Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1589 - Chương 1591: Vương Vũ Âm Hiểm

Trang 795# 2

 

 

 

Chương 1591: Vương Vũ âm hiểm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nam Bắc Hàn đã thống nhất lâu như vậy, mà vẫn còn một nhóm người giữ cái thói quen nói chuyện đó. Nhưng đám người Hoa Tulip kia dùng từ lại mang đậm sắc thái vùng miền, chuyện bé bằng cái mắt muỗi cũng đẩy lên quan hệ quốc tế, chụp cho người ta cái mũ to đùng...

Không có cách nào cả, người chơi để cày công huân thì chỉ có một, thế mà Hoa Khai Vô Nguyệt lại ép buộc diệt trừ đám người Hoa Tulip, sai chính là sai ở chỗ không nên nghe Vương Vũ, đã thế còn giết người...

Tất cả mọi người đều sống trong thành Thiên Tinh, Hoa Khai Vô Nguyệt sĩ diện, chẳng lẽ Hoa Tulip thì không cần mặt mũi? Cho nên đám người Hoa Khai Vô Nguyệt bị như vậy là chuyện hợp lý.

Logic của phụ nữ luôn kỳ quái, ngươi không cho ta tới, ta cũng khiến ngươi không đạt được, mọi người ai cũng không chiếm được lợi ích này mới là công bằng.

"What???"

Nhìn thấy thông báo trên bầu trời, tất cả người chơi Thời Gian Vàng đều ngây ra.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy, tại sao bản thân mẹ nó thành kẻ phản quốc rồi.

Kim Nhật Hoa Khai lại càng mơ hồ hơn, không hiểu ra sao...

Thấy bộ dạng này của Kim Nhật Hoa Khai, Vương Vũ không khỏi cười nói: "Xứng đáng! Ai bảo các ngươi chọc tới phụ nữ! Nếu ngươi không trả lời vấn đề của ta, sự tình bi đát hơn còn ở phía sau đó!"

"Ngươi muốn thế nào?" Kim Nhật Hoa Khai nghe vậy cảnh giác hỏi.

"Hừ hừ!" Một tay Vương Vũ lôi cổ áo Kim Nhật Hoa Khai, một tay chỉ vào thành chính phía dưới: "Thấy không, ta tính mang ngươi bay vòng quanh thành một vòng, sau đó cung kính thả ngươi ở nơi nhiều ngươi chơi nhất, cho ngươi thêm một túi vàng!"

"Chuyện này..."

Nghe thấy Vương Vũ nói vậy, Kim Nhật Hoa Khai lập tức lạnh gáy.

Nhìn đi, mọi người chắc chắn sẽ tự hỏi, vì sao muốn mang tên cháu trai này bay một vòng trời, rồi lại ném cho hắn một túi vàng, đó chẳng phải là chuyện rất tốt sao? Cũng không phải muốn chém Kim Nhật Hoa Khai thành tám khối, tại sao tên nhóc này lại phải sợ hãi chứ?

Có thể không sợ sao!

Vương Vũ chơi trò chơi với Vô Kỵ lâu như vậy, cái khác không học được, ngược lại học được một bụng ý xấu.

Giết Kim Nhật Hoa Khai một lần, tên nhóc này cao lắm là rớt chút kinh nghiệm, vài giây trôi qua lại là một hảo hán. Còn nếu Vương Vũ ném tiền cho Kim Nhật Hoa Khai trước mắt bao người, vậy thì cho dù Kim Nhật Hoa Khai giải thích sao cũng không thể thoát tội.

Dù sao hiện tại Vương Vũ đang đứng ở phe đối lập với tất cả người chơi thành Thiên Tinh, qua lại với Vương Vũ như vậy đương nhiên cũng đại biểu cho việc hắn ở phe đối lập với người chơi thành Thiên Tinh.

Thành Thiên Tinh nhìn như hài hòa, kỳ thật nhiều công hội lớn sống chung một thành chính như vậy, thì mạch nước ngầm cũng bắt đầu khởi động. Đừng nhìn thông báo của Hoa Tulip chỉ là một đống chữ, nhưng lúc này công hội Thời Gian Vàng đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Các công hội khác chẳng lẽ không nhận ra Hoa Tulip đang nói bậy?

Đương nhiên không phải!

Hoa Tulip dám nói như vậy, cũng đã nhìn thấu tâm lý của lão đại các công hội khác. Mọi người vốn cạnh tranh, ai mà không muốn giảm bớt kẻ địch vào lúc này, nhất là công hội Thời Gian Vàng thực lực không kém, tiêu diệt được Thời Gian Vàng thì các công hội khác không những bớt người cạnh tranh, mà còn có thể kiếm được không ít lợi ích.

Thế nên cho dù mọi người không tin tưởng lời Hoa Tulip nói cỡ nào... thì hành vi vẫn thiên về phía tin tưởng.

Nhưng cho dù vậy, nếu thật sự mọi người viện chuyện này nhằm vào Thời Gian Vàng thì trong lòng cũng khó tránh khỏi bất an. Bởi vì đám khốn nạn này có thể vì một câu nói giả dối hư ảo mà liên hợp tiêu diệt Thời Gian Vàng, thì cũng có thể vì một lý do nào đó mà tiêu diệt bản thân.

Cho nên, nếu cứ không giải thích rõ mà loại trừ Thời Gian Vàng, thì tất cả mọi người đều sẽ không yên lòng.

