Trang 876# 1
Chương 1751: Ta muốn toàn bộ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ta đệt! Vô Kỵ thật sự không cần một chút thể diện nào hết á..."
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Thần Hi Vĩnh Tịch còn chưa phản ứng gì, ngược lại nhóm người Toàn Chân Giáo lại thì thầm rỉ tai nhau trước tiên.
Con mẹ nó, người khác không biết Vô Kỵ có loại đức hạnh gì, nhưng đám người Toàn Chân Giáo vẫn tương đối hiểu rõ, với tính tình của cái tên này, người khác liếc nhìn hắn một cái ở trên đường, còn có khả năng bị lừa hết tiền, càng đừng nói đến việc nhờ hắn giúp đỡ, giờ lại còn nói bản thân mình rất nhiệt tình sao?
"Hở? Hắn có thể diện từ lúc nào?" Đám người Xuân Tường, Minh Đô của Toàn Chân Giáo cùng liếc xéo Bao Tam.
Bao Tam cũng lắc đầu nói: "Hình như thật sự chưa từng có..."
"Lợi hại!" Mọi người nghe vậy, đồng thời cảm thán...
Một người không biết xấu hổ không phải là vấn đề gì nan giải, nhưng mà kiên trì không biết xấu hổ trong hai năm qua, thì đúng là có nghị lực đáng được khen ngợi, tuy bản tính của Vô Kỵ tồi tệ, nhưng vẫn có chỗ đáng khen mà.
"Giúp ta?"
Lúc này, nghe được lời của Vô Kỵ, Thần Hi Vĩnh Tịch cũng hơi hơi sửng sốt, nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Lần này ngươi lại muốn làm chuyện xấu gì nữa đây?"
Bị Vô Kỵ hại một lần, Thần Hi Vĩnh Tịch rốt cuộc cũng đã học được một bài học, hiển nhiên sẽ đề phòng khắp nơi đối với Vô Kỵ, nhìn thấy bộ dáng thích chọc phiền người khác này của Vô Kỵ, Thần Hi Vĩnh Tịch không khỏi giật mình một cái trong lòng.
"Ta thật sự thật tâm thật lòng muốn giúp đỡ ngươi mà!" Vô Kỵ bĩu môi nói: "Ta cho rằng ngươi là một người thông minh, chắc chắn nhiệm vụ lần này của ngươi hẳn không thể thiếu sự hỗ trợ của chúng ta rồi."
"Nhiệm vụ?" Thần Hi Vĩnh Tịch cảnh giác nhìn chung quanh một chút rồi nói: "Nhiệm vụ gì cơ?"
"Đừng giả bộ nữa!" Vô Kỵ khẽ cười nói: "Đương nhiên là nhiệm vụ bổ sung rồi!"
"Ngươi!!" Thần Hi Vĩnh Tịch và Kinh Thành Hoa Thiếu nghe vậy liền trợn trừng hai mắt, đồng thời chỉ vào Vô Kỵ rồi nói: "Ngươi phái người theo dõi ta?"
"Ha ha!" Vô Kỵ cười hì hì nói: "Trong trò chơi sao có thể gọi là theo dõi được chứ, ta chỉ chia sẻ một chút tài nguyên với các ngươi mà thôi."
"Bớt nói nhảm đi!"
Thần Hi Vĩnh Tịch tức giận nói: "Ta không có gì để nói với loại người như ngươi hết, mau mau cút đi, bằng không thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!"
Nói xong, Thần Hi Vĩnh Tịch rút pháp trượng rồi chỉ vào mũi Vô Kỵ.
"Chỉ dựa vào ngươi á?" Vô Kỵ cười nhàn nhạt, thuận tay đẩy pháp trượng trước mặt sang một bên rồi nói: "Ngươi không biết thực lực của Toàn Chân Giáo chúng ta, nhưng thực lực của lão Ngưu, ngươi hẳn phải thấy qua rồi chứ, ngươi cảm thấy không có bọn ta, nhiệm vụ của ngươi có thể hoàn thành được hay sao?"
"Chuyện này..."
Nghe lời này của Vô Kỵ, vẻ mặt vốn dĩ đang tức giận của Thần Hi Vĩnh Tịch ngay lập tức sửng sốt, lộ ra biểu tình do dự.
Tuy con người này Vô Kỵ khiến kẻ khác chán ghét, nhưng đối nhân xử thế lại cực kỳ thông minh, lời nói lại càng trúng vào điểm yếu hại, một câu này thật sự đã đập vào trong lòng Thần Hi Vĩnh Tịch.
Không sai, điều khiến Thần Hi Vĩnh Tịch phiền não nhất hiện tại chính là nhiệm vụ bổ sung vừa mới nhận xong.
Dù sao nhiệm vụ cũng là do Thần Hi Vĩnh Tịch làm hỏng, dù cho Kinh Thành Hoa Thiếu không nói gì, thì trong lòng Thần Hi Vĩnh Tịch vẫn cực kỳ áy náy, Thần Hi Vĩnh Tịch cũng nhìn ra được nhiệm vụ bổ sung lần này khó đến mức nào, nếu như không thể lập tức bổ cứu nhiệm vụ thất bại lần này cho Kinh Thành Hoa Thiếu, thì e rằng, Thần Hi Vĩnh Tịch cũng sẽ phải áy náy rất lâu.
Loại chuyện tình nghĩa này, còn khó hơn tiền tài rất nhiều.
Bất kể là Vương Vũ hay là những người Toàn Chân Giáo khác, thì Thần Hi Vĩnh Tịch cũng chưa từng dám nghi ngờ thực lực của nhóm người này, dù sao thì đám người này có thể dễ dàng giải quyết Thánh Hồn Chi Tử - Lôi Tư, như vậy thì giải quyết Ma Hồn Chi Chủ - Jameer cũng không thành vấn đề, một câu nói nhẹ tựa như mây của Vô Kỵ, có thể nói là trực tiếp nắm được điểm uy hiếp của Thần Hi Vĩnh Tịch.
Thần Hi Vĩnh Tịch lúc này đối mặt với hai sự lựa chọn.
Một, là lựa chọn tin tưởng Vô Kỵ, nhưng kết hợp với những hành động đã làm lúc trước của Vô Kỵ, thì phần tin tưởng này lại có chút mạo hiểm, thậm chí còn có tỷ lệ cực lớn bị cái đám người này lợi dụng mà lại còn phải cảm ơn bọn họ nữa. Nhưng nếu đám người này thật sự có thể giúp mình, thì nhiệm vụ này tất nhiên cũng có thể hòan thành được rồi.
Hai, là lựa chọn không tin tưởng Vô Kỵ, không tin Vô Kỵ hiển nhiên cũng không cần gánh vác mạo hiểm, thế nhưng ngoài đám người Toàn Chân Giáo này ra, thì Thần Hi Vĩnh Tịch thật sự không thể nghĩ ra người nào có đủ khả năng giúp mình hoàn thành nhiệm vụ.
Thần Hi Vĩnh Tịch không muốn bị hại, càng không muốn không hoàn thành được nhiệm vụ, hiện giờ có hai lựa chọn, bất luận là cái nào cũng đều khiến Thần Hi Vĩnh Tịch nhức đầu kinh khủng, trong lúc nhất thời, Thần Hi Vĩnh Tịch bắt đầu do dự.
"Ha ha!"
Thấy Thần Hi Vĩnh Tịch bắt đầu lưỡng lự, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Nếu đổi lại là ngày thường, thì ta sẽ không để ý tới sự sống chết của các người, chỉ là không ngăn nổi tính tình chính trực của lão Ngưu nhà chúng ta, không muốn thu tiền của các người lại còn khiến các ngươi khó xử, cho nên ta mới giúp ngươi, nếu như ngươi không muốn, vậy thì ta cũng không ép buộc."
"Lão Ngưu..."
Thần Hi Vĩnh Tịch nghe vậy, liền ngẩng đầu thoáng nhìn qua Vương Vũ, chỉ thấy Vương Vũ cũng đang nhìn mình, vẻ mặt lạnh nhạt.
