Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 266 - Chương 263: Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ

Trang 134# 1

 

 

 

Chương 263: Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vương Vũ từng nghe Minh Đô nói về Lâu Đài Thiết Nham.

Vị trí của Lâu Đài Thiết Nham tại thành Lôi Bạo.

Thành Lôi Bạo tọa lạc ở ranh giới giữa trận doanh Quang Minh và trận doanh Hắc Ám, có thể nói thành Lôi Bạo là vùng đất tiếp giáp của hai trận doanh lớn, Lâu Đài Thiết Nham ở ngay giữa hai bên nên trở thành một cứ điểm trọng yếu ngăn cách hai phe.

Trong Trọng Sinh bối cảnh cốt truyện của Lâu Đài Thiết Nham là một cứ điểm quan trọng tựa như truyền thuyết hư cấu, cũng là nơi bắt đầu của ba chủng tộc Người Lùn, Chu Nho và Thần Lùn.

Bởi vì đây là nơi tồn tại của ba chủng tộc, cho nên kỹ thuật rèn đúc cùng với trình độ khoa học kỹ thuật tại Lâu Đài Thiết Nham, vẫn luôn là nơi đứng đầu trong đại lục Trọng Sinh.

Trọng giáp không thể phá vỡ của tộc Người Lùn, lực núi đồi với thế không để đỡ đã khiến Lâu Đài Thiết Nham không thể phá vỡ.

Khoa học kỹ thuật của tộc Chu Nho có thể chế tạo ra loại cỗ máy chiến tranh như dạng phi thuyền ma pháp.

Tộc Thần Lùn càng là tộc dung hợp khoa học kỹ thuật và rèn đúc truyền thống lại với nhau, sáng tạo ra việc dùng ma tinh chế tạo vũ khí mang năng lượng ma pháp, loại vũ khí đó có sức mạnh to lớn giống như cấm chú ma pháp hủy thiên diệt địa.

Trong lịch sử hai lần xâm lược của quân đoàn Hắc Ám, đều là do có sự tồn tại của Lâu Đài Thiết Nham mà bị buộc phải tuyên bố thất bại.

Thế nhưng ngay sau khi lần thứ hai quân đoàn Hắc Ám rút lui, Lâu Đài Thiết Nham đã xảy ra biến cố, cứ điểm bền vững không thể phá vỡ này trở thành trò cười khiến lòng người chua xót nhất trong lịch sử Trọng Sinh.

Bất kỳ tòa thành kiên cố đến cỡ nào đều sợ chia rẽ nội bộ...

Bởi vì thiên phú của các chủng tộc khác nhau, giữa ba chủng tộc lớn vốn có khoảng cách, cũng chính vì nguyên nhân như thế nên không biết ba chủng tộc vì điều gì đã phát sinh hỗn chiến, cuối cùng kết thúc bằng sự phân tán khắp nơi của tộc Chu Nho, sự diệt tộc của tộc Thần Lùn và chiến thắng bi thương của tộc Người Lùn.

Lâu Đài Thiết Nham cũng trở thành một tòa thành hoang phế, sau lần xâm lấn của Hắc Ám, quân phòng thủ của nhân loại tại trận doanh Quang Minh tiếp nhận Lâu Đài Thiết Nham, một lần nữa đóng quân tại đó, do vậy nên Lâu Đài Thiết Nham cũng đã trở thành quyền sở hữu của thành Lôi Bạo.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Vương Vũ mở kênh công hội hỏi: “Minh à, ngươi còn ở thành Lôi Bạo không? Minh Đô?”

Qua một lúc thật lâu Minh Đô mới trả lời: “Còn!”

“Còn...” Một câu của Minh Đô lại chỉ có một chữ, điều này làm cho Vương Vũ vô cùng ngạc nhiên.

Đúng lúc này Xuân Tường chợt nói: “Lão Lý, ngươi lại bị đuổi giết nữa chứ gì.”

“Ừ!” Minh Đô trả lời rõ ràng đơn giản.

“Nói ta nghe nào, chuyện gì xảy ra vậy...” Giọng điệu của Xuân Tường lộ vẻ nhiều chuyện không ngại sự cố.

“Cút!” Minh Đô mắng một câu, sau đó không đáp lời nữa.

“A Ngưu, ngươi cũng muốn đi thành Lôi Bạo à?” Xuân Tường lại hỏi Vương Vũ.

“Ừ, đúng vậy.”

“Nói đi, ngươi đến đó làm cái gì?” Xuân Tường lại hỏi.

Vương Vũ hỏi ngược lại: “Xuân huynh à, ngươi rất rảnh có phải không?”

“Ta rất rảnh rỗi đây...” Xuân Tường đáp: “Bây giờ ta đang trên phi thuyền đến thành Lôi Bạo...”

“...” Bỗng chốc Vương Vũ cạn lời, hắn thầm nghĩ: thành Lôi Bạo làm sao thế nhỉ, lại có nhiều nhiệm vụ ở nơi đó đến vậy chứ.

“Mẹ, Xuân chó, lão Ngưu, các ngươi tới đó làm quái gì! Nhiệm vụ chúng ta sẽ không trùng nhau chứ.”

Bấy giờ Minh Đô lại lên tiếng, có lẽ hắn ta đã thoát khỏi nguy hiểm nên cũng nói nhiều hơn.

Xuân Tường đáp: “Ta muốn đến Lâu Đài Thiết Nham tìm kiếm bút ký tu hành của người tu hành.”

Vương Vũ đáp: “Ta muốn đến Lâu Đài Thiết Nham tìm kiếm bút và thước vẽ của Simba.”

Minh Đô hét lớn: “Con mẹ các ngươi, nhiệm vụ của ta cũng ở Lâu Đài Thiết Nham, ta phải tìm kiếm bản chép tay tu luyện của Rennes.”

Vương Vũ gãi đầu nói: “Nhìn vào các nhiệm vụ thì ba cái nhiệm vụ này hẳn không có chút liên quan gì... Xem ra chúng ta không trùng nhiệm vụ rồi.”

“Với tính chất cặn bã của hệ thống, ta cảm thấy rất nghi lắm!” Xuân Tường phân tích: “Bút ký và bút thước vẽ đều có chữ bút nên rất có thể có liên quan đến nhau, bút ký và bản chép tay thật ra là một loại đồ vật, phỏng chừng cũng sẽ trùng nhau...”

“Ngươi cũng miễn cưỡng gán ghép quá rồi...” Vương Vũ cười khanh khách.

Bút ký và bản chép tay đều cùng là một loại đồ vật, trùng nhau thì còn có thể nói được, bút ký và bút thước kẻ chỉ vẻn vẹn có chữ ‘Bút’ mà thôi, điều này sao có thể lôi chung vào một chuyện được?

Xuân Tường đáp: “Không phải ông đây miễn cưỡng gán ghép, là do hệ thống không đáng tin cậy đấy chứ...”

Xuân Tường vừa nói vậy trong lòng Vương Vũ thật có hơi hồi hợp, ‘Hậu đức tái vật’* cũng bị thiết lập trở thành nhiệm vụ gánh trọng trách trên vai, điều này có thể thấy được nhân viên thiết kế của trò chơi này đúng là không có văn hóa gì.

*Hậu đức tái vật: đạo đức cao cả được ví như một không gian bao la có thể bao dung hàm chứa vạn vật, nghĩa chỉ: người có đạo đức cao thượng có thể làm việc lớn, có thể đảm đương trách nhiệm quan trọng.

Minh Đô chen miệng vào: “Được rồi, dù sao Lâu Đài Thiết Nham này làm nhiệm vụ rất khó khăn, một người hoàn toàn không thể làm được nhiệm vụ, trước hết các ngươi đoạt hết các thứ đồ rồi hãy nói, nếu như vật đó chỉ riêng một người cần thì tốt rồi, nếu thực sự trùng nhau thì chúng ta oẳn tù tì phân thắng thua!”

“Tại sao phải oẳn tù tì?” Vương Vũ khó hiểu.

“Hay quăng xúc xắc đi?”

“Một đấu một không được à?” Vương Vũ nói.

Xuân Tường, Minh Đô: “Ha ha, ha ha, đều là anh em một nhà, đánh nhau gây sứt mẻ tình cảm...”

Vương Vũ đáp: “Không sao đâu, đều là người một nhà, cho dù đánh chết cũng vẫn là bạn bè mà, ta không để bụng đâu.”

“Cút đi!” Hai người Xuân Tường và Minh Đô giận dữ, đánh nhau với tên này thì hai người có thể có phần thắng sao.

Vương Vũ hẹn địa điểm gặp mặt với hai người Minh Đô xong liền đến lò rèn, hắn ngồi lên phi thuyền đi thành Lôi Bạo.

Sau năm, mười phút, Vương Vũ đã tới thành Lôi Bạo.

Thành Lôi Bạo là một tòa thành rất hùng vĩ, nó được xây dựa theo dãy núi Sagram tuyết trắng mênh mông.

Sở dĩ có tên gọi thành Lôi Bạo là do tòa thành này có địa thế rất cao, lúc những đám mây sấm chớp ngưng tụ trên không trung, thành Lôi Bạo thật sự giống như đứng giữa sấm sét.

Đại pháp sư Renault là một trong bảy vị anh hùng xuất thân từ thành Lôi Bạo, tên tuổi của bảy vị anh hùng đã thu hút không ít người chơi nghề nghiệp Pháp sư, cho nên tòa thành này được gọi là thành của Pháp sư.

Thành Lôi Bạo là tòa thành giữa núi, cho nên các kiến trúc trong thành khá sát nhau, nó không giống từng con đường rộng lớn như thành Dư Huy, mà nó có rất nhiều ngõ hẻm chếch nhau, mà những cái hẻm nhỏ đó khiến cho Vương Vũ rất đau đầu.

Vẫn còn may đây là trong game, dựa theo tọa độ được Minh Đô hướng dẫn, Vương Vũ bảy lần quẹo tám lần rẽ cuối cùng cũng tìm được quán rượu mà Minh Đô nói đến.

Sau khi bước vào quán rượu, hai người Minh Đô và Xuân Tường đang nâng ly cạn chén, cũng không biết hai tên này đang tám nhảm chuyện gì, nụ cười trên mặt hết sức bỉ ổi thô tục... cùng hòa vào hành động của hai người.

“Khà khà! Xuân huynh! Lão Lý!”

Vương Vũ đứng ở cửa thấy hai người liền lên tiếng chào.

Hai người vội vã ngẩng đầu, sau khi thấy Vương Vũ liên tục vẫy tay: “A Ngưu, tới đây ngồi nào...”

Bên này Vương Vũ vừa ngồi xuống, ở bàn sát vạch đột nhiên có một Pháp sư và một Võ sư đi về phía bên này.

Tên Pháp sư kia đi đến trước bàn của ba người, đầu tiên hắn ta đánh giá hai người Xuân Tường và Minh Đô, sau cùng ánh mắt hắn ta rơi vào huy chương trên ngực bọn họ.

“Toàn Chân Giáo ư?” Pháp sư thản nhiên hỏi, trên mặt hắn ta nhìn không ra chút cảm xúc nào.

“Đúng vậy! Ngươi muốn xin chữ ký sao?” Minh Đô cười hì hì hỏi.

“Lý Chí Thường không gì sánh nổi?” Pháp sư kia híp mắt nhìn Minh Đô.

Bấy giờ Vương Vũ mới thấy rõ tay bưng rượu của Minh Đô cùng với Xuân Tường hơi run nhẹ.

“Ngươi là ai?” Xuân Tường nhìn chằm chằm Pháp sư kia, hỏi.

Lý Chí Thường là ID của Minh Đô ngay lúc Toàn Chân Giáo vừa mới thành lập, cái ID này có tuổi đời khá lâu, trừ một vài ngươi rất quen thuộc Toàn Chân Giáo ra, hoàn toàn không có ai sẽ nhớ kỹ những ID cũ mèm này, càng sẽ không dùng ID cũ rích này hô hào trước mặt người của Toàn Chân Giáo hiện tại... Người quen thuộc với Toàn Chân Giáo hơn chín mươi phần trăm là kẻ thù....

“Ha ha, ngươi chính là Xuân Tường dũng cảm thông minh cơ trí à... Quả nhiên danh bất hư truyền.” Pháp sư kia thản nhiên cười nói: “Ta tên Thủy Hạ Khán Ngư, nếu như ngươi chưa nghe qua, vậy ngươi có nhớ Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ hay không?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment