Trang 786# 2
Chương 1573: Kinh hãi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Giây tiếp theo, Thích khách bị truyền tống đến bên trong pháo đài Cự Long, nhìn đồng đội vừa mới bị Vương Vũ dùng đoản kiếm của chính mình thủ tiêu, lại nhìn lại chính bản thân mình, vẻ mặt Thích khách liền ngây ngốc, dường như vẫn chưa phản ứng được đến tột cùng là đang có chuyện gì xảy ra.
Thực ra cũng không khó lý giải tâm tình của bạn học Thích khách hiện tại.
Hiện nay, nghề nghiệp Thích khách là nghề nghiệp PVP chủ yếu trong "Trọng Sinh", có cách nói là luôn luôn hành tẩu bí ẩn, bất diệt, không đâu địch nổi, chỉ cần bên người không có đạo cụ chống tàu ngầm, thì Thích khách PK ở bản đồ hoang dã căn bản không có thiên địch, cho dù gặp phải nghề nghiệp Tank, đánh không lại còn có thể xoay người bỏ chạy.
Võ sư thì tương đối xấu hổ, từ trước đến nay ở trong trò chơi đều thuộc đơn vị đo lường cấp bậc, các loại bàn tán như là một Thích khách đánh mười Võ sư, một Pháp sư tương đương với hai phẩy năm Võ sư đâu đâu cũng có, có thể thấy được địa vị của Võ sư thật thấp kém, không có giá trị như những nghề nghiệp khác.
Nhưng mà bạn học Thích khách này hai lần liên tiếp bị Võ sư nhìn thấu nước đi, sau đó một quyền giết chết trong một giây, hiện thực quỷ dị như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể tiếp thu được, phản ứng chậm nửa nhịp cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Mà lúc này bên trong hẻm núi Cự Long, nhóm người Hoa Khai Vô Nguyệt nhìn thấy Vương Vũ một giây giết hai cao thủ, cũng không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh.
Má nó, trong đội ngũ tổng cộng có sáu người, đặt trị liệu, Tank sang một bên, thì nghề nghiệp tấn công chỉ có bốn người, lúc này chỉ vừa mới đối mặt thôi, mà phát ra bên mình đã bị diệt một nửa rồi, quán quân giải đấu chuyên nghiệp quả nhiên danh bất hư truyền.
Phải biết rằng, Thích khách đó và Pháp sư đều là cao thủ trong cao thủ, nói lấy một địch một trăm thì chính là khoác lác, nhưng lấy một chọi mười thì vẫn có thể làm được, nhưng cao thủ như vậy lại không sống quá một giây dưới tay Vương Vũ, có thể thấy được thực lực của đối thủ rất mạnh, đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Dù sao mọi người ở trong một đội ngũ, về trình độ thực lực, bỏ chức nghiệp Thích khách qua một bên không nói đến, thì sức lực đều ngang nhau, cao thủ sẽ không cao quá nhiều, mà tay mơ cũng sẽ không quá yếu, Vương Vũ có thể giết những người khác, vậy thì giết mình cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhóm người Hoa Khai Vô Nguyệt ở Hàn Quốc cũng coi như là cao thủ chuyên nghiệp có chút danh tiếng, chơi trò chơi nhiều năm như vậy rồi, người khó giải quyết giống như Vương Vũ đây, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Nhìn thấy Vương Vũ từ chính diện xông tới, Hoa Khai Vô Nguyệt nghiêm túc, nói: "Đối thủ là nhân vật lợi hại! Mọi người phải cẩn thận!"
Nói xong, Hoa Khai Vô Nguyệt xoay ngang tấm khiên, bảo vệ mọi người ở phía sau.
Kim Nhật Hoa Khai thuận tay vẽ một đường, một tường băng bỗng dưng dâng lên, chắn trước mặt Vương Vũ.
Nhắc tới thuật tường băng của Pháp sư tuy không có gì lợi hại, nhưng năng lực phòng ngự lại rất mạnh, Kim Nhật Hoa Khai chính là cao thủ đỉnh cấp, thuật tường băng tất nhiên mạnh mẽ hơn người chơi bình thường rất nhiều.
Tường băng này rộng chừng mười mấy mét, cao khoảng bảy, tám mét, toàn bộ con đường dẫn đến lối ra trực tiếp bị chặn kín lại.
Lúc này, Cung thủ ở phía sau Kim Nhật Hoa Khai giương cung cài tên, nhắm vào Vương Vũ, mấy mũi tên liên tiếp xuyên qua tường băng bay đến trước mặt Vương Vũ.
"Đúng là không biết xấu hổ!"
Thấy mũi tên của đối thủ xuyên qua tường băng bắn tới đây, Vương Vũ không nhịn được nguyền rủa một câu.
Đương nhiên rồi, loại việc này tuy không hợp với lẽ thường nhưng cũng không có gì kỳ quái hết, dù sao cũng là thế giới trong trò chơi mà thôi, tất cả đều có khả năng, không có sát thương giữa các đồng đội, mũi tên của Cung thủ có thể xuyên qua tường băng công kích kẻ địch ở bên kia, này ai mà chịu được chứ?
Cái tên mở hack hư hư thực thực Vương Vũ này mắng người khác không biết xấu hổ mới là kẻ không biết xấu hổ chân chính.
Đối diện với mũi tên đang bay tới, hai tay Vương Vũ không một trợ lực, lần lượt túm chặt mấy mũi tên trong tay, tay trái dùng lực phóng mạnh về phía tường băng.
"Tạch!"
Theo một tiếng phá băng, mũi tên bị Vương Vũ cắm lên tường băng, tiếp đó Vương Vũ nhún người nhảy lên giẫm lên trên mũi tên, tay phải vung lên, bắt chước làm theo đem một mũi tên khác cũng cắm luôn lên tường băng.
Vương Vũ giống như một cái thang, liên tục giẫm lên mũi tên nhảy liên tiếp ba đoạn vượt qua tường băng.
Thực ra Vương Vũ có Khinh Công trên người, hơn nữa còn có võ nghệ cao cường, nhảy qua tường băng là một việc rất dễ dàng, cắm tiễn vốn là chuyện dư thừa, làm như vậy sẽ nhanh hơn sao? Không, làm như vậy có thể khiến số chữ của tác giả nhiều hơn một chút... ặc, thực ra là càng đẹp trai, càng có lực đánh vào thị giác, hiệu quả khống chế có thể làm cho mục tiêu sợ hãi đến tận sau này.
Ví dụ như nhóm người Hoa Khai Vô Nguyệt, thấy được bản lĩnh này của Vương Vũ thì trực tiếp bị dọa sợ cho vãi tè rồi.
Nếu như Vương Vũ trực tiếp nhảy qua tường băng, trong lòng mọi người tuy kinh ngạc nhưng vẫn có thể giữ nguyên sự bình tĩnh, bởi vì Vương Vũ có thể bay, chuyện này thì mọi người đều biết cả.
Nhưng mà loại thao tác nhận tên của đối thủ cắm lên tường băng làm cầu thang này của Vương Vũ, lại trực tiếp đổi mới tam quan có mấy người Hoa Khai Vô Nguyệt...
Má ơi, trò chơi còn có thể chơi như vậy nữa sao? Kỹ năng của Võ sư sao lại vô lại như vậy chứ?
Ngay lúc Hoa Khai Vô Nguyệt đang trừng mắt há hốc mồm, thì Vương Vũ đã nhảy qua tường băng, dưới chân lôi quang chợt lóe, một cước Lôi Đình Cước, từ trên xuống dưới đá vào đầu Hoa Khai Vô Nguyệt.
"Mẹ nó!"
Hoa Khai Vô Nguyệt coi như là người chơi duy nhất còn có thể sống sót sau hai hiệp giao thủ chính diện với Vương Vũ, sự ảnh hưởng đối với phán định của Vương Vũ cực kỳ sâu sắc.
Vừa nãy bản thân giơ khiên chịu một cước như vậy cũng đã bị đá ra ngoài hơn mười mét, hiện tại nếu như dùng đầu đỡ lấy kỹ năng, thì kết cục này có thể tưởng tượng ra được.
Nhưng thời điểm Hoa Khai Vô Nguyệt phản ứng lại, thì Vương Vũ đã từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bàn chân lớn của Vương Vũ bay một cái tới mặt Hoa Khai Vô Nguyệt, muốn nâng khiên lên phòng ngự cũng không kịp nữa rồi.
Ngay khi Hoa Khai Vô Nguyệt cho rằng bản thân sắp bị một cước của Vương Vũ đá chết, thì đột nhiên một đường ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống, Mục sư ở phía sau cùng đã đặt một khiên thánh quang cho Hoa Khai Vô Nguyệt.
"Ha!"
Nhìn thấy trạng thái Vô Địch trên người mình, trong lòng Hoa Khai Vô Nguyệt không nhịn được vui vẻ, vừa muốn vui sướng vì bản thân đã lừa được một kỹ năng này của Vương Vũ.
Ai ngờ đúng lúc này, hai chân Vương Vũ hơi nghiêng một góc, lướt qua trên đầu Hoa Khai Vô Nguyệt.
"????"
Hoa Khai Vô Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đột nhiên hai tay Vương Vũ đẩy mạnh đầu mình, mượn lực bay xa mấy mét, đá một cước vào ngực Kim Nhật Hoa Khai.
"Ầm!"
Một đường bạch quang sáng lên, Kim Nhật Hoa Khai bám gót đồng bạn mà đi, phía sau Hoa Khai Vô Nguyệt chỉ còn lại một Mục sư và một Cung thủ.
Cung thủ kia lùi về sau, kéo ra một khoảng cách để né tránh, nhấc tay muốn phản kích, thân hình Vương Vũ rơi thấp xuống đất, không chút nào ngừng nghỉ đạp xuống mặt đất, cả người giống như đạn pháo bay thấp, dán xuống mặt đất bay tới trước người Cung thủ, duỗi tay phải ra nắm chặt lại, túm chặt lấy mắt cá chân của Cung thủ trong tay, Mãnh Hổ Kích mạnh mẽ kéo về phía sau.
"Ai nha nha!"
Cung thủ đáng thương còn chưa bắt được thân ảnh của Vương Vũ, thì bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cuối cùng lại nằm trong tay Vương Vũ mất rồi.
Vương Vũ xoay Cung thủ kia giữa không trung vài vòng, thuận tay buông lỏng, Cung thủ liền rơi khỏi tay, đánh ngã Mục sư cách đó không xa xuống đất, Vương Vũ theo sát ngay sau đó từ trên trời giáng xuống, mỗi chân một cước song song giẫm chết cả hai người....
Ánh sáng trắng dưới chân sáng lên chiếu rọi lên gương mặt Vương Vũ, khiến sắc mặt Vương Vũ trắng bệch, giống như Tu La ở dưới địa ngục vậy.
Về phần Hoa Khai Vô Nguyệt, giờ này khắc này dĩ nhiên đã run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi nắm cái khiên, rất dễ nhận thấy rằng tiểu tử này đang kinh hãi rồi.