Nhưng nếu Vương Vũ làm như hắn nói, ném Kim Nhật Hoa Khai vào chỗ đông người chơi nhất, sau đó cho Kim Nhật Hoa Khai một túi vàng... Hành động mờ ám như vậy cùng người chơi nước khác trước mặt bao người, đương nhiên sẽ thành bằng chứng xác thực cho hành vi thông đồng với người nước ngoài của Thời Gian Vàng.

Lúc này, lão đại các công hội khác cũng đã có đủ lý do để dựa vào, khi ra tay chắc chắn sẽ không còn chút băng khoăn nào.

Chẳng lẽ thành Thiên Tinh nhiều người như vậy mà không có ai có thể nhìn ra Vương Vũ dùng kế phản gián? Đương nhiên là có, nhưng có thì đã sao? Mọi người chỉ muốn tìm một cái cớ để công kích công hội Thời Gian Vàng mà thôi, ai quan tâm việc đó là thật hay giả.

Nhưng mà đây cũng không phải chuyện Kim Nhật Hoa Khai lo lắng nhất, dù sao công hội bị diệt người chơi vẫn còn đó, vẫn có thể xây dựng lại. Nhưng chiêu thức ấy của Vương Vũ quá mức độc ác, quả thực sẽ ép Kim Nhật Hoa Khai vào đường chết. Việc tới nước này, cho dù Hoa Khai Vô Nguyệt còn tin tưởng Kim Nhật Hoa Khai, nhưng những người khác thì sao?

Hiển nhiên, nếu Vương Vũ làm như vậy thật, thì sau này Kim Nhật Hoa Khai sẽ thành chuột qua đường người người đuổi giết... Đó mới là sống không bằng chết thực sự! Trực tiếp chặt đứt con đường chơi game của Kim Nhật Hoa Khai.

Kim Nhật Hoa Khai là phó hội trưởng công hội Thời Gian Vàng lớn như vậy, thu nhập đương nhiên không thấp, nếu thật sự bị Vương Vũ ép tới một bước đó, vậy thì không chỉ sống không bằng chết trong trò chơi không đâu.

Kim Nhật Hoa Khai là người thông minh, nghe Vương Vũ nói như thế, lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của hậu quả, không nhịn được lạnh run nói: "Ngưu Thần có chuyện gì thì cứ hỏi, ta chỉ cần ngươi cho ta một đao sảng khoái!"

"Được!" Vương Vũ thấy Kim Nhật Hoa Khai đã bị dọa sợ, vừa lòng gật đầu nói: "Vậy ta hỏi ngươi, có từng nghe nói tới Vinh Quang Của Thần chưa?"

"Cái này..."

Kim Nhật Hoa Khai nghe vậy thì cứng người, vội vàng nói: "Không, không hề, đó là thứ gì? Ta hoàn toàn chưa nghe nói tới!"

"Vậy sao?" Vương Vũ híp mắt thở dài nói: "Không phải ta không cho ngươi cơ hội, nhưng cho ngươi cơ hội thì ngươi cũng không dùng được... Nếu ngươi đã chưa từng nghe nói tới, vậy thì ta chỉ có thể làm như ta vừa nói. Đừng lo lắng, ta sẽ cho ngươi thêm mấy đồng vàng."

Nói xong, Vương Vũ bay lượn trên không trung một vòng, chuẩn bị bay thẳng tới trung tâm thành Thiên Tinh.

"Đừng đừng đừng đừng..."

Thấy Vương Vũ muốn làm thật, Kim Nhật Hoa Khai bị dọa sắp mất vía, vội vàng vung tay nói: "Ngưu, Ngưu gia, ngươi nói vậy, ta nhớ... thật sự từng nghe nói tới vật Vinh Quang Của Thần này."

"Thật sao?" Vương Vũ híp mắt nói: ""Đừng giở trò, có thể ngươi chưa từng thấy thủ đoạn của ta đâu."

"Thấy, thấy!"

Kim Nhật Hoa Khai vội vàng thừa nhận sợ hãi.

Mẹ nó, kế phản gián tuyệt hậu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, Kim Nhật Hoa Khai không hề nghi ngờ, Vương Vũ còn có những biện pháp khác chỉnh chết mình.

"Được rồi!"

Thấy bộ dạng Kim Nhật Hoa Khai như vậy, Vương Vũ lên tiếng: "Nói đi, Vinh Quang Của Thần ở đâu?"

"Cái này thì..." Kim Nhật Hoa Khai nói: "Ta thật sự không biết Vinh Quang Của Thần là cái gì?"

"Hửm?" Vương Vũ trừng mắt, như muốn phát hỏa.

"Đừng, đừng sốt ruột." Kim Nhật Hoa Khai thấy thế cuống cuồng nói tiếp: "Nhưng ở trên Tháp Thần, nghe nói có một đại điện Vinh Quang, ta cảm thấy sẽ có liên quan tới Vinh Quang Của Thần mà ngươi nói."

"Tháp Thần?" Vương Vũ cau mày nói: "Đó là cái gì?"

"Chính là cái kiến trúc kia!" Kim Nhật Hoa Khai chỉ vào một tòa tháp cao vút trong mây ở chính giữa thành Thiên Tinh: "Đây là Tháp Thần, nghe nói thần Quang Minh ngã xuống trên toàn tháp này, vinh quang của hắn vĩnh viễn chiếu sáng con dân của hắn...."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment