Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1511 - Chương 1513: Rơi Vào Chỗ Chết Để Mà Sống

Trang 756# 2

 

 

 

Chương 1513: Rơi vào chỗ chết để mà sống
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Quá rõ rồi! Đội Trưởng Đừng Nổ Súng muốn làm thành chủ.."

Vương Vũ lầm bầm nói, xem ra Vương Vũ đã bị Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chọc giận rồi, một chàng trai tốt bụng nhân hậu như vậy, lại vẫn như cũ canh cánh chuyện này trong lòng.

"Làm thành chủ? Hừ!" Mọi người không khỏi bĩu môi: "Dựa vào hắn mà cũng xứng sao?"

Thành chủ là chức vị ai muốn làm cũng có thể làm hay sao, hiện nay trong trò chơi này, có thành chủ nào không phải là tồn tại hùng bá một phương, làm thành chủ ở thành Dư Huy, không nói đến những thành chính trực thuộc ở rất xa khác, chỉ riêng một thành Dư Huy này thôi, thì ngay cả uy danh của hắn ngày hôm đó cũng không giữ được nữa.

Nhưng mà lời Vương Vũ nói cũng có đạo lý.

Từ lúc bắt đầu, Kiếm Chỉ Thương Khung này ở thành Dư Huy đã đánh không ngừng nghỉ, vì dương danh thiên hạ mà tấn công Toàn Chân Giáo, vì cướp đoạt quyền quản lý, mà đối nghịch cùng Toàn Chân Giáo, hiện tại Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vì muốn làm thành chủ mà đột nhiên chĩa mũi nhọn vào Toàn Chân Giáo, cũng là hợp tình hợp lý.

Vô Kỵ suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần biết Kiếm Chỉ Thương Khung hắn có xứng hay không, nhưng cứ nhìn tình hình hiện tại mà xem, rõ ràng rất bất lợi đối với chúng ta a."

Trước kia, những người chơi ở thành Dư Huy có thể sợ hãi Toàn Chân Giáo, phần lớn bởi vì đám người Toàn Chân Giáo này vừa đáng khinh vừa gian xảo, hơn nữa thực lực còn rất xuất sắc. Các công hội ở thành Dư Huy lại là tự mình chiến đấu, lục đục nội bộ, không thể đoàn kết nên cũng không có cách nào với Toàn Chân Giáo hết.

Hiện tại mọi người do bị tiền tài ảnh hưởng, nên mục tiêu của tất cả đều chỉ có một, đó chính là Toàn Chân Giáo, được thúc đẩy bởi lợi ích, tất cả người chơi đều đoàn kết nhất trí hơn bao giờ hết.

Đối mặt với cục diện như vậy, cho dù Toàn Chân Giáo có một cao thủ trấn giữ như Vương Vũ đây, muốn đối đầu trực tiếp với người chơi của cả một thành chính không khác gì châu chấu đá xe.

Nhiều người thì sức mạnh lại càng lớn, cũng không phải là tùy tiện nói thôi đâu.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Minh Đô nhíu mày nói: "Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không có mệnh làm thành chủ, nếu hắn muốn làm thành chủ, ta cũng không đồng ý đâu."

"Ngươi không đồng ý thì có ích gì!" Mọi người khinh bỉ đáp: "Một mình ngươi đi đồ sát Kiếm Chỉ Thương Khung đi?"

"Ây ây ây, các người cũng quá không đặt ta vào trong mắt rồi!" Vương Vũ đầu đầy hắc tuyến nói: "Chỉ dựa vào mấy người bọn chúng mà cũng muốn giết ta đoạt con dấu sao?"

"Ừm... cũng đúng!" Mọi người đều gật đầu.

Đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không thể trở thành thành chủ được. Thực lực của Vương Vũ cao đến mức bản thân cũng không biết giới hạn ở chỗ nào nữa, người ta căn bản không hề sợ hãi mấy trăm người bình thường kia, mấy ngàn người cũng dám xông vào một lần, nếu có hàng vạn người, cho dù đánh không lại vẫn có thể toàn thân trở ra.

