Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1855 - Chương 1855: Phương Pháp Duy Trì Ổn Định Của Vô Kỵ

id="231756" class="calibre7">Trang 928# 2

 

 

 

Chương 1855: Phương pháp duy trì ổn định của Vô Kỵ -
=== oOo ===


Chương 1855: Phương pháp duy trì ổn định của Vô Kỵ



Chương 1855: Phương pháp duy trì ổn định của Vô Kỵ
Thế nhưng Vô Kỵ lại không quan tâm đến chuyện này chút nào, thấy người chơi Thiên Hạ Mạt Thế dưới tường thành đã kéo lại trận hình, Vô Kỵ thản nhiên phất phất tay, hạ lệnh nói: "Công kích!"
"??!!"
Nhận được mệnh lệnh của Vô Kỵ, người chơi Thiên Hạ Mạt Thế lập tức đều ngây ngẩn cả người, suy nghĩ hết lần này đến lần khác vẫn không có người nào dám động thủ.
Nói đùa, đây cũng không phải là đùa giỡn đó chứ, nếu phát động công kích với những người chơi này, thì không phải những người chơi đó sẽ trợ giúp quái vật công thành hay sao? Loại hành vi này chẳng phải là tự chui đầu vào rọ à?
"Lão cẩu Vô Kỵ, ngươi chơi ta đấy à."
Độc Cô Cửu Thương lại căm phẫn nói: "Ta đưa công hội cho ngươi chỉ huy là vì tín nhiệm ngươi, sao ngươi có thể làm loạn như vậy."
'Ngươi thì biết cái gì!"
Vô Kỵ xem thường Độc Cô Cửu Thương rồi đáp: "Có biết vì sao ngươi không có tiền đồ không? Không có tấm lòng tha thứ, thì làm sao thấy được tâm địa Bồ Tát? Dưới loại tình huống này, người không tuân thủ quy tắc còn đáng ghét hơn cả kẻ địch, không tiêu diệt bọn họ trước, đợi về sau người chết càng nhiều."
"Nhưng mà...."
Tuy lời của Vô Kỵ có chút vô nghĩa, nhưng cũng không phải không có đạo lý, Độc Cô Cửu Thương ngây ra một lúc rồi nói: "Giết sạch bọn họ rồi, thì chúng ta phải thủ thành thế nào?'
"Nói như thể không giết bọn họ thì bọn họ sẽ giúp ngươi ấy..." Vô Kỵ khinh thường nói: "Thế nào cũng phải chờ bọn họ quay đầu lại động thủ với ngươi, thì ngươi mới sáng mắt ra đúng không? Hơn nữa, công hội hàng vạn người của các ngươi, ngay cả một cái thành cũng không thủ nổi sao?"
Vô Kỵ răn dạy một phen xong, lời đến bên miệng của Độc Cô Cửu Thương nhất thời bị chặn lại.
Suy nghĩ một lát, Độc Cô Cửu Thương dứt khoát nhắc lại mệnh lệnh của Vô Kỵ: "Nghe hắn đi, đánh cho ta!!"
Loại sự tình này thực ra chính là tìm một người gánh trách nhiệm.
Mấy lần Độc Cô Cửu Thương tuyên bố mọi người đều phải nghe Vô Kỵ chỉ huy, nhưng mặt sau cũng nói, chỉ cần Vô Kỵ làm loạn thì nhất định phải hỏi mình.
Phục tùng không phải là làm theo một cách mù quáng, tiến công không phải là chịu chết.
Lúc này, với mệnh lệnh đó của Vô Kỵ, đương nhiên mọi người không dám tuân theo dễ dàng rồi, bằng không nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì sẽ phải nhận lỗi với người chơi toàn công hội.
Hiện giờ hội trưởng đã lên tiếng rồi, đã có người gánh vác trách nhiệm, người của Thiên Hạ Mạt Thế hiển nhiên không do dự nữa, lập tức kéo lại trận hình, ma pháp, cung tiễn của phát ra hàng sau quăng về phía trước.
"Ầm ầm ầm ầm!"
Cùng tiếng oanh tạc liên tiếp, bạch quang tử vong nối liền một mảnh, những người chơi thành Thiên Long đang đoạt quái, cướp trang bị bị công kích một trận, trực tiếp bị nổ đến đầu óc quay cuồng, trên mặt tất cả đều lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Cùng lúc đó, mệnh lệnh của Vô Kỵ lại truyền tới lỗ tai mọi người: "Kéo lại trận hình chữ nhất, vây quanh thành Thiên Long!"
Lúc này, đã nhìn ra tầm quan trọng của tập thể.
Nếu như những người chơi thành Thiên Long không nghe mệnh lệnh đó là một công hội khác, thì đối mặt với sự tấn công của Thiên Hạ Mạt Thế, hiển nhiên sẽ không bỏ qua mà đánh trả.
Nhưng những người chơi này nói dễ nghe một chút thì là người theo chủ nghĩa đầu cơ, nói khó nghe thì chính là một đám ô hợp.
Đừng nói công hội, cái đám người này phần lớn đều là tiểu đoàn thể, thậm chí còn có cả hiệp khách đơn độc, trong ngày thường chính là bị Thiên Hạ Mạt Thế bắt nạt, lúc này thấy Thiên Hạ Mạt Thế giết người, trước tiên họ nghĩ đến không phải là trà thù tức giận, mà là vui mừng vì người chết không phải là mình, ngay sau đó tùy theo mà đến, chính là sợ hãi Thiên Hạ Mạt Thế.
Sợ hãi tự nhiên bắt nguồn từ sự khiếp sợ vũ lực, khi lại một lần nữa nghe được mệnh lệnh của Vô Kỵ, những người vốn coi lời Vô Kỵ nói như đánh rắm, thì một đám liền ngoan ngoãn như nhỏ, cúi đầu gia nhập vào trận hình người chơi Thiên Hạ Mạt Thế một cách không tình nguyện.
Những người bị Thiên Hạ Mạt Thế giết một lần hiển nhiên vô cùng phẫn nộ, nhưng khi bọn họ ra ngoài thành chuẩn bị kích động mọi người đối nghịch với Thiên Hạ Mạt Thế, thì ai mà ngờ được toàn bộ người chơi ngoài thành đã gia nhập vào trận hình Thiên Hạ Mạt Thế mất rồi.
Nói đùa, các người chết thì liên quan cái rắm gì đến chúng ta? Gia nhập đại đoàn thể Thiên Hạ Mạt Thế có giết quái, có cầm trang bị, mà đi theo cái đám ô hợp các người đối nghịch với Thiên Hạ Mạt Thế cũng chỉ có một con đường chết, nên chọn thế nào thì trong lòng những người lòng mang ý xấu này hiểu rõ hơn ai hết.
Thấy một màn như vậy, những người chuẩn bị báo thù lập tức không còn sức mạnh gì nữa, rơi vào đường cùng cũng đành phải chọn thỏa hiệp mà gia nhập vào trận hình của Thiên Hạ Mạt Thế.
"Chuyện này..."
Thấy một đợt công kích đơn giản thô bạo của Vô Kỵ đã xếp lại kỷ luật của người chơi ngoài thành, Độc Cô Cửu Thương nhìn Vô Kỵ khiếp sợ rồi nói: "Má nó, vậy mà cũng được hả?"
"Phí lời! Vô Kỵ đáp: "Chẳng lẽ còn có thủ đoạn hữu hiệu hơn cái này sao?"
"Ngươi không sợ bọn họ phản bội à?" Độc Cô Cửu Thương tò mò hỏi.
"Liên quan gì đến ta, sự sống chết của thành Thiên Long và Thiên Hạ Mạt Thế các người chẳng có quan hệ gì với ta hết." Vô Kỵ lạnh nhạt trả lời.
