Trang 890# 2
Chương 1780: Ngươi phải chủ động
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Ta...”
Nghe Ẩn Giả nói, Vương Vũ thật sự muốn chửi thề.
Cái quái gì vậy, người thiết kế của trò chơi này thực sự là rất thiếu đạo đức. Làm nhiệm vụ đã đủ đáng ghét rồi, đến vòng cuối cùng còn có một cái hố to như vậy.
Nếu bị rơi vào cái hố đó, không chỉ có thưởng bị giảm một nửa, đến cả thưởng tới tay rồi cũng phải trả lại. Hành vi này quá mức vô sỉ.
May mà Vương Vũ vẫn tin tưởng nhân phẩm của Ẩn Giả, biết lão già này là một tên có nhân phẩm cực tệ. Nếu không nhiệm vụ lần này của Vương Vũ là làm không công rồi.
“Được rồi! Bây giờ là phần thưởng của ngươi!”
Trong lúc Vương Vũ đang cảm thấy người thiết kế thật vô sỉ thì Ẩn Giả vung tay lên, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Vương Vũ lại nhận được nhắc nhở của hệ thống.
[Bạn hoàn thành thử thách cuối cùng của Võ Thần, nhiệm vụ hoàn thành 100%, có thể nhận 100% thưởng nhiệm vụ.]
Kinh nghiệm lấy được...
Danh vọng lấy được...
Vinh dự trận doanh lấy được...
Các số liệu liên tiếp hiện lên trước mắt Vương Vũ.
Võ Thần vốn là cốt truyện của cấp 75, là một chuỗi nhiệm vụ cấp S, không nói những thứ khác, thì riêng thưởng kinh nghiệm đã vô cùng phong phú.
“Xoẹt! Xoẹt!”
Hai tia sáng màu vàng lóe lên ở trên người Vương Vũ, cấp của Vương Vũ liền tăng lên tới 72.9, thiếu chút xíu nữa là đến cấp 73.
Vào thời điểm mà cấp trung bình của người chơi vẫn còn khoảng cấp 60 và cấp cao nhất vẫn là khoảng 65, thì cấp của Vương Vũ bây giờ có thể nói là hạc giữa bầy gà.
Vì trước đó, cấp cao nhất trong trò chơi chỉ có cấp 69, cấp người chơi không cách quá xa Vương Vũ, trong đầu vẫn còn tư tưởng có thể vượt qua.
Thế nhưng chỉ qua một thời gian ngắn, Vương Vũ đã có một bước tiến rất lớn, bỏ lại những người chơi khác ở phía sau.
“Còn gì nữa không?” Nhìn cấp bậc của mình, Vương Vũ duỗi tay ra trước mặt Ẩn Giả.
“??”
Ẩn Giả hơi nghoẹo đầu, mờ mịt nhìn lại hắn.
“Đừng có giả bộ ngốc!” Vương Vũ khó chịu nói: “Ta đây phải chạy trời nam biển bắc mới hoàn thành nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này, ngươi định chỉ cho ta chút kinh nghiệm này à.”
Thành thật mà nói, ngay cả khi nhiệm vụ này tăng ba cấp, Vương Vũ cũng chỉ là nhiều điểm thuộc tính hơn trước thôi. Đối với những người chơi trong giai đoạn đã hoàn thành trang bị, thuộc tính là có cũng được mà không có cũng được. Nếu chuỗi nhiệm vụ cấp S chỉ mang lại kinh nghiệm thì đây là có quá mức ít ỏi rồi.
“Khà khà!” Ẩn Giả vô sỉ cười nói: “Ta còn tưởng ngươi không cần chứ.”
Vừa nói xong, Ẩn Giả đưa cho Vương Vũ hai quyển sách.
Phi Hành Kỵ Thuật: kỹ năng hiếm, học xong có thể tập luyện được Phi Hành Kỵ Thuật.
Giới thiệu vật phẩm: Đây là kỹ năng tâm đắc nhất của đại sư thuần thú Moldo, kỵ thuật đỉnh cấp có thể khống chế tọa kỵ phi hành.
Yêu cầu nghề nghiệp: Thông dụng
Yêu cầu cấp bậc: 70
Hỏa Diễm Đao: kỹ năng Sử Thi, sau khi sử dụng có thể học tập được kỹ năng Sử Thi Hỏa Diễm Đao.
Giới thiệu vật phẩm: Chưởng pháp đắc ý nhất trong cuộc đời Võ Thần, sử dụng nội lực như một thanh kiếm để tấn công mục tiêu, sức mạnh vô địch, mạnh mẽ và hung tợn, chỉ có cao thủ võ học có Nội Ngoại Kiêm Tu mới tu tập được.
Yêu cầu nghề nghiệp: Võ học gia
Yêu cầu cấp bậc: 70
Bất kể ở giai đoạn nào của trò chơi, phi hành là sự cám dỗ mà người chơi không thể cưỡng lại.
Không chỉ vì cảm giác quan sát vạn vật từ trên cao, mà còn bởi vì phi hành có tính cơ động tốt hơn so với đi bộ, có thể nói nó là một vũ khí tuyệt vời để đi nhanh hơn hoặc trốn thoát.
Ví dụ nếu muốn băng qua một ngọn núi, đi bộ sẽ mất khoảng nửa giờ nhưng phi hành chỉ mất một chút thời gian vượt qua chướng ngại vật là đến, còn giúp tiết kiệm không chỉ thời gian, mà còn một số tiền...
Hiện nay, cách thức phi hành mà người chơi có được chỉ có thuật Phi Hành và áo choàng. Cả hai phương pháp đều tốn kém, không chỉ có rất ít người có thể bay, mà người có thể lặn lội đường sá xa xôi như Vương Vũ chỉ là một phần mười nghìn, thấp hơn số tiền mua vật cưỡi không biết kém bao nhiêu số không.
Điều này cho thấy giá trị của quyển Phi Hành Kỵ Thuật này.
Dĩ nhiên, Vương Vũ là Võ học gia, vật cưỡi là khinh công, nên Phi Hành Kỵ Thuật này đối với Vương Vũ mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, chỉ có thể đem ra bán lấy tiền thôi. Tuy nhiên quyển khác là Hỏa Diễm Đao thì khá hữu dụng với Vương Vũ.
Vương Vũ là bậc thầy võ thuật của thế hệ này, tất nhiên là quyền cước song tuyệt. Thế nhưng ở trong trò chơi, so với võ thuật cho chân, thì võ thuật cho tay của Vương Vũ ít tới đáng thương, ngoại trừ Bá Thiên Cuồng Vũ thì kỹ năng quyền chưởng của Vương Vũ quả thật là không có chiêu lớn nào...
Tuy sát thương của Bài Sơn Hải Đảo, Song Long Phá Cực vô cùng mạnh mẽ. Nhưng Vương Vũ có xuất thân là Võ giả, đã quen với phong cách từng quyền đấm thịt. Loại kỹ năng cách không phóng khí Vương Vũ cũng không quan tâm cho lắm, cho nên bình thường Vương Vũ rất ít khi dùng đến kỹ năng này. Bây giờ đã có Hỏa Diễm Đao này, thì xem như là bù vào chỗ thiếu hụt về quyền thủ của Vương Vũ.
Nói tóm lại, giá trị của hai quyển sách này cũng xứng đáng với nhiệm vụ Vương Vũ đã làm.
“Ngươi sẽ không đổi trò xấu khác đấy chứ? Mỗi lần đều như vậy, ngươi không thấy phiền à.”
Nhận lấy hai quyển sách, Vương Vũ liếc xéo lão.
Thủ đoạn lừa thưởng nhiệm vụ của cái lão già Ẩn Giả này mãi chẳng thay đổi, qua nhiều lần bị hãm hại và đã nhận ra, Vương Vũ cảm thấy lão già này lại tự biến mình thành kẻ ngốc.
Ẩn Giả cười nói: “Ngươi thì biết cái gì! Có thể nghĩ ra một trăm cách để đối phó thì ta cũng có thể dùng một cách một trăm lần!”
“???”
Vương Vũ nghe vậy hơi ngẩn ra, sao lời này nghe quen tai thế, hay lắm, quả nhiên khắp thiên hạ, người không biết xấu hổ đều là một đức hạnh.
“Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi.” Lão già Ẩn Giả tập trung giáo dục Vương Vũ: “Hiện thực là vậy, rất nhiều thứ ngươi không tự muốn thì người khác tuyệt đối sẽ không chủ động cho ngươi. Chức trách của chúng ta là để các ngươi được trải nghiệm cái “Vui sướng của trưởng thành” mà thôi.”
“Nói như vậy, ngươi lừa phần thuởng của ta, ta còn phải cám ơn ngươi?” Vương Vũ thực sự là nuốt không trôi lão già này rồi, dám không biết xấu hổ nói những lời dễ nghe như vậy.
“Đó là đương nhiên.” Ẩn Giả sờ cằm đầy râu mép, vui mừng nói: “Đây là điều trưởng lão phải làm!”
Không ngờ da mặt của lão chó này lại dày đến vậy.
Vương Vũ không muốn lằng nhằng với lão già này nữa, lấy được thưởng nhiệm vụ định đi luôn. Nhưng khi Vương Vũ vừa tới đầu ngõ, Vương Vũ đột nhiên lộn vòng trở về.
“Ui? Sao ngươi lại quay lại?”
Thấy Vương Vũ quay lại, Ẩn Giả nhướn mày, lo lắng hỏi.
Vương Vũ cau mày, quan sát, thăm dò Ẩn Giả rồi ướm thử: “Nhiệm vụ này còn có thưởng không?”
Ẩn Giả bị Vương Vũ hỏi mà sửng sốt, sau đó chắc chắc gật đầu nói: “Có!”
“Đù! Ta biết mà!” Vương Vũ vỡ lẽ nói: “Thưởng nhiệm vụ ngươi đưa một nửa giữ một nửa?”
“Vừa rồi ngươi cũng không bảo ta lấy hết ra, ta cũng đã nói thưởng này của ngươi sẽ theo ý ta, ta muốn ta sẽ cho ngươi... Nếu ngươi không hỏi tới, ta cũng không cố gắng nhét cho ngươi.” Ẩn Giả cười như một con cáo già.
“Ngươi giỏi lắm!”
Vương Vũ thán phục giơ ngón tay cái với Ẩn Giả.
Nhờ sự cân nhắc cẩn thận của Vương Vũ về lão già Ẩn Giả này, nếu không lần này lại bị hệ thống chơi khăm rồi.