Mặc dù bị hàng trăm người vây kín, nhưng ta không phải còn có đấu pháp logout hay sao? Logout đưa vợ đến Maldives nghỉ hè, chỉ sợ Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng đã phiền chết rồi.

"Ế..." Nói đến logout, trước mắt Vô Kỵ đột nhiên sáng ngời: "Đúng, hiện tại chúng ta có thể rời khỏi chỗ này!"

"Đăng xuất? Vô Kỵ ngươi bị điên rồi à? Chẳng lẽ biết bản thân bị người tính kế, cho nên sợ đến mức nói cũng không ra câu sao?" Nghe được chủ ý của Vô Kỵ, đoàn người đều dồn dập tỏ ý Vô Kỵ bị người ta dọa sợ vỡ mật.

"Cút đi!" Vô Kỵ cười tủm tỉm: "Cái này gọi là hư hoảng nhất chiêu."

"Nghĩa là sao?" Mọi người khó hiểu.

Vô Kỵ thần kì nói: "Thừa thế xông lên đánh lần thứ hai thì suy ra khí thế đánh lần thứ ba cũng đã kiệt dần, Kiếm Chỉ Thương Khung hiện giờ đang ở trên tình thế đó, một quyền này hắn đánh ai cũng không nhận nổi, chúng ta cứ không để ý đến hắn, chờ khí thế của hắn tản đi rồi trở về, không phải sao?"

"Nói thì đơn giản lắm!" Xuân Tường nghĩ một chút: "Có thể tập hợp được khí thế của nhiều người lại như vậy, không nằm ngoài hai loại biện pháp, thứ nhất là sức hấp dẫn của nhân cách, thứ hai là sức quyến rũ của tiền tài, người có cảm thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là người có sức hút về nhân cách không?"

"Cái đó có liên quan gì tới lời Vô Kỵ nói không?" Vương Vũ buồn bực.

"Có!" Vô Kỵ đáp: "Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có thể khiến nhiều người như vậy đoàn kết lại chắc chắc đã dùng đến sức mạnh của tiền tài, chỉ cần có tiền, muốn tạo ra bao nhiêu thanh thế đều có thể!"

"Không sai!" Xuân Tường nói: "Cho nên chúng ta rời khỏi chỗ này thì có tác dụng gì cơ chứ? Đợi chúng ta trở về, người vì tiền lại đến, không phải chúng ta lại là mục tiêu công kích tiếp sao?"

"Không giống!" Vô Kỵ lên tiếng: "Ngươi có biết thanh thế của họ đến từ đâu không? "

"Tiền?" Ký Ngạo xen miệng vào.

"Không sai!" Vô Kỵ đáp: "Tiền thực ra chỉ là nguyên nhân chủ quan, còn nguyên nhân khách quan đến từ việc tiền chỉ tạo ra sự đoàn kết giả tạo! Hiện tại chúng ta phải đánh vỡ loại giả tạo này."

"Đánh vỡ? Đánh vỡ kiểu gì?" Mọi người cùng bày ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Khà khà!" Vô Kỵ hắc hắc cười: "Mối quan hệ hợp tác được tạo ra bởi tiền tài chỉ là huynh đệ ngoài mặt mà thôi, chỉ cần cho bọn họ một chút tiền hoa hồng, cái đám người ăn lẫn nhau kia sẽ lộ nguyên hình ra ngay thôi, đến lúc đó không cần chúng ta phải động thủ, thì liên minh của bọn họ cũng tự sụp đổ."

"Tiền hoa hồng?" Vương Vũ nhíu mày nói: "Ngươi nói ta đem chức thành chủ giao cho tên rác rưởi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kia á?"

"Ha ha!" Vô Kỵ bật cười: "Chỉ là câu cá mà thôi, không cần dùng mồi nhử lớn như thế, để Liên Minh Huyết Sắc chịu khổ một chút là được rồi, gửi tin tức cho bọn họ, bảo họ đầu hàng đi."