"Cái đệt!"
Mồ hôi lạnh của Độc Cô Cửu Thương chảy từ gáy xuống, mẹ nó, cuối cùng Độc Cô Cửu Thương cũng hiểu được bản thân vì sao không đánh lại được tiểu tử Vô Kỵ này rồi, cái tính cách chó má này, mẹ nó cũng quá tồi tệ rồi đi.
Kéo lại trận hình, cục diện ngoài thành Thiên Long giống như một đoàn lộn xộn cũng trở nên ngay ngắn rõ ràng, hàng trăm người vây thành một vòng tròn lớn chỉnh tề ngay ngắn, ba vòng trong ba vòng ngoài ngăn cách thành Thiên Long và quái vật công thành.
Tinh hoa của trò chơi "Trọng Sinh" là ở chỗ phối hợp.
Nghề nghiệp Tanker chuyên tâm phòng ngự, nghề nghiệp tấn công tập trung tinh thần tấn công, nghề nghiệp trị liệu xếp gọn ở hàng sau, bất luận là tấn công hay là phòng thủ đều trở nên ngăn ngắn có trình tự.
Những tiểu quái công thành đó, dưới sự phối hợp của vũ khí thủ thành ở trên tường thành và bị người chơi thành Thiên Long chặn ở ngoài thành chính dễ như trở bàn tay.
Cục diện hỗn loạn đã được duy trì rất có trật tự, Độc Cô Cửu Thương cũng nhìn ra bình minh của thắng lợi, tuy đối với tính cách xấu xa của tên Vô Kỵ này, Độc Cô Cửu Thương vẫn rất kín đáo phê bình, nhưng nhìn thấy phía dưới tường thành được các người chơi ngăn cản quái vật công thành ở ngoài thành một cách dễ dàng, Độc Cô Cửu Thương cũng không khỏi kính trọng Vô Kỵ vài phần.
Có khả năng mang theo vài người hoành hành trong thế giới trò chơi như Vô Kỵ, mà có thể đối địch với công hội lớn như Thiên Hạ Mạt Thế trong nhiều năm, người này thật sự có chút bản lĩnh.
Dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, mối khủng hoảng của thành Thiên Long đã được xoa dịu, nếu không có gì bất giờ xảy ra, thì phòng thủ như vậy đến khi công thành chấm dứt cũng không khó.
Bên kia, Vương Vũ cũng đã một đường dẫn Tà Long Murphy tới cao nguyên Long Huyết, thẳng đến khi không nhìn thấy quái vật công thành nữa, thì lúc này Vương Vũ mới dừng lại.
Vương Vũ dừng lại bước chân, Murphy cũng đáp xuống mặt đất, khí trắng tức giận phun ra từ trong lỗ mũi, chỉ vào Vương Vũ rồi nói: "Loài bò sát hèn mọn kia, sao ngươi không chạy nữa đi, ngươi càng chạy ta lại càng hưng phấn!"
"Thật sao?" Vương Vũ nhíu mày đáp: "Rốt cuộc ngươi là rồng đực hay rồng cái? Làm thế nào mà một cây gậy chọc vào lại khiến ngươi hưng phấn được vậy?"
"Ngươi!?"
Vương Vũ châm biếm một câu như vậy, khiến bộ mặt của Tà Long Murphy lập tức trở nên dữ tợn.
Bị gậy của người ta chọc vào chỗ đó, vốn dĩ đã là sự sỉ nhục với Tà Long Murphy, hiện giờ Vương Vũ lại mang ra làm mình nhục nhã, có thể tưởng tượng ra tâm tình của Murphy lúc này.
"Ta phải giết ngươi!" Murphy nổi giận gầm lên một tiếng rồi quay người lại, vung cái đuôi thô to về phía Vương Vũ.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment