Trang 876# 2
Chương 1752: Chia thành tốp nhỏ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Cái đệt! Ngươi định làm gì vậy!"
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý với Vô Kỵ, nhưng mà nghe được lời này của Vô Kỵ, Thần Hi Vĩnh Tịch vẫn thiếu chút nữa thì đập đầu vào tường, liền kinh ngạc nói: "Ngươi muốn nhiều người như vậy để làm gì? Có phải ngại phiền phức chưa đủ lớn đúng không?"
Hiện tại, chiến thành trong "Trọng Sinh” hoặc nhiều, hoặc ít cũng xem như đánh được vài lần rồi, mỗi một thành chính đều cực kỳ cảnh giác với những người từ bên ngoài đến.
Chớ nói đến bảy, tám ngàn người cùng xuất hiện ở một thành chính khác, cho dù là bảy, tám ngàn người đột nhiên xuất hiện, thì cũng sẽ dẫn đến sự chú ý của thành chính đối phương.
Lúc đầu độ khó của nhiệm vụ đã đủ lớn rồi, giờ lại còn giống trống khua chiêng mang theo nhiều người như vậy đi tản bộ nữa chứ, đây chẳng phải là tự rước lấy phiền toái cho mình hay sao?
"Đúng vậy!"
Ai ngờ đối mặt với sự nghi hoặc của Thần Hi Vĩnh Tịch, Vô Kỵ không những không phản bác, ngược lại còn thản nhiên đáp: "Chính là ngại phiền phức chưa đủ lớn đó."
"Ông nội ngươi!" Thần Hi Vĩnh Tịch cả giận nói: "Rốt cuộc ngươi muốn giúp chúng ta hay muốn hại chúng ta đây?"
Mẹ nó, Toàn Chân Giáo có mười mấy người mà còn có thể đánh chết được Thánh Hồn Chi Tử, hiện tại đi đánh một Ma Hồn Chi Chủ lại muốn nhiều người như vậy, Thần Hi Vĩnh Tịch đã bắt đầu hoài nghi động cơ của Vô Kỵ.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười đáp: "Ta với ngươi không thù không oán, ngươi lại còn đưa nhiều tiền như vậy cho bọn ta nữa, ta vì sao lại muốn hại ngươi chứ?"
"Ta..."
Thần Hi Vĩnh Tịch bị Vô Kỵ hỏi một câu như ậy, liền trực tiếp sửng sốt, rồi ngơ ngác đáp: "Ta mẹ nó làm sao biết được ngươi vì sao muốn hại ta chứ?"
"Ta tự có lý do của mình!"
Vô Kỵ khoát khoát tay nói: "Nếu đã không tin tưởng ta, vậy ta cũng không dám đảm bảo lần này các ngươi rốt cuộc có thể giết chết mục tiêu thành công hay không đâu."
"Thúi lắm!"
Kinh Thành Hoa Thiếu ở một bên nghe vậy liền cả giận nói: "Mười mấy người các ngươi có thể giết được Thánh Hồn Chi Tử, chẳng lẽ lại không giết nổi Ma Hồn Chi Tử sao?"
"Không phải không giết được!" Vô Kỵ bí hiểm nói: "Mà là trước khác, nay khác..."
"Ngươi giả bộ cái gì chứ!"
Thấy Vô Kỵ lúc này còn không quên giả bộ, Kinh Thành Hoa Thiếu cực kỳ khó chịu kêu lên: "Ngươi cho rằng ngươi ăn được lão tử sao? Cùng lắm thì lão tử không làm nhiệm vụ này nữa."
"Thật sao?" Vô Kỵ híp mắt nói: "Đây là ngươi nói đó nha."
"Vô Kỵ lão đại."
Rốt cuộc vẫn là Thần Hi Vĩnh Tịch chín chắn hơn một chút, thấy Vô Kỵ thật sự muốn bỏ của chạy lấy người, liền vội vàng ngăn cản nói: "Hắn còn trẻ, ngươi không cần chấp nhặt cùng hắn, không phải là muốn người đó sao, chúng ta theo ngươi là được."
"Thần thiếu, hắn..."
"Hoa Thiếu, ngươi đừng nói nữa!"
Kinh Thành Hoa Thiếu vừa muốn nói gì đó, nhưng Thần Hi Vĩnh Tịch lại khoát tay ý bảo Kinh Thành Hoa Thiếu ngậm miệng, sau đó trịnh trọng nói chuyện: "Vô Kỵ lão đại, hai công hội chúng ta chưa từng có mâu thuẫn nhỉ."
"Chưa từng!"
Vô Kỵ lắc đầu.
"Ta cũng coi như là bạn bè với Thiết Ngưu lão đại đi." Thần Hi Vĩnh Tịch lại hỏi.
"Hắn chưa từng xem ngươi là kẻ thù." Vô Kỵ trả lời.
"Vậy thì tốt rồi." Thần Hi Vĩnh Tịch thở dài một hơi đáp: "Nếu đã là bạn bè, vậy thì nhiệm vụ lần trước xung đột nhau, chúng ta sẽ coi như dựa vào bản lĩnh cá nhân mà giải quyết mọi chuyện, lần này mọi người hãy thành thật một chút, nếu chúng ta vẫn làm nhiệm vụ xung đột, vậy thì cứ một trận đao thật kiếm thật đi, dùng âm mưu quỷ kế chỉ có thể ảnh hưởng tới cảm tình huynh đệ, còn nếu không phải là nhiệm vụ xung đột, thì ta vui lòng tin tưởng các ngươi vô điều kiện, bỏ bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, tiền không phải là vấn đề, ta muốn giúp huynh đệ của ta bổ cứu nhiệm vụ này, ta biết Toàn Chân Giáo cũng là người có nghĩa khí, hy vọng Vô Kỵ lão đại đừng làm ta khó xử."
"Thần Hi Vĩnh Tịch lão đại nói quá lời rồi!" Vô Kỵ cười, khoát khoát tay đáp: "Toàn Chân Giáo chúng ta vẫn là người rất có quy củ, lần này hoàn toàn là giúp đỡ, còn về phần tiền, không phải các ngươi đã đưa rồi sao?"
"Vậy thì tốt, ta sẽ tin ngươi thêm một lần nữa." Thần Hi Vĩnh Tịch gật đầu chắc chắn nói: "Ta sẽ đi gọi người."
"Làm phiền Thần Hi Vĩnh Tịch lão đại rồi." Vô Kỵ mỉm cười, chắp tay với Thần Hi Vĩnh Tịch.
Nói ra thì, Vô Kỵ ngược lại cũng không chán ghét tính cách của Thần Hi Vĩnh Tịch, tuy thân là con nhà giàu, khó tránh khỏi có chút thích dùng tiền để giải quyết một vài việc, nhưng phú nhị đại này đối nhân xử thế quả thực còn có đại khí hơn nhiều so với người bình thường.
Không có biện pháp, ai bảo người ta có tự tin đâu, cầm tiền mua dạy dỗ cũng mua được ấy chứ, nếu không mua được sự dạy dỗ, vậy thì có thể thăm dò bạn bè, có nhiều thêm một người bạn thì sẽ có nhiều thêm một con đường, nhân duyên lại càng rộng hơn một phần, nhìn thì là bị tổn thất, nhưng trên thực tế lại là một loại tài phú vô hình.
Cho nên thông thường mà nói, thì Vô Kỵ vẫn khá là thích làm việc với người có loại tính cách tương đối hào phóng như này.
Công hội của Thần Hi Vĩnh Tịch không giống với các công hội bình thường, người chơi ở công hội bình thường đều là đi làm, học sinh, cẩu độc thân, trong một vài tình huống bất ngờ sẽ khó tránh khỏi có vài người vắng họp, tính kỷ luật cũng sẽ kém hơn một chút.
Nhưng thủ hạ của Thần Hi Vĩnh Tịch đều là người chơi chuyên nghiệp được Thần Hi Vĩnh Tịch tốn tiền thuê về, cho nên Thần Hi Vĩnh Tịch hoàn toàn có tiếng nói ở trong công hội, vừa nói tập hợp, cũng chỉ mất có mấy phút, mà các thủ hạ của Thần Hi Vĩnh Tịch đều đã cùng nhau tới cửa nhà thờ.
Quy mô của công hội dưới tay Thần Hi Vĩnh Tịch vẫn tương đối hoành tráng, bảy, tám ngàn người đứng ở đầu đường, liền lập tức đông nghịt cả con phố, trên đường khắp nơi đều là đầu người.
Trong ti vi thường nói thiên quân vạn mã cái gì gì đó, thực ra đều là văn chương phù phiếm cả thôi, đây mới chỉ vẻn vẹn có thiên quân thôi mà đã người đông nghìn nghịt rồi, huống chi còn có vạn mã? Khung cảnh phải lớn bao nhiêu mới có thể chứa đựng được đây?
Tiểu đệ tốn tiền nuôi chính là không cùng khí chất với tiểu đệ hoang dại, nhìn thấy người chơi đứng đầy đường, đám người Toàn Chân Giáo cũng âm thầm líu lưỡi.
Đừng nhìn những người này về trang bị và đẳng cấp, hay thậm chí cả nhân số có thể đều không bằng Liên Minh Huyết Sắc, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, thì bảy, tám ngàn người này cũng đánh ngang với hàng chục ngàn người Liên Minh Huyết Sắc.
Kỷ luật, tuyệt đối là điều căn bản trong tác chiến đoàn đội, nhưng phần lớn người chơi đoàn đội trong trò chơi đều chưa từng nói tới hai chữ kỷ luật.
"Các huynh đệ của ta đều tới cả rồi!" Thần Hi Vĩnh Tịch đứng ở chỗ cao, chỉ về phía người chơi đông nghìn nghịt, mênh mông vô bờ trước mặt rồi nói: "Vô Kỵ lão đại còn có chỉ thị gì nữa không?"
"Không có chỉ thị." Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Giải tán ngay tại chỗ đi."
"Ta..."
Nghe lời của Vô Kỵ, Thần Hi Vĩnh Tịch cố nén xung động muốn đánh người lại rồi nói: "Vô Kỵ lão đại, ngươi không phải nói giỡn đó chứ, ngươi nói gọi tất cả mọi người đến, ta đã gọi bọn họ đến hết cả rồi, giờ ngươi lại nói giải tán đi, chẳng lẽ cho rằng chúng ta nhàn rỗi hay sao?"
"Ngươi thì hiểu cái gì." Vô Kỵ đáp: "Người đương nhiên là cần dùng rồi, nhưng cũng phải xem dùng như thế nào đã, chúng ta đi đến thành Hắc Ám với bộ não như vậy, phỏng chừng đến cả cửa thành cũng không vào nổi đâu."
"Vậy ngươi muốn làm như thế nào?"
Thần Hi Vĩnh Tịch cau mày hỏi.
"Ngươi và Hoa Thiếu gia nhập vào đội ngũ của chúng ta trước đi." Vô Kỵ chỉ thị.
"Được rồi."
Nhận được chỉ thị của Vô Kỵ, tuy Thần Hi Vĩnh Tịch và Kinh Thành Hoa Thiếu không tình nguyện, nhưng vẫn rút khỏi đội ngũ của công hội, rồi gửi một thư xin vào đội ngũ của Vô Kỵ.
Vô Kỵ tiện tay ấn vào xác nhận, kéo hai người vào đội ngũ, sau đó nói: "Chúng ta trước tiên cứ tới thành Hắc Ám dò đường đã, rồi sau đó những người khác cứ mười người một đội, phân chia xen kẽ từ những thành chính khác truyền tống tới.” Nói tới đây, Vô Kỵ liền nhìn chằm chằm vào Thần Hi Vĩnh Tịch rồi hỏi: "Ngươi có hiểu được vì sao phải làm như vậy không?"
"À à à, hiểu rồi."
Thần Hi Vĩnh Tịch liên tục gật đầu.
Thành Hắc Ám lớn như vậy, ước chừng có trên triệu người, trong lúc qua lại cũng không có khả năng nhận biết được hết toàn bộ, ném toàn bộ bảy, tám ngàn thủ hạ của Thần Hi Vĩnh Tịch vào, quả thực là không lộ ra được cái gì.
Đúng là bảy, tám ngàn người so với một triệu người thì không tính là cái gì, nhưng tóm lại cũng không phải là một số lượng nhỏ, tiến lại gần một khối mục tiêu thì cũng thấy được tương đối.
Nếu như mang theo nhiều người như vậy truyền tống một lần tới thành Hắc Ám, tất nhiên sẽ bị người phát hiện ra, nhưng nếu như làm theo như lời Vô Kỵ nói, mọi người chia thành tốp nhỏ, xen kẽ thời gian, địa điểm lần lượt đi vào thành, ngược lại sẽ bí mật hơn rất nhiều.
Lưu lượng người ở thành Hắc Ám nhiều như vậy, thần không biết quỷ không hay nhiều ra bảy, tám ngàn người chơi, phỏng chừng cũng không có người có thể phát hiện ra được.
Phương thức này quả nhiên hơi phiền phức một chút, nhưng lại là một loại phương pháp xâm lược cực kỳ vững vàng.