Mọi người: "..."

Được rồi, nói một vòng trở về, cuối cùng Vô Kỵ vẫn bán Liên Minh Huyết Sắc đi.

"Được! Vậy ngươi đi làm chuyện đó đi! Lời này ta không thể nói được!"

Thành chủ Vương Vũ phất tay, chuyện đắc tội với người này cứ giao cho bạn học quân sư quạt mo Vô Kỵ đi.

Ở bộ chỉ huy của Liên Minh Huyết Sắc, Huyết Sắc Chiến Kỳ hoàn toàn xem không hiểu tình thế hiện tại là gì, não nghĩ đến to ra luôn rồi, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không nhìn ra trong hồ lô Kiếm Chỉ Thương Khung rốt cuộc muốn làm cái gì nữa, tại sao lại bắt đầu công kích ngược lại Toàn Chân Giáo.

Ngay lúc Huyết Sắc Chiến Kỳ đang đau đầu, đột nhiên lại nhận được tin nhắn từ Vô Kỵ: "Đầu hàng đi!"

"Gì?"

Nhìn thấy tin tức của Vô Kỵ, Huyết Sắc Chiến Kỳ thiếu chút nữa cho rằng mình đã nhìn nhầm, nhìn đủ mười lần tin của Vô Kỵ, lúc này mới hồi đáp: "Lão đại Vô Kỵ, người gửi nhầm người phải không?"

"Không!" Vô Kỵ đáp: "Lão Ngưu nói rồi, bảo các người đầu hàng, sau đó mang theo người của ngươi logout trốn một ngày."

"Đầu hàng? Chuyện này..."

Huyết Sắc Chiến Kỳ xem tin tức Vô Kỵ, ngay lập tức cảnh giác: "Khốn nạn, không phải Kiếm Chỉ Thương Khung và Toàn Chân Giáo kết bè đánh ta đó chứ."

"Đánh ngươi làm gì?" Huyết Sắc Phong Ngữ ù ù cạc cạc hỏi.

"Vô Kỵ bảo chúng ta đầu hàng, sau đó logout trốn một ngày!" Huyết Sắc Chiến Kỳ giận dữ quát: "Mẹ nó, ta xem Toàn Chân Giáo như huynh đệ, bọn họ lại ở sau lưng ta đâm một nhát.”

"Ai nha, không hổ là lão đại Vô Kỵ, quả nhiên rất lợi hại!"

Nghe lời này của Huyết Sắc Phong Ngữ, trong tâm Huyết Sắc Chiến liền kích động, sự kích thích gần như không nhảy lên.

"Mịa nó Phong Ngữ, ngươi bị điên rồi à!" Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: "Kêu chúng ta đầu hàng, thì lợi hại cái khỉ gì! Bọn họ đang đùa giỡn ta!"

"Lão đại!" Huyết Sắc Phong Ngữ kích động đáp: "Ta cảm thấy ngươi vẫn nên làm theo lời của Vô Kỵ lão đại, chúng ta tuyệt đối sẽ không bị thiệt đâu."

"Mẹ nó, khu ta quản lý đều đã bị người ta đoạt đi mất rồi, ngươi còn nói không chịu thiệt sao? Chẳng lẽ ngươi là nội ứng mà Vô Kỵ cài vào?" Huyết Sắc Chiến Kỳ hiện tại rõ ràng là tức đến phát nổ, nói chuyện cũng có chút lộn xộn.

"Ha ha!" Huyết Sắc Phong Ngữ cũng không để bụng lời Huyết Sắc Chiến Kỳ nói, mà chỉ cười: "Cái này gọi là rơi vào chỗ chết để mà sống, lão đại, ngươi còn phải học hỏi a! Nếu như ngươi muốn thắng, thì hãy làm theo lời Vô Kỵ lão đại đi."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment