Trang 796# 1
Chương 1592: Hoa Khai Vô Nguyệt đê tiện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"À?" Vương Vũ nhìn thoáng qua tháp cao, hoài nghi hỏi: "Ngươi sẽ không gạt ta đấy chứ..?"
" Không dám, không dám!" Kim Nhật Hoa Khai liên tục xua tay nói: "Nếu ta lừa ngươi, ta chính là cháu trai ngươi."
"Ngươi nghĩ hay lắm!" Vương Vũ bĩu môi, sau đó đưa tay nói: "Đưa vũ khí của ngươi cho ta."
"Chuyện này... chuyện này không được đâu." Kim Nhật Hoa Khai khó xử nói.
Vũ khí từ trước tới giờ chính là nơi trao thân gửi phận của người chơi, đối với người chơi mà nói, người có thể chết, vũ khí không thể mất.
"Hử? Chẳng lẽ muốn ta lột quần áo của ngươi." Vương Vũ trừng mắt nhìn Kim Nhật Hoa Khai nghiêm túc nói.
"Cho ngươi!"
Kim Nhật Hoa Khai chấn động, vội vàng móc pháp trượng của mình ra đưa cho Vương Vũ.
Nói đùa, giao vũ khí thì chỉ là đưa ra một món đồ, còn nếu bị người khác lột quần áo chính là mất mặt đó. Đường đường là phó hội trưởng công hội Thời Gian Vàng mà lại cởi truồng chạy ra đường, thì còn thể thống gì nữa.
"Coi như ngươi biết điều!"
Vương Vũ tiếp nhận vũ khí của Kim Nhật Hoa Khai, nhìn qua thuộc tính rồi nói: "Bây giờ ta sẽ tới tháp kia. Nếu ngươi không lừa ta, ta sẽ trả lại pháp trượng này cho ngươi. Nếu ngươi lừa ta, vậy ngươi cứ chờ đó."
Nói xong, Vương Vũ vỗ một chưởng lên đầu Kim Nhật Hoa Khai, đánh hắn thành một luồng sáng trắng, sau đó mở hai cánh ra, bay về phía Tháp Thần.
Ánh sáng trắng lóe lên, Kim Nhật Hoa Khai sống lại trong điểm sống lại.
Sau khi sống lại Kim Nhật Hoa Khai vội vàng gửi tin nhắn cho Hoa Khai Vô Nguyệt: "Lão đại, tên nhóc đó bị ta lừa đi Tháp Thần, mau dẫn người đi ngăn cản hắn."
Hoa Khai Vô Nguyệt nhận được tin tức, không nói hai lời lập tức mang người đi về phía Tháp Thần. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, ở ngã tư đường đột nhiên xuất hiện vô số người chơi, chặn lại toàn bộ đường đi của đám người Hoa Khai Vô Nguyệt.
Huy hiệu trên ngực những người chơi này có đủ loại kiểu dáng, trang bị trên người cũng đều không tồi, hiển nhiên bọn họ chính là người chơi của các công hội khác trong thành Thiên Tinh.
Nhìn thấy mình bị bao vây, sắc mặt Hoa Khai Vô Nguyệt không khỏi lạnh đi, dừng bước.
Lúc này, một người đẹp trai, trong tay cầm trường thương của Kỵ sĩ bước ra khỏi hàng, cười lạnh nói: "Hoa Khai hội trưởng? Tính đi đâu thế?"
Kỵ sĩ kia vừa đứng ra, hội trưởng của các công hội khác cũng đều bước ra khỏi hàng, đứng chắn trước mặt đám người Hoa Khai Vô Nguyệt.
Tuy Hoa Khai Vô Nguyệt dẫn theo năm trăm anh em, nhưng mấy công hội lớn khác cũng không phải ngồi không. Mặc dù không đến mức ai nấy mang theo mấy ngàn anh em đi dạo đầy đường, nhưng vòng vây đám người Hoa Khai Vô Nguyệt hiện giờ cũng vượt quá con số năm ngàn người. So sánh với một nhóm đàn em của Hoa Khai Vô Nguyệt, thì quả thực hơn xa.
Hoa Khai Vô Nguyệt nhìn vòng vây chung quanh người chơi của mình, cuối cùng tập trung nhìn Kỵ sĩ cao lớn kia, Hoa Khai Vô Nguyệt thản nhiên hỏi: "Tân Lang lão đại, Tinh Nguyệt lão đại, mấy người các ngươi rốt cuộc có ý gì?"
"Không có ý gì cả!"
Kỵ sĩ tên là Tân Lang kia nghe vậy, cười tủm tỉm bước lên nói: "Nghe nói Thời Gian Vàng nói các ngươi bản lĩnh lớn rồi, dám thông đồng với cả người nước ngoài. Mau giao tên người Hoa kia ra đây, nếu không Thời Gian Vàng các ngươi đừng mong đi ra khỏi nơi này."
"Thông đồng với người nước ngoài? Ha Ha!" Hoa Khai Vô Nguyệt cười lạnh nói: "Có chứng cứ không?"
"Tất cả mọi người đều thấy được!" Tân Lang nói: "Ngươi giết Hoa Tulip vì tên người Hoa đó, hơn nữa phó hội trưởng của các ngươi cũng chạy theo tên người Hoa đó, đây chẳng lẽ không phải là chứng cứ rõ ràng sao? Chỉ cần ngươi giao tên người Hoa kia ra đây, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này."
Thấy chưa, có thể là hội trưởng không ai là kẻ dễ bắt nạt cả. Tên nhóc Tân Lang này đổi trắng thay đen mà còn nói tới hùng hồn như vậy, nếu không phải mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, có lẽ lúc này đã tin tưởng Tân Lang rồi.
Qua chuyện trên Long đảo có thể nhận thấy, Hoa Khai Vô Nguyệt là một người không thích nói nhiều, lúc này đương nhiên hắn cũng nhìn ra được mục đích của Tân Lang, vì thế Hoa Khai Vô Nguyệt không vòng vo, nói thẳng: "Ta cũng muốn giao ra, đáng tiếc người kia đã chạy rồi."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" Tân Lang khinh thường hừ lạnh nói: "Cho dù ta tin ngươi, thì các vị lão đại đang đứng đây cũng sẽ không tin ngươi."
"Ngươi tin hay không thì liên quan gì tới ta." Hoa Khai Vô Nguyệt không nhịn được nói: "Tên nhóc đó tên là Thiết Ngưu, ngươi không tin thì tự mình đi dò tọa độ đi."
"Thiết Ngưu?" Nghe thấy ID của Vương Vũ, đám người Tân Lang đều sửng sốt: "Hình như cái tên này từng nghe ở đâu đó..."
Ngây người một lúc, mấy người đó mới vội vàng nhắn lên kênh công hội: "Nhanh chóng tra thử tọa độ của Thiết Ngưu."
Trong kênh của Thời Gian Vàng, mọi người đều khó hiểu hỏi: "Lão đại, sao lại đưa ID của tên người Hoa kia cho bọn họ? Cùng lắm thì chúng ta liều một phen cá chết lưới rách với bọn họ là được."
Ở trong trò chơi, ID có thể xem như số điện thoại, là phương thức liên lạc trực tiếp nhất. Hơn nữa trong trò chơi có không ít dụng cụ thủ đoạn tra tìm tọa độ, nói cho bọn họ biết ID của Vương Vũ, thì chẳng khác nào nói cho bọn họ biết vị trí của Vương Vũ.
Thời Gian Vàng cũng là công hội lớn, người chơi dưới trướng cũng không phải người dễ tính mặc người chém giết, cho dù là lấy ít đánh nhiều, mọi người cũng không cảm thấy sợ hãi, đã bắt đầu triệu tập những người chơi khác trong kênh công hội. Lúc này, thấy Hoa Khai Vô Nguyệt báo ID của Vương Vũ ra, mọi người đều không hiểu được lý do.
"Ha ha ha!"
Hoa Khai Vô Nguyệt cười cười nói: "Chỉ bằng đám cá thối tôm nát bọn họ mà cũng muốn túm được Thiết Ngưu sao?"
"Bọn họ nhiều công hội như vậy, người cộng lại không ít, sao lại không bắt được?" Mọi người nhìn thoáng qua người chơi xung quanh nói.
Vương Vũ dù lợi hại tới đâu thì cũng chỉ là một người, hiện tại chỉ riêng người bao vây đám người Thời Gian Vàng đã có tới vài ngàn, chẳng lẽ từng này người cũng không bắt được một tên Võ sư hay sao?
Hoa Khai Vô Nguyệt thản nhiên nói: "Nếu chỉ có một công hội, cố gắng còn có chút cơ hội. Chính bởi vì bọn họ nhiều người nhiều công hội, cho nên mới không bắt được!"
"Là sao?" Mọi người nghĩ mãi mà vẫn không rõ.
"Là vậy đó!" Hoa Khai Vô Nguyệt mang bộ dạng biết trước.
Đôi khi, nhiều người chưa chắc đã là chuyện tốt.
Dù sao người chơi cũng chỉ là một đám thích ở trong nhà, chứ không phải tướng quân mang binh đánh giặc.
Người chơi không phải NPC, mỗi người bọn họ đều có ý nghĩ riêng của mình, càng nhiều người thì năng lực chấp hành mệnh lệnh càng kém.
Một người chơi có thể chỉ huy năm trăm người chơi tự do đã là cực hạn, còn mang theo mấy ngàn người chơi đi bắt một người, cho dù những người này đều thuộc cùng một công hội, thì chỉ huy cũng là lực bất tòng tâm, huống chi hiện tại không chỉ có một công hội.
Những hội trưởng các công hội này đều mang tâm tư riêng, có ý đồ riêng, thế nhưng mục tiêu của mọi người lại chỉ có một. Lúc này vì muốn ép buộc Hoa Khai Vô Nguyệt giao Vương Vũ ra, cho nên mới liên hợp nhất trí đối địch. Đến lúc nhìn thấy Vương Vũ rồi, chỉ sợ không cần Vương Vũ ra tay, thì đám người kia đã liều mình đấu tới ngươi chết ta sống.
Hoa Khai Vô Nguyệt cũng là người làm lão đại, đương nhiên là vô cùng hiểu biết người chơi cùng ở địa vị cao như mình.
Nếu hiện tại Vương Vũ đã bị Kim Nhật Hoa Khai lừa vào Tháp Thần, vậy thì trong một thời gian ngắn cũng không chạy được. Trước hết cứ để đám ngu xuẩn này tự tiêu diệt một lớp, mình ngồi đây ngư ông đắc lợi không phải là hay hơn sao?