Trang 889# 1
Chương 1777: Nam Tước Địa Ngục lưu manh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không có Vô Kỵ chỉ huy, đám người truy sát này chỉ dựa vào thực lực cá nhân thì khó mà đánh lại mấy trăm người chơi Nam Tước Địa Ngục. Nhưng giờ đã có chỉ huy rất mạnh là Vô Kỵ thì kết quả cũng có thể tưởng tượng được.
“Ác Quỷ mở Xung Phong Cuồng Bạo, Thiên Sứ khai chiến bằng Thánh Quang!”
Vô Kỵ vung tay lên, chia đám người truy sát dựa theo chủng tộc, sau đó hạ lệnh tấn công.
“Nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực!”
Nhận được lệnh của Vô Kỵ, hồng quang trên người ác quỷ lóe lên rồi đồng loạt mở Cuồng Bạo lao về phía đám người Nam Tước Địa Ngục.
Thuộc tính quái vật của Ác Quỷ là công cao phòng cao, còn có cả thuộc tính sợ hãi áp chế, nên đám người chơi này mà muốn đánh bại đám truy sát Ác Quỷ thì mất hơi nhiều công sức. Lúc này, hơn hai mươi tên Ác Quỷ đồng thời phát động tấn công, đám người chơi Nam Tước Địa Ngục thua ngay trong trận đầu, trận hình do người chơi nghề nghiệp tank bày ra đã bị Ác Quỷ xé mở.
Cùng lúc đó, Vô Kỵ ra lệnh cho Thiên Sứ ở hàng sau cầm khiên thánh quang lên. Chiến trận vừa bắt đầu, thần binh từ trên trời liền hạ cánh xuống.
Không có nghề nghiệp Xe Tăng bảo vệ, mà với nghề nghiệp của Nam Tước Địa Ngục thì tự nhiên không thể tự bảo vệ mình được.
Vừa mới mặt đối mặt, mấy trăm người chơi bên Nam Tước Địa Ngục đã chết hơn một nửa.
“Rút lui! Rút lui! Rút lui!”
Thấy đối thủ đột nhiên trở nên hùng mạnh như vậy, Nam Tước Địa Ngục quá sợ hãi, hắn mới cuống quít ra lệnh cho thủ hạ rút lui.
Vừa rồi là nhờ đám người truy sát không biết cách phối hợp nên mọi người mới có thể ngăn cản. Nhưng, hiện tại, nhược điểm duy nhất này của đám người truy sát đã được củng cố, nên Nam Tước Địa Ngục không còn hy vọng chiến thắng.
Tuy ra lệnh rút quân cũng vẫn phải chết, nhưng trong đội vẫn có nghề nghiệp Cung thủ, Thích khách là nghề nghiệp có thể ẩn thân chạy nhanh. Vậy nên chết cùng nhau không bằng tự thoát thân chạy nhanh đi trước...
Nhận được lệnh rút lui, những người có nghề nghiệp nhanh nhẹn bên phía Nam Tước Địa Ngục liền quay đầu bỏ chạy, những người khác đều bị Vô Kỵ chỉ huy đám người truy sát giết chết ngay tại chỗ.
Nam Tước Địa Ngục là một Chiến sĩ, đương nhiên chạy không nhanh. Tuy nhiên ngay lúc đám người chơi Nam Tước Địa Ngục rút lui, Vương Vũ đã phi thân lên, xuất hiện ngay phía sau xách áo Nam Tước Địa Ngục lên bắt sống.
“Các ngươi cũng mau rút lui!”
Vô Kỵ ở trên không trung thấy Nam Tước Địa Ngục bị bắt, thì lập tức lệnh cho mọi người của Toàn Chân Giáo lui lại.
Đám người Toàn Chân Giáo dẫn theo Nam Tước Địa Ngục bay đi, rời khỏi chiến trường Thần Ma.
Đợi đến khi người của Toàn Chân Giáo biến mất ở phía chân trời, Vô Kỵ mới quay ra lệnh cho thủ hạ là đám người truy sát: “Đuổi theo! Không buông tha bất kỳ một tên nào!”
“Tuân mệnh!”
Đám người truy sát nhận lệnh, kiên trì đuổi theo đám người chơi của Nam Tước Địa Ngục bay về huớng cứ điểm Ác Quỷ.
Tống một đám người truy sát đi xong, Vô Kỵ điềm tĩnh đổi hướng đi bay về phía người Toàn Chân Giáo vừa rời đi.
Nửa giờ sau, đám người Toàn Chân Giáo dẫn Nam Tước Địa Ngục bay ra khỏi chiến trường Thần Ma.
Lúc này Vương Vũ nhận được gợi ý của hệ thống: [Thành công thoát khỏi chiến trường Thần Ma. Nhiệm vụ hoàn thành. Mời đến chỗ Ẩn Giả lĩnh thưởng.]
Nhìn thông báo nhiệm vụ hoàn thành hiện lên, Vương Vũ không khỏi cảm khái.
Từ khi chuyển chức thành nghề nghiệp ẩn cho tới nay, Vương Vũ luôn đối nghịch với Thần Ma ở khắp nơi. Nhiệm vụ của lần này lại đúng là chế giễu, chặt đầu thủ lĩnh của hai tộc Thần Ma thì thôi đi, còn trực tiếp mở hệ thống chiến trường.
Dĩ nhiên, Vương Vũ không hiểu hệ thống chiến trường của trò chơi này nghĩa là gì Nhưng từ mục đích của nhiệm vụ hắn có thể thấy được, cái gọi là chiến trường là gây ra mâu thuẫn lớn giữa hai phe Thần Ma, rồi kéo đến một nơi trống trải không bóng người để giải quyết, nơi này gọi là chiến trường.
Chiến tranh là sinh linh đồ thán, nhiệm vụ của Võ Thần là cứu vớt vạn dân trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng này. Và cách đơn giản nhất là không để chiến tranh lan rộng đến nơi chiến trường, vì nơi chiến trường là các ngươi muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, nhưng ai dám vi phạm nửa bước thì đầu của người đó sẽ được lên đàn thờ.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Mau thả ta về!”
“Ta x cụ nhà các ngươi! Có tin ta sẽ giết cả nhà các ngươi không!”
Trên đường đi, Nam Tước Địa Ngục lải nhải không ngớt. Khi hắn thấy người Toàn Chân Giáo dẫn mình tới nơi không phải chiến trường Thần Ma, Nam Tước Địa Ngục mới hoàn toàn luống cuống, bắt đầu chửi ầm lên.
“Ngươi cái gì! Ngươi câm miệng cho ta!”
Người Toàn Chân Giáo bị Nam Tước Địa Ngục làm phiền tới mức Bao Tam nóng nảy kề kiếm vào cổ của Nam Tước Địa Ngục.
“Ngươi giết ta, ngươi giết ta luôn đi!”
Nhưng Nam Tước Địa Ngục lại chẳng hề sợ hãi sự uy hiếp của Bao Tam, lại còn mạnh miệng.
Nói thật ra thì giờ Nam Tước Địa Ngục cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ chết.
Rơi vào trong tay người khác như cá nằm trên thớt, để mặc cho người ta bắt nạt. Nhưng nếu bị giết, sau đó Nam Tước Địa Ngục sống lại thì vẫn tiếp tục làm một trang hảo hán, đám lưu manh này đều có xuất thân từ cứ điểm Ác Quỷ, uy hiếp gì mà chưa từng thấy nên đương nhiên biết Bao Tam không dám giết mình.
“Đệt mợ mày!”
Thấy Nam Tước Địa Ngục quá kiêu ngạo, Bao Tam nhổ nước bọt thu kiếm vào, khó chịu mắng: “Cái tên Vô Kỵ vung tiền này, không phải nói đi lấy tiền sao, giờ lại bắt chúng ta trói tên đầu lờ khốn kiếp này có tác dụng gì chứ?”
“Đương nhiên có tác dụng!”
Bao Tam vừa dứt lời, Vô Kỵ chậm rãi từ trên trời đáp xuống, đứng trước mặt Nam Tước Địa Ngục, rồi cười híp mắt nói: “Chỉ cần nhóc con này ở đây, thì sẽ có ba trăm ngàn.”
“Có cái rắm!” Bao Tam nhìn lướt một loạt toàn thân Nam Tước Địa Ngục rồi nói: “Con chó này mà cũng có cái giá ba trăm ngàn.”
“Ngươi thì hiểu cái trứng gì!” Vô Kỵ liếc Bao Tam, sau đó quay lại mỉm cười hỏi Nam Tước Địa Ngục: “Ui, đây không phải là thủ lĩnh Nam Tước sao, ngươi còn nhớ đã nói với bọn ta những gì không?”
“Nói cái gì?” Nam Tước Địa Ngục tức giận hỏi.
“Ba trăm ngàn vàng.” Vô Kỵ vừa cười vừa nói: “Lúc ở cứ điểm Ác Quỷ, chính mồm ngươi đã đáp ứng.”
“Đờ mờ mày!” Nam Tước Địa Ngục hung ác nói: “Lúc đó ta nghĩ các ngươi muốn đưa cho ta ba trăm ngàn vàng!”
“Ngươi nghĩ vậy à?” Vô Kỵ nhíu lông mày nói: “Bọn ta tuy không phải là người tốt gì, nhưng luôn luôn nói là giữ lời. Nếu đã nói cho ngươi ba trăm ngàn thì tuyệt đối sẽ không tăng dù chỉ một phân tiền, chỉ cần ngươi lấy tiền, chúng ta lập tức sẽ để ngươi trở về.”
“Nếu ta không lấy?” Đối với lời đe dọa của Vô Kỵ, Nam Tước Địa Ngục không coi nó ra gì.
Đây là nơi nào? Trò chơi thôi! Chơi game còn bắt cóc tống tiền không phải là quá ngây thơ sao? Cùng lắm thì giết con tin thôi, ai sợ ai chứ.
“Ha ha!”
Vô Kỵ cười ha ha, nháy mắt với Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Danh Kiếm Đạo Tuyết đi đến chỗ Nam Tước Địa Ngục rồi sờ một cái, y phục của Nam Tước Địa Ngục liền xuất hiện trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết.
“Chuyện này...”
Nhìn nửa người trên trần truồng của mình, con ngươi Nam Tước Địa Ngục co rụt lại, mặt hắn hiện lên một vẻ hoảng sợ. Hắn chợt nhớ lại cảnh Vương Vũ đoạt vũ khí của mình ở cứ điểm Ác Quỷ.
Tuy nhiên Nam Tước Địa Ngục vẫn là tay cướp bóc, nên hoang mang một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn nhìn chằm chằm Vô Kỵ, cười lạnh nói: “Hừ hừ, ý của ngươi là nếu như ta không trả tiền, ngươi sẽ sai thủ hạ của ngươi lột toàn bộ trang bị của ta?”