Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 268 - Chương 265: Ta Đành Chịu Thiệt Để Ngươi Gào To Một Tiếng Chú Ngưu Thôi!

Trang 135# 1

 

 

 

Chương 265: Ta đành chịu thiệt để ngươi gào to một tiếng chú Ngưu thôi!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Đối với võ thuật, Thủy Hạ Khán Ngư là người ngoài nghề, nhưng trong trò chơi chỉ sợ không có ai là ngươi trong nghề hơn gã.

Thủy Hạ Khán Ngư hiểu rõ thực lực của Niệm Lưu Vân, từ lúc trò chơi bắt đầu hai người đã ở cùng nhau, Thủy Hạ Khán Ngư chưa từng thấy người hay BOSS nào mà Niệm Lưu Vân không thể giải quyết được, y không nghĩ tới hôm nay lại có người có thể bất phân thắng bại với Niệm Lưu Vân, điều này khiến cho Thủy Hạ Khán Ngư chấn động không thôi.

Đối với chất vấn của Niệm Lưu Vân, Vương Vũ cười nói: “Ta tên Thiết Ngưu.”

“Thiết Ngưu?” Thủy Hạ Khán Ngư nghe Vương Vũ nói trong lòng lập tức thoải mái, gã chắp tay rất lễ độ nói với Vương Vũ: “Hóa ra ngươi chính là Thiết Ngưu nổi danh trong truyền thuyết!”

“Ha ha.” Vương Vũ cười nhạt cũng không trả lời.

Niệm Lưu Vân lại giận dữ nói: “Chớ giả khờ với ra, ngươi biết ta không phải hỏi cái này!”

“À, ngươi nói thân phận của ta ở hiện thực à.” Vương Vũ cười nói: “Ngươi tốt nhất vẫn không nên biết thì hơn, khỏi phải dọa ngươi gào khóc, cũng đừng ra cái vẻ giang hồ với ta, ta chịu thiệt một chút, ngươi cũng giống như những người khác gọi ta một tiếng chú Ngưu được rồi!”

Thủy Hạ Khán Ngư nghe vậy hoàn toàn sửng sốt.

“Ta chịu thiệt một chút, ngươi cũng gọi ta một tiếng chú Ngưu được rồi...” Con mẹ nó, điều này đúng là tự nâng vai vế một cách trắng trợn mà, thật sự quá kiêu ngạo.

“Ặc...” Thấy Vương Vũ nghiêm túc lại nói chuyện một cách tinh tương, Minh Đô bật cười tại chỗ: “Lão Ngưu à, ta cho max điểm tinh tướng của ngươi!”

Vương Vũ tiếp tục nghiêm túc nói: “Ta không biết tinh tướng là gì.”

Bên này Vương Vũ còn đang nghiêm mặt nói nhảm với Minh Đô, Niệm Lưu Vân đứng đối diện tức muốn bể phổi, gã chỉ vào Vương Vũ mắng: “Tên ngu xuẩn kia, ngươi dám to gan nói lời ngông cuồng, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi ư?!”

Đang lúc nói chuyện, Niệm Lưu Vân lại lao đến.

Xuân Tường thấy vậy lui lại phía sau, hắn ta vung pháp trượng lên, cùng lúc đó dưới chân hai người Vương Vũ và Minh Đô xuất hiện một vòng tròn màu đen, khi Niệm Lưu Vân lập tức xông đến trước người Vương Vũ, kết giới Bẻ Cong bỗng dưng bay lên, che chắn Vương Vũ cùng với Minh Đô vào bên trong.

Ở giữa không trung Niệm Lưu Vân thấy vậy vội vã phóng chiêu Ưng Đạp cưỡng ép rơi xuống đất, bấy giờ Xuân Tường đã triệu hồi ác ma ra vây xung quanh Niệm Lưu Vân.

