Trang 920# 2
Chương 1839: Lấy lùi làm tiến.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Lão đại, ngươi vừa nãy “đánh” rất hay đó!”
Thấy Tam Nguyệt Phong bị đánh rớt lôi đài, đám người chiến đội Ariro liền bao vây lấy hắn lên tiếng trêu đùa.
“Đúng vậy!”
Tam Nguyệt Phong mặt dày vô sỉ nói: “Ta dùng hành động thực tế để làm sáng tỏ đối thủ của chúng ta rốt cục vô sỉ đến mức nào, mọi người nhất định phải lấy đó làm gương nghe chưa.”
“Xí!”
Nghe thấy Tam Nguyệt Phong nói như vậy, mọi người liền khinh bỉ ra mặt, chẳng lẽ tố chất cơ bản của những người làm lão đại chính là mặt dày vô sỉ sao?
“Được rồi!”
Tam Nguyệt Phong dù sao cũng không phải là kiểu người không cần sĩ diện như Vô Kỵ, hắn vội vàng lảng sang chuyện khác: “Chúng ta bây giờ đã mất hai điểm, tình hình trước mắt không lạc quan lắm, hai trận sau bắt buộc phải thắng chứ không được thua.”
“Ai cũng không được thua à.” Lục Nguyệt Tuyết đứng ở một bên buồn bực nói: “Nhưng ngươi cũng biết đám người phía đối diện rồi đó, ai ai cũng đều bụng dạ xấu xa, không chịu đối đầu quang minh chính đại gì hết, quả thực không thể nào đánh một cách tử tế được.”
“Vậy ngươi biết chúng ta thua ở đâu chưa?” Tam Nguyệt Phong hỏi ngược lại.
“Thua ở chỗ chúng ta đều người chính trực, còn bọn họ lại toàn là tiểu nhân ti bỉ.” Lục Nguyệt Tuyết hung tợn nói, xem ra sau khi hắn ta bị Xuân Tường dày vò một phen, đến giờ oán khí vẫn còn chưa tan.
“Không!” Tam Nguyệt Phong xua xua tay nói: “Chúng ta thua ở chỗ chúng ta quá hiếu thắng.”
Không thể không nói, Tam Nguyệt Phong đích thị là một tuyển thủ thể thao điện tử vô cùng ưu tú, có thể nói hắn rất giỏi trong việc tổng kết lý do dẫn đến thất bại.
Lên lôi đài đánh một trận, Tam Nguyệt Phong quả nhiên học được rất nhiều điều bổ ích.
“Quá hiếu thắng?” Nghe thấy lời này của Tam Nguyệt Phong, Lục Nguyệt Tuyết cảm thấy có chút khó hiểu hỏi.
“Không sai!”
Tam Nguyệt Phong nhàn nhạt nói: “Sau khi bước lên võ đài, chúng ta chỉ nghĩ duy nhất một điều đó chính là phải đánh thắng trận này, còn cách nghĩ của đối thủ lại là tận lực bảo toàn bản thân, không bị giết dễ dàng như vậy. Càng vì thế nên tâm lý khát khao chiến thắng của chúng ta lại càng trở nên cấp thiết, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ chủ động ra tay, mà một khi chúng ta rơi vào thế chủ động, thì coi như đã lọt vào cạm bẫy của bọn họ rồi.”
“Không sai!”
Nghe xong lời giải thích của Tam Nguyệt Phong, đám người Lục Nguyệt Tuyết đồng loạt gật đầu.
Còn không phải sao, ba trận thi đấu lúc nãy, chiến đội Một Đám Ô Hợp đã cho lên hai người thuộc nghề nghiệp phụ trợ rồi, họ căn bản không có chút ý định tấn công nào. Duy chỉ có một nghề nghiệp tấn công thì cứ đứng đó không chịu ra tay, còn phía bên mình thì mỗi lần lên lôi đài đều chủ động tấn công đối phương, thế nên mới bị người ta tính kế gắt gao như vậy.
“Thế nên trận sau, chúng ta phải bỏ bớt tâm lý muốn xông lên tấn công đi, bằng không lại mất thêm một điểm nữa đó.” Tam Nguyệt Phong nói tiếp.
“Bỏ bớt tâm lý tấn công? Việc này thì lại có chút khó khăn rồi.”
Mọi người đến đây thi đấu không phải là vì chiến thắng à, không tấn công thì làm sao thắng được?
“Các người đương nhiên là không được rồi!” Tam Nguyệt Phong cười tủm tỉm nói: “Cho nên trận này để cho Nhị Nguyệt Sương lên thi đấu đi.”
“Ta ấy hả?”
Lời của Tam Nguyệt Phong vừa mới thốt ra, khiến cho chàng trai trẻ khỏe nãy giờ trầm mặc ngồi ở một góc không nói lời nào lập tức lộ ra biểu cảm bất ngờ.
“Đúng vậy!” Tam Nguyệt Phong nói: “Nghề nghiệp của ngươi là Chiến sĩ khiên thuẫn, thuộc về loại nghề nghiệp phòng thủ. Ngươi mà lên đấu thì chắc chắn sẽ không bị đối phương tính kế đâu.”
“Nhưng mà ta...”
Nhị Nguyệt Sương định nói gì đó, nhưng đã bị Tam Nguyệt Phong vội vàng ngắt lời: “Không cần lo lắng, sau khi lên lôi đài ngươi chỉ cần đứng ở một chỗ đợi người ta đánh ngươi trước là được rồi, địch bất động thì ngươi cũng bất động. Ta đã quan sát rồi, phía bên kia không còn nghề nghiệp nào có thể khống chế được ngươi hết.”
Chiến sĩ khiên thuẫn có khiên thuẫn che chở phía trước, chỉ có hai nghề nghiệp là Cung thủ và Pháp sư mới có thể khắc chế được, bởi vì Chiến sĩ khiên thuẫn có ma phòng rất thấp, với lại Cung thủ còn có một kỹ năng là Phá Giáp, có thể đâm thủng được áo giáp của Chiến sĩ khiên thuẫn.
Có điều một khi đã có khiên, ngoại trừ việc Chiến sĩ khiên thuẫn chủ động tấn công kẻ địch ra thì căn bản bọn họ không hề có thiên địch, chỉ có kỹ năng của Pháp sư là có thể khiến cho bọn họ đau đầu dù đã cách một tấm khiên. Nhưng hiện tại ba người thuộc hệ Pháp của chiến đội Một Đám Ô Hợp đều đã lên thi đấu hết rồi, chỉ còn sót lại những người thuộc hệ sát thương vật lý mà thôi.
Thích khách, Chiến sĩ khiên thuẫn tất nhiên là không sợ, Chiến sĩ và Võ sư thì cũng đều phải đấu giáp lá cà với Chiến sĩ khiên thuẫn, Nhị Nguyệt Sương đang cầu còn không được bọn họ xông lên đánh nhau trực diện đây.
Còn Cung thủ ấy hả, một khi Chiến sĩ khiên thuẫn đã mở ra kỹ năng tường chắn, Cung thủ bình thường sẽ không thể nào động được vào hắn, đến việc đánh hắn bị thương cũng không làm được ấy chứ.
“Được thôi!”
Nếu đội trưởng đã nói như vậy, Nhị Nguyệt Sương cũng chỉ biết nghe theo sự sắp xếp thôi.
Cùng lúc ấy, ở bên chiến đội Một Đám Ô Hợp, Vô Kỵ cũng đang lên tiếng phân tích: “Bây giờ chúng ta đang dẫn trước điểm số, đối phương cũng đã bị chiến thuật của chúng ta đánh cho khiếp vía rồi, những trận tiếp theo chắc chắn sẽ không chủ động tấn công nữa. Tiểu Ngư trận này người lên đi, đánh được thì đánh, đánh không được thì chạy, đối phương chắc chắn sẽ không đuổi theo đâu.”
“Được!”
Bắc Minh Hữu Ngư xưa nay vốn ít nói, thấy Vô Kỵ sắp xếp như vậy hắn cũng không hỏi nhiều, lập tức chọn tiến vào trận đấu.
Một ánh sáng lóe lên, Bắc Minh Hữu Ngư cùng với Nhị Nguyệt Sương xuất hiện cùng lúc trên lôi đài.
Phong Lôi ở dưới lôi đài cũng bắt đầu giới thiệu.
“Nhị Nguyệt Sương, cái tên này rất giống tên của ngươi đó.” Giới thiệu xong hai người ở trên võ đài, Phong Lôi liền xoay người qua cười cười với Nhị Nguyệt Hồng.
Nhị Nguyệt Hồng cũng trêu đùa lại hắn: “Hắn có thể là anh em thất lạc nhiều năm của ta đó.”
“Thích khách đối đầu với Chiến sĩ khiên thuẫn! Này rõ ràng là khắc chế nghề nghiệp mà.”
“Cũng chưa chắc! Thích khách này là Thích khách của phái chiến thuật, chưa chắc không phải là đối thủ của Chiến sĩ khiên thuẫn đâu.”
Đám khán giả nhìn hai người trên võ đài, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Trận đấu bắt đầu!”
Sau một tiếng nhắc nhở của hệ thống, Bắc Minh Hữu Ngư liền nhún người xuống, bắt đầu khai mở kỹ năng Tật Hành xông thẳng về hướng Nhị Nguyệt Sương.
“Ồ, có cần kiêu ngạo đến vậy không? Không mở kỹ năng Tiềm Hành luôn sao?”
Thích khách là nghề nghiệp giỏi đánh về du kích nhất, thấy Bắc Minh Hữu Ngư quang minh chính đại xông lên như vậy, Phong Sương không khỏi ngạc nhiên lên tiếng bình luận.
“Chuyện này chắc ngươi không biết rồi.” Kinh Lôi giải thích: “Bạo phát của Thích khách không có ưu thế đối với Chiến sĩ khiên thuẫn đâu, không cần biết là tấn công chính diện hay là đột kích ở sau lưng, kết quả cũng không khác biệt nhiều lắm, nếu như đã không đánh trực diện được, còn có thể dùng Tiềm Hành để chạy thoát thân.”
Dù sao cũng là cao thủ một thời, Phong Lôi coi như vẫn có chút hiểu biết, thế nên dụng ý không dùng kỹ năng Tiềm Hành của Bắc Minh Hữu Ngư quả nhiên vẫn bị hắn nói trúng.
Trên lôi đài, Nhị Nguyệt Sương vẫn đứng bất động tại chỗ, để cho Bắc Minh Hữu Ngư chủ động chạy đến tấn công mình.
Thấy Bắc Minh Hữu Ngư xông đến thật, trong lòng Nhị Nguyệt Sương vui như mở hội.
Ngay tại thời điểm Bắc Minh Hữu Ngư xông đến trước mặt mình, tay trái của Nhị Nguyệt Sương đã đập tấm khiên xuống đất mở ra kỹ năng tường chắn, cùng lúc đó tay phải của hắn chỉ vào Bắc Minh Hữu Ngư, miệng thì hét lớn: “Đến đây đánh ta nè!”
Bắc Minh Hữu Ngư trực tiếp bị Trào Phúng kéo đến trước khiên chắn của Nhị Nguyệt Sương.
Chỉ thấy Nhị Nguyệt Sương đập mạnh tấm khiên vào người Bắc Minh Hữu Ngư khiến hắn rơi vào trạng thái choáng, sau đó tay phải rút ra một thanh kiếm nhọn đâm vào đầu của Bắc Minh Hữu Ngư.
“Phanh!!”
Kết quả là ngay tại thời điểm kiếm của Nhị Nguyệt Sương đâm xuyên qua đầu Bắc Minh Hữu Ngư, thì cơ thể Bắc Minh Hữu Ngư đột nhiên nổ tung, biến thành một đống mảnh vỡ.
Cùng lúc đó, không khí ở sau lưng Nhị Nguyệt Sương trở nên vặn vẹo, cặp chủy thủ ở trên tay Bắc Minh Hữu Ngư liền đâm thẳng vào giữa lưng Nhị Nguyệt Sương.
“Ảnh Phân Thân?!!”
Nhị Nguyệt Sương là một cao thủ chính cống, hắn có thể đi thi đấu mấy giải chuyên nghiệp thế giới như này thì đương nhiên là trình độ thao tác cùng với năng lực phản ứng càng không cần phải nói đến.
Đâm hụt một nhát, Nhị Nguyệt Sương liền nhận ra động tác giả của Bắc Minh Hữu Ngư, hắn thuận thế xoay người về phía bên trái, dùng Thuẫn Kích bằng tấm chắn trên tay trái, quét một vòng cung về phía sau lưng.
“Phụt!”
Chủy thủ của Bắc Minh Hữu Ngư đã đâm trúng một nhát vào sau lưng Nhị Nguyệt Sương.
“Binh!”
Tấm chắn của Nhị Nguyệt Sương cũng đánh trúng vào đầu của Bắc Minh Hữu Ngư.