thừa nhận việc bản thân làm bạn với đám người vô sỉ như Kiếm Chỉ Thương Khung. Loại chuyện này cần phải có chứng cứ, nếu không có bằng chứng thì Toàn Chân Giáo cũng không có lý do gì để bắt chẹt Kiếm Chỉ Thương Khung.
“Ha ha!” Vô Kỵ cười ha ha nói: “Cách làm việc của Toàn Chân Giáo chúng ta là chưa bao giờ đòi hỏi chứng cứ!”
“Bớt dong dài đi!” Mộng Hi thấy Vô Kỵ mặt dày vô sỉ như vậy, nàng liền vội vàng nói sang chuyện khác: “Mau kêu Danh Kiếm Đạo Tuyết tới đây gặp ta!”
“Được rồi!” Vô Kỵ búng tay một cái, kéo Minh Đô qua bên cạnh: “Ngươi đi gọi điện thoại cho Đạo Tuyết đi. Nói cho hắn biết ở đây có một cuộc giao dịch lời lãi 10 triệu, kêu hắn online gấp.”
“Này… Chuyện này ổn không đó?” Minh Đô có chút mơ hồ hỏi.
“Vô nghĩa!” Vô Kỵ nói: “Một triệu vàng đấy, đổi thành nhân dân tệ không phải là 10 triệu hả? Ông đây cũng không lừa hắn! Hỏi hắn có muốn tới hay không, không tới thì chia phần của hắn ra cho mọi người.”
“Hay là đừng gọi hắn đến đây nữa! Phần của hắn ta cầm thay cho, còn không phải là bạn gái sao, ta chấp nhận gánh chịu phần trách nhiệm lớn lao này!” Minh Đô nghĩa chính từ nghiêm vỗ vỗ ngực, rất có dáng vẻ của người cắm một dao vào người huynh đệ mình mà mặt không hề đổi sắc.
Mọi người đồng loạt móc vũ khí ra, mặt lạnh nói: “Cút!”
“Ha ha ha! Đùa tí thôi mà.” Minh Đô rụt cổ vội vàng offline.
Rất nhanh, Danh Kiếm Đạo Tuyết liền nhận được điện thoại của Minh Đô.
Nghe Minh Đô nói xong, Danh Kiếm Đạo Tuyết rơi vào tình huống vò đầu bứt tai.
Danh Kiếm Đạo Tuyết chính là một trong ba người lập ra Toàn Chân Giáo. Vô Kỵ tất nhiên là nắm rõ tính cách của tên nhóc này trong lòng bàn tay, hắn có tiếng là muốn tiền không muốn mạng.
Mua bán lời 10 triệu, hắn làm sao có thể không động tâm chứ?
Cho dù bây giờ là thời kỳ đặc thù, nhưng nghe được câu cuối cùng của Vô Kỵ: “Có muốn tới hay không, không tới thì chia phần của ngươi ra cho mọi người.” Danh Kiếm Đạo Tuyết thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Người xuất thân từ Toàn Chân Giáo, ngươi cho rằng danh hiệu "Liều mạng chiếm tiện nghi thà chết không chịu thua thiệt" của bọn họ ở đâu mà ra chứ? Vô Kỵ không nói lời nào là được rồi, còn một khi đã nói câu kia ra... Danh Kiếm Đạo Tuyết dứt khoát cắn răng một cái, căng da đầu online.
“10 triệu ở đâu, 10 triệu vạn ở đâu?”
Không mất quá nhiều thời gian, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã chạy như bay tới tửu quán. Ồn ào mất một lúc, vừa đi tới trước bàn tiệc, hắn liền chỉ vào Vô Kỵ hỏi: “Sáng sớm đã không cho ông đây ngủ, mua bán lời lãi 10 triệu là sao vậy?”
“À!” Vô Kỵ chỉ ra đằng sau lưng của Danh Kiếm Đạo Tuyết: “Nhìn đằng sau lưng ngươi đi! Bà chủ đang ngồi ở đó đấy!”
“Bà chủ?” Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy liền vội vàng xoay người lại, thời điểm hắn nhìn thấy Mộng Hi, cả người ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
Nhìn thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết, cảm xúc của Mộng Hi trở nên cực kỳ kích động, nàng giơ cao tay, một cái tát đánh tới!
“Bang!”
Danh Kiếm Đạo Tuyết ăn một cái tát đờ người ra một lúc lâu, lát sau mới vội vàng nói: “Ha ha ha! Ánh trăng hôm nay không tồi, mọi người ngủ ngon……”
Dứt lời, Danh Kiếm Đạo Tuyết định offline. Vương Vũ ngay lập tức cầm bình rượu lên, dùng lực nện vào đầu hắn, động tác của Danh Kiếm Đạo Tuyết trực tiếp bị đánh gãy.
“Lão Ngưu! Ngươi điên rồi!”
Danh Kiếm Đạo Tuyết quay đầu căm tức nhìn hắn.
Vương Vũ cười tủm tỉm nói: “Ta không điên! Kiếm 10 triệu đã rồi hẵng đi! Với lại nói xem, chuyện này là như thế nào.”
Trước kia luôn là tâm điểm chú ý của người khác, lần này Vương Vũ xem như được làm quần chúng ăn dưa một phen. Vẻ mặt của hắn hiện tại chẳng khác gì mấy bà hàng xóm hay buôn dưa lê bán dưa chuột ở trong tiểu khu cả.
Không chờ Danh Kiếm Đạo Tuyết nói chuyện, Mộng Hi lại giơ tay thêm một bạt tai nữa.
Danh Kiếm Đạo Tuyết theo bản năng giơ tay, kéo cánh tay của Mộng Hi sang một bên, ngay sau đó cuống quít bước tới cầm lấy tay nàng, vừa xoa vừa nói: “Ai nha ai nha, tại sao ngươi vẫn chưa chịu sửa thói quen này hả. Ngươi xem, ta chơi trò chơi phản xạ có điều kiện, không phải là ta cố ý, người có đau hay không.”
“…”
Mọi người ngồi ở bàn tiệc thấy thế, nhất thời cạn lời, đám người Đá Trắng không nói hai lời tiếp tục úp mặt vào tường tiếp.
Mẹ nó, hóng hớt một tí thôi mà, muốn nhét cẩu lương đầy mồm bọn họ luôn hả?
“Hừ!”
Mộng Hi vung tay không cho Danh Kiếm Đạo Tuyết tiếp tục xoa nắn, nàng cả giận nói: “Vì sao ngươi không từ mà biệt?”
“Có chuyện hay!”
Đám người Toàn Chân Giáo vội vàng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
“Cái này… Cái kia, ủa, ngươi càng ngày càng xinh đẹp ra thì phải.” Danh Kiếm Đạo Tuyết hàm hồ nói.
“Đang hỏi ngươi đó, đừng có ngắt lời.” Vô Kỵ móc ra pháp trượng đánh một gậy vào đầu Danh Kiếm Đạo Tuyết.
“Liên quan quái gì đến ngươi?” Danh Kiếm Đạo Tuyết giận.
Vô Kỵ cười tủm tỉm ngẩng đầu hỏi: “Mộng Hi cô nương, nếu ta bắt hắn lại cho ngươi thì ngươi cho ta bao nhiêu tiền?”
“Vô Kỵ ca ca! Có chuyện gì cứ từ từ nói đã.”
Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy liền vô cùng cả kinh, vội vàng ôm lấy đùi của Vô Kỵ.
“Ngoan, lúc này mới nói được tiếng người này!” Vô Kỵ vuốt đầu Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: “Ngươi không nói ra thì chúng ta biết giúp ngươi thế nào bây giờ. Ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, ai cũng không dám làm gì ngươi đâu.”
“Ai nha… Chuyện này có gì đáng để nói đâu.” Danh Kiếm Đạo Tuyết bất đắc dĩ nói: “Không phải thời học đại học tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện sao, sau khi tốt nghiệp ta mới biết nàng ấy là con gái duy nhất của tổng giám đốc tập đoàn XXX.”
“Tập đoàn XXX? Con mẹ nó, còn Mary Sue như vậy nữa hả? Đây không phải tiểu thuyết ba xu đâu đại ca.” Nghe thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết nói, cằm của mấy người Toàn Chân Giáo rơi đầy đất.
Tập đoàn XXX này mọi người tất nhiên đã được nghe qua, bọn họ sớm đã biết vị đại tiểu thư này có thân phận bất phàm, nhưng không thể tưởng được lại bất phàm đến vậy. Khó trách có thể dắt theo một nửa chiến đội Thánh Đường – toàn là cao thủ cấp thế giới đi dạo, hóa ra nàng chính là chủ nhân của chiến đội này.
“Cho nên… Ta biết tự mình hiểu lấy, chủ động rời đi…” Danh Kiếm Đạo Tuyết buông tay.
“Ta khinh, ngươi mà lại tốt như vậy?” Ký Ngạo không nhịn được mắng chửi một tiếng: “Ngươi không cần nàng dâu có tiền hả?”
“Từ biệt đi chơi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết tùy tay đẩy ngã Ký Ngạo qua một bên: “Mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa thì biết cái gì?"