Niệm Lưu Vân dùng một đòn mạnh mẽ túm lấy đầu một ác ma trong đám, hất lên phía trước, gã phá vòng vây nhảy liên tục mấy cái, gã nhảy ra khỏi vòng vây, trên mặt còn lộ vẻ kinh ngạc, đương nhiên đây là lần đầu tiên Niệm Lưu Vân bị tổn hại trước mặt người chơi khác.

“Ngươi xác định hôm nay muốn ở nơi này kiếm chuyện sao?” Xuân Tường ép Niệm Lưu Vân lui về sau, hắn ta nhìn chằm chằm Thủy Hạ Khán Ngư hỏi.

Có Vương Vũ ở đây đương nhiên Xuân Tường chả sợ gì, nhưng lần này ba người đến thành Lôi Bạo chủ yếu là vì nhiệm vụ, bọn họ chưa quen cuộc sống nơi này, với lại ba người cũng không nắm rõ thực lực hiện nay của Thủy Hạ Khán Ngư, hoàn toàn không cần thiết lãng phí thời gian vì loại người này.

Thủy Hạ Khán Ngư đúng là cao thủ, nhưng y hiểu rõ thủ đoạn của mấy tên Toàn Chân Giáo này hơn ai hết, bọn khốn này đều là chém giết mà thành cao thủ, Thủy Hạ Khán Ngư cũng không dám cam đoan mình có thể đánh được bất kỳ người nào trong số đó.

Sở dĩ Thủy Hạ Khán Ngư dám chủ động đến gây sự hoàn toàn là vì dựa dẫm vào Niệm Lưu Vân, nhưng Toàn Chân Giáo người ta cũng có một cao thủ hoàn toàn không thua kém, Thủy Hạ Khán Ngư lại không ngốc đến nỗi dám bạo gan ba đánh hai.

“Lưu Vân, chúng ta đi thôi, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội trừng trị bọn chúng!” Thủy Hạ Khán Ngư kéo tay Niệm Lưu Vân nói.

“Hừ!” Niệm Lưu Vân hừ lạnh: “Thiết Ngưu đúng không, ta nhớ kỹ ngươi, sau này đừng để ta thấy ngươi!”

Dứt lời, Niệm Lưu Vân đi theo Thủy Hạ Khán Ngư ra khỏi quán rượu.

“Khá đấy lão Ngưu, một câu ‘Ta chịu thiệt một chút để ngươi gọi ta một tiếng chú Ngưu’ vừa rồi thật sự là con mẹ nó quá ngầu! Ha ha ha.”

“Đúng vậy, không ngờ miệng A Ngưu cũng biết nói lời mỉa mai đó, ha ha.”

Sau khi hai người Thủy Hạ Khán Ngư rời đi, Minh Đô và Xuân Tường cười to lên, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Vương Vũ dùng lời nói để đả thương người đó.

Vương Vũ chờ hai người cười đủ mới từ tốn nói: “Ta không có đùa đâu, hắn ta còn nhỏ như vậy, gọi ta là chú tuyệt đối là ta đã chịu thiệt rồi, ít nhất ta cũng từng luận võ ngang hàng với ông của hắn đó.”

“...Đệt.” Nghe cách nói của Vương Vũ, hai người Minh Đô cũng ngưng cười, hỏi: “Ngoài đời hai người biết nhau sao?”

“Không biết.” Vương Vũ đáp: “Nhưng mà từ chiêu thức võ công của hắn, ta có thể đoán ra thân phận của hắn.”

Vừa rồi Niệm Lưu Vân dùng chiêu Long Đột Hổ Xung kia chính là chiêu thức trong Bát Cực Quyền, mà môn võ công đó chính là môn chiêu bài của nhà họ Lý, chiêu thức Long Đột Hổ Xung chỉ có đệ tử nội môn mới có thể học được, cho nên Vương Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Niệm Lưu Vân.

Trong chốn võ lâm luôn là người giỏi đi đầu, trong giới võ thuật vai vế của Vương Vũ cao dọa người, cho dù trong bốn gia tộc lớn, người có thể ngang hàng với Vương Vũ cũng chỉ có mấy người.

