Trang 134# 2
Chương 264: Niệm Lưu Vân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ?” Xuân Tường và Minh Đô nghe thấy cái tên này, nét mặt hai người lộ vẻ thư thái, chẳng trách gã có thể nhận ra bọn mình, hóa ra là thằng cha này.
“Các ngươi quen biết nhau à?” Vương Vũ thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy, trước kia thằng cháu này có một công hội quy mô cũng tạm, bị chúng ta làm cho giải tán hết...” Minh Đô thản nhiên nói, dường như hắn ta đang nói đến một sự kiện không đáng kể.
Vương Vũ nghe vậy gật đầu nói: “Cũng rất giống với tác phong của bọn ngươi... Tên này cũng đủ đáng thương mà...” Dứt lời, Vương Vũ thông cảm nhìn Thủy Hạ Khán Ngư.
“Hắn ta mà đáng thương hả? Ha ha!” Minh Đô cười mỉa.
Vương Vũ là một ngươi chơi game đơn thuần không biết gì, đương nhiên hắn chưa từng nghe qua cái tên Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ này, thật ra thì người từng chơi game lâu năm đều sẽ ít nhiều biết rõ một chút về người này.
Bởi vì năm đó Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ cũng từng được coi là người đứng đầu trong giới game online, y sáng lập ra công hội tên là Tam Sát Trang, công hội đó có gần một triệu người chơi, lập ra thần thoại đầu tiên trong giới game online toàn cầu.
Phải biết rằng năm đó game online vẫn là game dùng bàn phím và chuột, hệ thống server tải lượng rất bình thường, một khu vực hot nhất cùng với số người online cũng đã mười mấy vạn người, chỉ một công hội Tam Sát Trang đã có mười vạn người, đây là cái cảm tưởng gì chứ...
Đừng nói trước kia, cho dù giả như game Trọng Sinh hiện tại server kết nối cả một đại thế giới, công hội lớn nhất Tung Hoành Thiên Hạ cũng chỉ có ba đến năm vạn người mà thôi, vẫn còn kém xa công hội Tam Sát Trang năm đó.
Lúc đó danh hiệu Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ này trong giới game online, có thể nói là nhất thời có một không hai, Tam Sát Trang cũng từng xếp hạng nhất tuần san thế giới game online, đế quốc khổng lồ này xưng bá đủ năm năm tại nước phục, Tam Sát Trang trở thành truyền kỳ một thời trong giới game online.
Mặc dù sau đó Tam Sát Trang bị hủy đi do đấu tranh nội bộ cùng với kẻ địch bên ngoài, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ thật sự là một người đàn ông từng thống nhất thiên hạ, là người cho đến bây giờ không kẻ nào có thể vượt qua trong lòng mọi người chơi trong cả nước.
Xuân Tường nhìn Thủy Hạ Khán Ngư, cười ha hả nói: “Ha ha, ông đây còn tưởng là ai, hóa ra là tên rác rưởi này! Nói ta nghe, mấy năm qua ngươi trốn đi đâu thế?”
Trong mắt người khác thì Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ là người số một trong giới game online, nhưng trong mắt đám người Toàn Chân Giáo kia, y cùng lắm cũng chỉ là một con chó chết chủ mà thôi.
Thủy Hạ Khán Ngư đáp: “Hừ hừ! Ta vẫn luôn ở trong game, chỉ có điều ta không giống các ngươi, ta làm người cũng khá là khiêm tốn, đừng nói như kiểu ta sợ các ngươi, nếu không phải các ngươi sợ bị trả thù cũng sẽ không đổi tên như vậy chứ.”
“Con trai à, đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn không chữa được tật xấu tự cho mình là đúng sao, sở dĩ tụi cha đổi tên chỉ là lão Linh đã rời khỏi, chúng ta không muốn nhắc lại chuyện cũ thôi!” Nói đến đây Xuân Tường cười lạnh: “Thế nhưng hôm nay nhìn thấy ngươi, tay của ông đây lại ngứa ngáy, mà ngươi lại sáng lập công hội à?”
Mặc dù Tam Sát Trang sụp đổ, thế nhưng lời kêu gọi của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ vẫn còn, chỉ cần y muốn sáng lập công hội giống như xưa, nhất định sẽ có rất nhiều kẻ ngu dốt hưởng ứng.
“Đồng Tâm Minh! Tên công hội mới của ta, yên tâm đi, lần này ta sẽ không để những thứ rác rưởi như các ngươi lợi dụng sơ hở, còn nữa, các ngươi nhớ rửa sạch cổ chờ đấy, một ngày nào đó, đích thân ta sẽ xóa sạch lũ Toàn Chân Giáo các ngươi trong game.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Thủy Hạ Khán Ngư lộ ra vẻ hung ác.
“Ui cha, cháu trai lại phát bệnh rồi, năm đó hắn cũng là nói như vậy ha ha. . ." Nghe thấy Thủy Hạ Khán Ngư nói, Minh Đô nở nụ cười không chút kiêng sợ, đồng thời còn chế giễu nói: “Đồng Tâm Minh hả, thật đúng là con mẹ nó đủ châm biếm mà, người cặn bã như ngươi có thì có đồng tâm với ai chứ?”
“Hừ! Ngươi nói chuyện chú ý một chút!” Thấy Minh Đô tùy tiện như thế, Võ sư vẫn đứng bên cạnh Thủy Hạ Khán Ngư chợt mở miệng quở mắng.
Tính cách Minh Đô như thế nào chứ, đâu thể cho phép người khác nói mình như vậy, Minh Đô khẽ giơ tay lên, một tia chớp từ trên trời giáng xuống.
“Ầm...” Sấm sét tan đi, Võ sư vốn nên bị đánh thành luồng ánh sáng trắng vẫn đứng yên tại chỗ cười khẩy nhìn bọn họ, vẻ mặt gã lộ vẻ khinh thường.
“Hả?” Minh Đô cùng với Xuân Tường hơi sững người....
Mặc dù nhân phẩm của Minh Đô khá bỉ ổi, nhưng thực lực của hắn ta lại mạnh, trong tập thể Toàn Chân Giáo cao thủ như mây này cũng đứng hàng đầu, một chiêu ma pháp hệ Sét của hắn ta đánh xuống, ngay cả nghề nghiệp tanker cũng có thể bị đánh cho gần cạn máu, vậy mà một Võ sư lại không chết, điều này cũng quá quỷ dị.
“Chẳng lẽ hắn ta có trang bị kháng ma pháp?” Minh Đô khó hiểu lầm bầm.
Vương Vũ thản nhiên nói: “Không phải, hắn ta chỉ tránh đi mà thôi!”
“Tránh đi hả?” Minh Đô càng thêm kinh hãi, người có thể trực tiếp tránh thoát pháp thuật của Minh Đô, đến tận bây giờ chỉ từng gặp một mình Vương Vũ mà thôi, nhưng tên Võ sư trước mắt này cũng có thể tránh thoát, vậy chẳng phải...
“Đúng vậy, người này là cao thủ đó!” Vương Vũ bưng chén rượu lên uống một hớp, nhưng ngay lúc này tên Võ sư kia tung người nhảy lên, gã nhảy qua tung Băng Quyền vào người Minh Đô.
Minh Đô hoảng hốt ngã ngửa người về sau, nhanh chóng đến bên cạnh Vương Vũ, tên Võ sư kia vẫn không buông tha hắn ta, gã lao đến, tay trái chộp lấy, tay phải tung quyền, gã muốn bắt Minh Đô và xử lý Vương Vũ cùng một lúc.
“Ha ha, Long Xung Hổ Băng.”
Vương Vũ khẽ cười buông chén rượu xuống, ngay lúc nắm đấm của gã Võ sư ngay lập tức nện vào người Vương Vũ, Vương Vũ khẽ nghiêng người qua, bả vai hắn đánh vào ngực gã Võ sư, gã lật đật thu tay lại, hai tay gã nương theo vai Vương Vũ mượn lực bay ngược về.
Từ lúc Vương Vũ ra tay đến lúc tên Võ sư bay ngược về cũng chỉ trong phút chốc, thậm chí Vương Vũ cũng không hề đứng lên, nhanh đến mức trong mắt những người khác, tên Võ sư kia giống như tự hắn không cẩn thận va phải Vương Vũ vậy.
Kia Võ sư ở giữa không trung một cái thụ sau lưng lật, vững vàng rơi xuống mặt đất.
“Lưu Vân, ngươi không sao chứ?” Thủy Hạ Khán Ngư đi đến bên cạnh tên Võ sư kia, ân cần hỏi han.
Giọng điệu đầy vẻ thân thiết của Thủy Hạ Khán Ngư kia làm cho Xuân Tường đứng gần đó phát tởm một hồi, có điều lúc này Xuân Tường cũng biết được lai lịch của tên Võ sư cao thủ này.
Niệm Lưu Vân chính là cao thủ Võ sư đứng thứ hai bảng xếp hạng trên bảng Phong Vân của diễn đàn game, trong phạm vi hai khu vực tại thành Lôi Bạo danh tiếng của gã rất lớn, thậm chí trên diễn đàn có không ít kẻ tự xưng là hội chém gió chuyên nghiệp khách quan, lập nên một bảng số liệu phân tích, dựa theo đó nhận thấy thực lực của Niệm Lưu Vân vượt qua cả Vương Vũ đứng nhất trên bảng xếp hạng....
Cho nên trong bảng xếp hạng Võ sư, hai vị cao thủ vẫn là chủ đề ai lợi hại hơn ai, một sự việc cũng kéo dài không dứt cả mấy tháng liền, loại người rãnh rỗi thích lên diễn đàn gây sự như Xuân Tường cũng từng thấy mấy lần.
Người trong nghề vừa ra tay đã hiểu rõ, mặc dù hai người chỉ giao đấu một hiệp cũng ai cũng chưa bị thương tổn, nhưng cảm giác bản năng của Xuân Tường cho hắn ta biết Vương Vũ vẫn phải cao hơn gã kia một bậc.
“Thiết Sơn Kháo! Ngươi là ai?” Niệm Lưu Vân chỉ vào Vương Vũ hỏi.
Thủy Hạ Khán Ngư bên cạnh buồn bực nói: “Cái gì mà Thiết Sơn Kháo chứ, rõ ràng chỉ là kỹ năng Thiết Sơn Toái Cốt của Võ sư cấp 10 thôi mà.”
Gã ta thật sự không biết vừa rồi mặc dù Vương Vũ dùng chính là kỹ năng Thiết Sơn Toái Cốt, hay là tư thế của chiêu thức Thiết Sơn Kháo trong môn võ Bát Cực Quyền.
Người ngoài nghề như Thủy Hạ Khán Ngư này đương nhiên sẽ không hiểu rồi.