Trang 889# 2
Chương 1778: Chỉ có người xấu mới có thể đánh bại người xấu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đừng nói là “Trọng Sinh” mà cả toàn bộ thế giới trò chơi, thì không có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện bị người ta lột sạch trang bị.
Đối mặt với đám giặc Toàn Chân Giáo, đương nhiên Nam Tước Địa Ngục cũng sợ nhưng cũng tùy lúc.
Trang bị trên người Nam Tước Địa Ngục tuy cũng không tệ, nhưng lấy hết tất cả cũng không đáng giá ba trăm ngàn. Vì vậy dùng chiêu này ép Nam Tước Địa Ngục đi vào khuôn khổ, tất nhiên là Nam Tước Địa Ngục hồn nhiên không sợ.
Có ba trăm ngàn, Nam Tước Địa Ngục hoàn toàn có thể đặt mua một bộ trang bị tốt hơn.
“Ha hả! Không sai!”
Vô Kỵ không hề tỏ ra ngạc nhiên với thái độ của Nam Tước Địa Ngục còn vừa cười vừa nói: “Tuy nhiên ngươi chỉ đoán đúng một nửa.”
“Hừ!”
Nam Tước Địa Ngục vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi còn thủ đoạn gì thì đem hết ra đi. Nam Tước Địa Ngục ta có chết, trang bị bị các ngươi lấy hết, ta cũng không nhăn nhó chút nào.”
“Vậy sao?”
Vô Kỵ cười nhạt một tiếng, sau đó giả giọng Nam Tước Địa Ngục nói: “Ngươi là người có mặt mũi, thủ đoạn lấy hết đồ của ngươi này đương nhiên sẽ có lỗi với thân phận của ngươi. Vậy nên bọn ta quyết định đưa ngươi về thành Duy Hư của bọn ta, sau lột sạch ngươi rồi treo ngươi ở giáo đường thị chúng...”
“Ngươi...”
Nghe Vô Kỵ nói như vậy, sắc mặt Nam Tước Địa Ngục lập tức tái mét. Hắn trừng mắt nhìn Vô Kỵ hoảng sợ nói: “Ngươi... Ngươi là ma quỷ sao?”
Cũng không khó nhìn ra, Nam Tước Địa Ngục là một tên sĩ diện, tự trọng cũng lớn lắm... Bị người ta lấy hết đồ Nam Tước Địa Ngục cũng đã khó chịu lắm rồi, còn bị treo lên nóc nhà cho bao nhiêu người xem...
Nghĩ đến đó, lưng Nam Tước Địa Ngục liền lạnh toát. Cái quái gì vậy, cái người Mục sư thoạt nhìn hiền lành này lại có tâm tư ác độc như vậy.
“Lão cẩu Vô Kỵ, ngươi có thể có ý chút được không?”
Thấy Vô Kỵ lại muốn cởi sạch người ta treo ngược lên, mọi người trong Toàn Chân Giáo cũng bức xúc giơ ngón giữa với Vô Kỵ.
Vô Kỵ dùng chiêu này không phải một lần, ngay cả chơi xấu cũng không đổi chiêu, mà chẳng ngại phiền.
“Các ngươi thì biết cái gì!” Vô Kỵ khinh bỉ nói: “Có thể nghĩ ra một trăm cách để đối phó tình huống kiểu này thì ta cũng có thể dùng một cách một trăm lần!”
“Ặc...” Người Toàn Chân Giáo nghe vậy nhất thời cạn lời.
Đúng vậy, cởi sạch người ta treo ngược lên là tổn thương từ thân thể đến linh hồn, dằn vặt từ tinh thần đến tự ái.
Chưa nói đến Nam Tước Địa Ngục là người có lòng tự trọng cực cao, thì mất mặt mũi kiểu này đám người Toàn Chân Giáo cũng không chịu nổi.
Vì đây là thế giới mạng, mà thế giới mạng tuyệt đối không thiếu quần chúng ăn dưa.
Ở thế giới thực, nếu bị người xa lạ bắt rồi nhục nhã ở thành chính khác, thì còn có thể nhẫn vì đều là người xa lạ. Nhưng lở thế giới mạng tin tức còn phát tán nhanh hơn nhiều, đkm, nếu chuyện này bị người khác chụp hình đăng lên diễn đàn thì đây chính là cả đời tẩy không sạch vết nhơ.
Nam Tước Địa Ngục là người cần thể diện mà bị thằng cha này làm như vậy thì thà chết đi cho xong rồi.
Huống hồ nếu chỉ thị chúng trong hai ba ngày, chỉ cần có thể trở về thì cùng lắm là mất mặt, còn trên thực tế cũng không tổn thất gì. Nhưng nếu cứ mãi bị treo lên thì đừng nói đến chuyện chơi game này nữa.
Ở cứ điểm Ác Quỷ, Nam Tước Địa Ngục có công hội có nơi dùng chân có đàn em còn có rất nhiều tài sản, những thứ này đều là tư bản vô hình.
“Trọng Sinh” lại không thể lưu tên, nên nếu thật sự bị nhốt vĩnh viễn, thì sẽ đồng nghĩa với khóa tài khoản, mấy thứ này sẽ không còn thuộc về Nam Tước Địa Ngục nữa.
Và so với ba trăm ngàn vàng thì là bên khinh bên trọng, đương nhiên Nam Tước Địa Ngục không thể không biết rõ điều này.
Đúng như Vô Kỵ nói, cách này tuy cũ, nhưng tuyệt đối là trăm lần hiệu quả cả trăm.
“Thế nào?” Thấy biểu tình này của Nam Tước Địa Ngục, Vô Kỵ lãnh đạm hỏi: “Giờ ngươi muốn lấy tiền hay là chờ mất mặt xấu hổ rồi lấy thêm tiền?”
“Ngươi... Ngươi dám!” Nam Tước Địa Ngục hốt hoảng nói: “Chỉ bằng mấy người các ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ thủ hạ của ta đuổi đến giết các ngươi?”
“Ha ha ha!”
Nghe Nam Tước Địa Ngục nói, Vô Kỵ cười ha ha nói: “Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám nhảy qua thành truy sát? Ngươi có tin toàn bộ người của cứ điểm Ác Quỷ các ngươi cộng lại cũng không bằng một công hội của thành Duy Hư bọn ta.”
Nói đến đây, Vô Kỵ còn lo Nam Tước Địa Ngục không phục, nên nhìn Vương Vũ một cái rồi nói: “Vị này chính là thành chủ thành Duy Hư của bọn ta, ngươi không phục thì có thể thử xem. Thành Duy Hư của bọn ta rất lớn, không ngại treo thêm mấy người trên nóc nhà đâu.”
Những lời này của Vô Kỵ đúng là không khoác lác, mặc dù thành Duy Hư không lớn bằng thành Thánh Quang, nhưng quy mô cũng không nhỏ.
Người chơi có chừng bốn mươi năm mươi nghìn người, chỉ riêng Liên Minh Huyết Sắc đã có khoảng mười mấy nghìn người.
Mà loại thành chính cấp độ thôn đầy nick đỏ như cứ điểm Ác Quỷ ở trong game là khu vực miền núi khỉ ho cò gáy chim không thèm ị, người chơi trong một thành cộng lại cũng chỉ có mấy chục ngàn người, ít hơn Liên Minh Huyết Sắc khá nhiều.
“Thành chủ thành Dư Huy? Thiết Ngưu?!!”
Vô Kỵ vừa dứt lời, Nam Tước Địa Ngục nghe được hai chữ thành chủ thì đột nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, run rẩy nói: “Pháp sư Minh Đô... Các ngươi... Các ngươi là người Toàn Chân Giáo?!!”
Trong trò chơi, số người chơi là thành chủ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ cần là người chơi hơi có chút kiến thức sẽ không xa lạ gì mấy chuyện này. Hơn nữa danh tiếng của thành chủ thành Duy Hư càng như sấm bên tai.
Nào là thiên hạ đệ nhất cao thủ, quán quân giải thi đấu chuyên nghiệp, sát thủ BOSS, người nắm giữ công bằng... danh tiếng có khắp các nơi. Mặc dù cứ điểm Ác Quỷ ở xa chục nghìn dặm nhưng vẫn vang danh đến đó, Nam Tước Địa Ngục đương nhiên không thể nào chưa từng nghe đến.
Còn những người khác trong Toàn Chân Giáo, Nam Tước Địa Ngục cũng đã sớm nghe nói đến... Không ngờ đám người này lại chính là Toàn Chân Giáo khét tiếng.
“Đúng!” Vô Kỵ gật đầu nói: “Không ngờ vùng xa xôi các ngươi cũng nghe danh bọn ta.”
“Đâu có đâu có... Các vị là những người đứng đầu uy chấn tứ hải, là tấm gương của thế hệ ta, các vị là thần tượng của ta.”
Biết được đám người kia là Toàn Chân Giáo, Nam Tước Địa Ngục vốn đang thấy chết không sờn lập tức kinh sợ.
Nói đùa à, đắc tội quân tử, chứ không đắc tội tiểu nhân.
Toàn Chân Giáo có tiếng xấu trong giới trò chơi nhiều năm rồi, là đám người cặn bã nhất nên đương nhiên Nam Tước Địa Ngục không thể không biết. Người có thể hù dọa đám người cặn bã này thì phải là một thằng cha vô liêm sỉ hơn họ.
Vì chỉ có người xấu mới biết cách đối phó với người xấu.
Chọc vào công hội bình thường khác, Nam Tước Địa Ngục cùng lắm bị đánh một trận. Nhưng chọc đến Toàn Chân Giáo vốn nổi danh từ lâu toàn bọn du thủ du thực thì không biết sẽ phải nếm trái bao nhiêu thủ đoạn độc ác nham hiểm của chúng đâu.
“Ặc...”
Trước thái độ chuyển biến lớn như vậy của Nam Tước Địa Ngục, Vô Kỵ cũng bất ngờ, người của Toàn Chân Giáo đều tròn mắt nhìn nhau. Rõ ràng là không tốt gì khi bị tên cặn bã này coi là thần tượng.
“Ít nói nhảm đi!”
Từ trước đến nay Vương Vũ luôn là người chính trực, khiêm tốn nên bị một tên như vậy ái mộ tất nhiên là chịu không nổi, hắn cả giận nói: “Ai là thần tượng của ngươi, nhanh giao tiền rồi cút đi, nói thêm một câu là thêm một trăm ngàn!”
“Ta lấy, ta lấy luôn...”
Nam Tước Địa Ngục thấy Vương Vũ không giống hù dọa mình mới vội vã lấy ra một tờ khế ước, rồi ký và đưa cho Vô Kỵ.
Cầm lấy khế ước, Vô Kỵ nhìn lướt qua, rồi hài lòng gật đầu với Vương Vũ.
Vương Vũ liền đạp một cước xuống, Nam Tước Địa Ngục lập tức hóa thành ánh sáng trắng.