“...” Ánh mắt hai người ngơ ra, một bộ dạng hoàn toàn nghe không hiểu.

“Mà tên nhóc kia rất lợi hại nha, ngươi có nắm chắc đánh bại được nó hay không?” So với bối phận của Vương Vũ thì Minh Đô và Xuân Tường càng tò mò việc Vương Vũ và Niệm Lưu Vân ai lợi hại hơn, đây cũng là chủ đề thối nát ầm ĩ trên diễn đàn.

“Ngoài đời hay trong trò chơi?” Vương Vũ hỏi.

“Nói cả hai luôn đi...”

Vương Vũ đáp: “Trong thực tế thì đoán chừng qua năm mươi chiêu ta có thể hạ ông của hắn, trong trò chơi thì cũng chưa từng đấu, nhưng ta cảm thấy ta tương đối lợi hại hơn một chút...”

“Ta khinh, ngươi đúng là Ngưu ba hoa, người trong nhà ngươi có biết không?” Minh Đô và Xuân Tường nhao nhao khinh bỉ Vương Vũ.

Vương Vũ khinh thường nói: “Thực lực anh đây còn cần phải nói quá lên sao? Ngươi có thể hỏi Dương Na, về phần tên Niệm Lưu Vân kia thì chỉ một chiêu ta đã hiểu rõ hắn, còn hắn thì đoán chừng cả họ của ta cũng không biết.”

“Dương Na là ai?”

“Tình Tuyết...” Vương Vũ vội nói. Hắn không cẩn thận đã nói ra danh tính ngoài đời của Dương Na.

“À... Hóa ra cô ấy tên Dương Na...” Minh Đô nheo mắt, không biết đang có âm mưu xấu xa gì.

Vương Vũ trừng Minh Đô: “Đừng có nói nhảm nữa, nhiệm vụ Lâu Đài Thiết Nham xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mẹ nó, đừng nhắc đến nữa!” Vừa nhắc đến Lâu Đài Thiết Nham, vẻ sầu não của Minh Đô đã lập tức leo lên khuôn mặt hắn ta.

“Nói đi, có phải ngươi bị ăn hành không...” Xuân Tường chọc vào chỗ đau.

“Các ngươi đi sẽ biết nhiệm vụ này nhiều bẫy đến mức nào, đó là nhiệm vụ hai hướng đó!” Hai người Minh Đô và Vương Vũ nói.

“Nhiệm vụ hai hướng? Chẳng lẽ còn có người ở lại trong Lâu Đài Thiết Nham sao?” Xuân Tường hỏi.

“Đâu chỉ như vậy, nói đó là trụ sở của công hội Cuồng Bạo Thiên Phạt lớn nhất thành Lôi Bạo đó!”

“Trụ sở công hội?” Nghe lời Minh Đô nói, Xuân Tường ngẩn người.

Nếu như Lâu Đài Thiết Nham chỉ có người dân ở, bọn họ lén đi vào lấy cái quái gì cũng không tính là vấn đề khó khăn, nhưng nếu nơi này là trụ sở công hội thì mọi thứ đều khó rồi.

Trụ sở công hội chính là khi vực an toàn tư nhân, dựa theo thiết lập của hệ thống, trừ khi phát động chiến tranh công hội, phá vỡ cửa công hội Cuồng Bạo Thiên Phạt, nếu không hoàn toàn không thể vào được.

Trong cốt truyện của Trọng Sinh, Lâu Đài Thiết Nham là cứ điểm kiên cố có một không hai, dù cho ba chủng tộc lớn xảy ra nội chiến nên suy tàn, nhưng thiết bị công trình ở Lâu Đài Thiết Nham vẫn còn, bây giờ lại có người chơi trú đóng, nếu muốn mạnh mẽ công phá tòa thành quả thực không có khả năng mà.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment