Trang 888# 1
Chương 1775: Bỏ đá xuống giếng mới là phong cách của chúng ta
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Cảm ơn nhé!"
Người chơi của Địa Ngục Hồng Liên vừa mới sắp xếp trận hình xong, Vương Vũ cũng đã vọt đến trước mặt mọi người, không đợi người chơi của Địa Ngục Hồng Liên kịp thời phản ứng lại, Vương Vũ nói một tiếng cảm ơn, lăn một vòng ngay tại chỗ, rồi lại chui vào trong đám người.
"???!!"
Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, Nam Tước Địa Ngục hơi sững sờ, còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, quái vật sau lưng Vương Vũ đã vọt đến ngay trước mặt người chơi Địa Ngục Hồng Liên.
"??!!"
Mấy người Nam Tước Địa Ngục và quái vật kia mắt đối mắt, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
"Các vị đại ca ngươi nghe ta giải thích đã..."
"Đồ độc ác gian xảo! Chính nghĩa chắc chắn chiến thắng!"
"Hóa ra các ngươi là cùng một bọn!"
Nam Tước Địa Ngục phất tay áo đang định giải thích gì đó, vừa mới nói được một nửa đã bị tiếng gào thét giận dữ của đám quái vật đang đuổi giết Vương Vũ bao phủ, những quái vật này cũng không phải kẻ có thể nói chuyện lý lẽ, thấy Vương Vũ trốn vào đám người, lúc này lập tức phát động tấn công với người chơi của Địa Ngục Hồng Liên.
Mấy thiên sứ này cộng thêm ác ma nữa tổng cộng khoảng bốn mươi năm mươi người, có thể đuổi được Vương Vũ chạy khắp nơi, thực lực của bọn họ có thể tưởng tượng ra được.
Chỉ trong giây phút đối mặt với nhau, mấy chục người chơi của Địa Ngục Hồng Liên đã bị tiễn xuống đất ăn tỏi ngay tại chỗ rồi.
Nam Tước Địa Ngục đương nhiên cũng không phải người lương thiện gì... Tuy những ác ma và thiên sứ này hung dữ, nhưng người chơi của Địa Ngục Hồng Liên cũng có mấy trăm người, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Sau khi trúng một đợt tấn công, Nam Tước Địa Ngục không suy nghĩ chút nào, đã ra lệnh cho thuộc hạ đánh trả lại.
"Bà mẹ nó, đánh lại cho ta!"
Dựa theo mệnh lệnh của Nam Tước Địa Ngục, tất cả người chơi của Địa Ngục Hồng Liên lại sắp xếp trận hình một lần nữa, phát động tấn công với thiên sứ và ác ma trước mặt.
Nam Tước Địa Ngục cũng không phải tên ngốc, đương nhiên biết được mình bị Vương Vũ gài bẫy rồi, nhưng mà trong tình huống hiện nay đánh trả cũng có thể bị diệt cả đoàn, không đánh trả chắc chắn cũng sẽ khiến cả đoàn bị diệt, tuy biết rõ mình bị người ta lợi dụng, nhưng bất đắc dĩ chẳng còn cách nào cả.
Dù sao đông người như vậy cơ mà, chẳng ai bằng lòng muốn đứng đó chờ chết cả, cho dù có bị diệt cả đoàn thật đi chăng nữa cũng không sao cả, dù sao đều là chết cả, chết trận ít nhất cũng còn có danh dự hơn một chút không phải sao.
Thực lực những binh lính đuổi theo Vương Vũ đương nhiên mạnh hơn một chút, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có vẻn vẹn mười mấy kẻ, so sánh ra, tuy cấp bậc của người chơi Địa Ngục Hồng Liên thấp hơn một chút, nhưng lại hơn ở việc đông người, hơn nữa tiến lùi tự động giữa những người chơi không những phù hợp, còn có sự trợ giúp của trận hình.
Trong lúc nhất thời, cũng ngăn lại toàn bộ quái vật đã đuổi giết Vương Vũ.
Cơ chế thù hận trong "Trọng Sinh", điều quan trọng nhất chính là thù hận sát thương.
Những quái vật này ban đầu đuổi giết Vương Vũ, là vì Vương Vũ đánh chết nhân vật đứng đầu của hai trận doanh mở ra chiến trường Thần Ma, thuộc về thù hận nhiệm vụ, xét đến cùng Vương Vũ cũng chưa từng tấn công, cho nên thù hận của những quái vật này với Vương Vũ chẳng qua cũng chỉ như một hình thức dựa theo trình tự thôi.
Nhưng người chơi Địa Ngục Hồng Liên lại đánh trả, thù hận cũng thật sự được kéo lại... Mục tiêu ban đầu của những quái vật này chính là Vương Vũ, bây giờ sau khi chịu một đợt tấn công, mục tiêu thù hận trực tiếp di chuyển.
Chết bạn bè không chết bản thân mình, nếu người chơi của Địa Ngục Hồng Liên đã nghĩa khí như vậy, Vương Vũ vẫn bằng lòng cho họ một cơ hội nữa.
Thấy những quái vật này lao vào chiến đấu với người chơi Địa Ngục Hồng Liên, khó mà chia lìa được, Vương Vũ nhìn thấy cũng hơi hả hê cười cười, yên lặng không tiếng động đi vòng chiến trường, quay đầu chạy về hướng vừa mới xông đến.
Nhưng mà chưa chạy được bao xa, Vương Vũ đã gặp được đám người Vô Kỵ đang chạy đến.
"Hả?"
Nhìn thấy Vương Vũ toàn thân rút lui, tất cả mấy người Toàn Chân Giáo đều quá sợ hãi, không kiềm được kinh ngạc nói: "Bà mẹ nó, ngươi giải quyết đám quái vật kia nhanh như vậy hay sao?"
Quái vật đuổi giết Vương Vũ, mỗi con quái vật, thực lực đương nhiên không phải nói nữa, cho dù hiểu rõ bản lĩnh của Vương Vũ, mọi người vẫn còn có chút khó mà tin nổi.
Từ khi Vương Vũ chạy trốn cho đến bây giờ chẳng qua mới có mấy phút mà thôi, trong thời gian ngắn như vậy có thể tiêu diệt cả đoàn quái vật cao cấp, thằng ranh này còn có tính người nữa hay sao?
"Không có!"
Vương Vũ nghe vậy cười xấu xa phất tay một cái nói: "Gặp được Nam Tước Địa Ngục... Hắn ta chặn quái vật lại giúp ta."
"Nam Tước Địa Ngục lại giúp ngươi á?" Ký Ngạo bĩu môi, vô cùng nghi ngờ hỏi lại.
"Giúp chứ, hì hì." Vương Vũ cười hì hì nói: "Về phần có bằng lòng hay không thì lại không theo ý hắn ta được rồi."
Nói đến đây, Vương Vũ lại nói tiếp: "Chúng ta đi nhanh đi, đừng đợi đám quái vật kia đuổi theo nữa."
Nhớ đến đàn quái vật tràn đầy trời đất vừa nãy, Vương Vũ vẫn còn sợ hãi trong lòng...
Mẹ nó, Vương Vũ chơi game lâu như vậy, những quái vật có thể vượt qua Vương Vũ về mặt tốc độ dù sao cũng chưa từng vượt quá hai con số, nhưng lần này trực tiếp xuất hiện ra một đàn, còn nhiều hơn tất cả những quái vật mà Vương Vũ đã từng gặp trước đây cộng lại, đối mặt với quái vật phiền toái như vậy, đương nhiên tránh được thì nên tránh.
Huống chi nhắc nhở nhiệm vụ của Vương Vũ là thoát khỏi chiến trường Thần Ma, chứ không phải đánh chết những quái vật này, có thể thấy được đám quái vật này chẳng xơ múi được gì, chuyện lãng phí sức lực lại chẳng có kết quả tốt, Vương Vũ cũng sẽ không làm.
"Đừng đi mà..."
Thấy Vương Vũ định đi, Vô Kỵ tranh thủ ngăn hắn lại nói: "Chúng ta đi hóng hớt đi."
"Ngươi điên rồi à, chỗ này có cái gì hay ho đẹp đẽ mà xem." Vương Vũ hết nói nổi: "Không sợ bị quái vật đánh chết sao?"
"Sợ cái gì, dù sao mục tiêu của bọn chúng cũng không phải chúng ta... Cũng không phải ngươi không chạy nhanh hơn bọn chúng." Vô Kỵ cười tủm tỉm nói.
"Ông nội ngươi!" Vương Vũ khinh bỉ nói: "Ngươi rảnh quá hả, ngay cả cảnh tượng náo nhiệt này mà cũng đòi hóng hớt."
"Hì hì!" Vô Kỵ cười hì hì nói: "Không phải là đi vào góp vui, chúng ta đi thu nợ, Nam Tước Địa Ngục vẫn còn nợ chúng ta tiền mà, chúng ta đương nhiên không thể cứ đi như vậy được, bỏ đá xuống giếng lửa cháy đổ thêm dầu mới là tác phong làm việc của Toàn Chân Giáo chúng ta."
"Trâu bò!"
Vương Vũ nghe vậy cảm thán từ tận đáy lòng, lần đầu tiên hắn thấy có người nói ra chuyện đổ dầu vào lửa một cách ngang nhiên lẫm liệt như vậy.
Rất nhanh, Vương Vũ dẫn theo mấy người Toàn Chân Giáo quay lại nơi vừa nãy gặp được đám người Nam Tước Địa Ngục.
Thật đúng là đừng nói, Nam Tước Địa Ngục dẫn theo đám thuộc hạ này cũng đủ cứng rắn, mấy trăm người sắp xếp trận hình đánh qua đánh lại với những người đuổi giết, không phân cao thấp.
Ban đầu có gần năm mươi người đuổi giết, bây giờ chỉ còn lại có hơn bốn mươi người...
Hết cách rồi, những người đuổi giết này có trận doanh Quang Minh, cũng có trận doanh Hắc Ám, hoàn toàn là quây vào đánh lộn một chỗ.
Mà người chơi của Địa Ngục Hồng Liên thì chia mấy trăm người thành mười mấy đội nhỏ và một đội lớn, đội nhỏ phụ trách kiềm chế, đội lớn tiêu diệt từng tên một.
Cứ theo đà này việc những kẻ đuổi giết kia bị một đám người đánh chết chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Ôi chao, phối hợp chiến thuật của những người này cũng không tệ lắm nhỉ."
Đám người Toàn Chân Giáo trốn bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy không kiềm được hơi bất ngờ, Vô Kỵ lại càng không nhịn được thở dài nói: "Thảo nào có thể làm rắn địa phương ở nơi cặn bã tụ tập này, xem ra đám người này vẫn có chút trình độ."
"Nếu còn tiếp tục như vậy không được đâu, những quái vật này không biết phối hợp, bị ăn sạch chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi." Minh Đô vuốt cằm nói: "Có muốn ta cho thêm một mồi lửa nữa không?"
"Không cần!"
Vô Kỵ thuận tay ấn Minh Đô xuống nói: "Thêm lửa chẳng có ý nghĩa gì cả, phải giải quyết từ gốc rễ vấn đề."
"Từ gốc rễ? Giải quyết như thế nào?" Vương Vũ không hiểu hỏi.
"Đương nhiên là để cho những quái vật này phối hợp với nhau."
Nói xong, Vô Kỵ với tay vào trong ngực sờ sờ một lúc, lấy ra một cây thập tự hào quang rực rỡ bắn ra bốn phía.