Vương Vũ vẫn rất trung hậu như vậy, nhìn thấy bộ dáng này của Vương Vũ, Thần Hi Vĩnh Tịch không biết vì sao, có làm thế nào cũng không hận nổi người đã từng hãm hại mình này.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Thần Hi Vĩnh Tịch cuối cùng cũng gật đầu đáp: "Được rồi, vậy ngươi nói thử xem sẽ giúp chúng ta như thế nào?"
Thần Hi Vĩnh Tịch đương nhiên cũng không đơn giản là bởi vì tin tương Vương Vũ mới chọn hợp tác với Vô Kỵ, mà là không cùng Vô Kỵ hợp tác thì thật sự cũng không có biện pháp nào khác, dù sao thì kết quả tồi tệ nhất cuối cùng cũng giống nhau, thay vì bó tay không có biện pháp, thì chẳng thà mạnh tay một lần.
Huống chi trước đây Thần Hi Vĩnh Tịch cũng từng qua lại với Vương Vũ, đối với thái độ làm người của Vương Vũ cũng có ấn tượng sâu sắc, tuy lần này Vương Vũ hại mình, nhưng nhiệm vụ hai chiều lại không thể nào nói là hại được, đổi lại là một người nào đó thì cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Bởi vậy, Thần Hi Vĩnh Tịch quyết định cho nhóm người Toàn Chân Giáo một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.
"Thần thiếu, ngươi điên à!"
Thấy Thần Hi Vĩnh Tịch bị lừa dối bởi vài ba câu nói của Vô Kỵ, Kinh Thành Hoa Thiếu liền vội vàng la lên: "Cái đám khốn nạn này, không chừng lại nghĩ sẽ hại chúng ta thế nào nữa đó, chúng ta hợp tác với bọn họ chẳng phải là bảo hổ lột da hay sao?"
"Vậy phải như thế nào?" Thần Hi Vĩnh Tịch bất đắc dĩ nói: "Không hợp tác với bọn họ, chẳng lẽ chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này được hay sao?"
"Chuyện này..." Nghe được lời nói Thần Hi Vĩnh Tịch, Kinh Thành Hoa Thiếu nhất thời nghẹn lời.
"Giúp các ngươi không khó, nhưng các ngươi cũng phải tự giúp chính mình."
Vô Kỵ đáp lời.
"Có ý gì?" Thần Hi Vĩnh Tịch nghiêm mặt nói: "Đừng quanh co kéo dài số chữ nữa, độc giả đều nhìn thấy cả rồi, trong lòng ai cũng rõ hết rồi.”
"Ha ha!"
Vô Kỵ cười cười, mặt không đổi sắc đáp: "Chúng ta có thể giúp ngươi giết Ma Hồn Chi Chủ, nhưng mà các người cũng phải bỏ ra một chút máu."
"Hở? Lần này muốn bao nhiêu tiền? Có phải chuyển khoản trước không?" Thần Hi Vĩnh Tịch tức giận hỏi.
"Ha ha, tiền tài là vật ngoài thân." Vô Kỵ cười nói: "Lần này chúng ta muốn người."
"Người?" Thần Hi Vĩnh Tịch cau mày hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
Đối với yêu cầu này của Vô Kỵ, Thần Hi Vĩnh Tịch cũng tương đối bất ngờ, bởi vì khi giết Thánh Hồn Chi Tử trước đó, Toàn Chân Giáo cũng chỉ có mười mấy người bọn họ mà vẫn hoàn thành được nhiệm vụ, lần này lại muốn mình bỏ người, chẳng lẽ Ma Hồn Chi Chủ còn lợi hại hơn Thánh Hồn Chi Tử rất nhiều?
"Ngươi có bao nhiêu người?" Vô Kỵ hỏi.
"Bảy, tám nghìn!" Thần Hi Vĩnh Tịch nghĩ một chút rồi đáp.
"Tốt!" Vô Kỵ nắm chặt năm ngón tay, chắc chắn nói: "Ta muốn toàn bộ!"