Trang 135# 2
Chương 266: Kế Phản gián
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Cuồng Bạo Thiên Phạt và Hoàng Thành Căn đều là công hội mới nổi dậy, khác với Hoàng Thành Căn là loại công hội có game thủ chuyên nghiệp chuyên dùng tiền đổ vào, công hội Cuồng Bạo Thiên Phạt là dùng thực lực để giành lấy danh tiếng.
Thành Lôi Bạo là một trong những nơi ẩn cư của bảy vị anh hùng, tòa thành này cũng không phải là thành thị nhỏ gì, số lượng nhân khẩu thành chính này gần gấp ba thành Dư Huy.
Có thể trong một đống người chơi trổ hết tài năng thành lập công hội lớn nhất trong thành, đồng thời còn chiếm được loại cứ điểm như Lâu Đài Thiết Nham này làm trụ sở công hội, khẳng định Cuồng Bạo Thiên Phạt là có bản lĩnh thật sự.
Hiện tại Cuồng Bạo Thiên Phạt có hai công hội gần nghìn người, cao thủ chuyển chức cấp 20 trở lên ít nhất có bốn mươi người, cao thủ của hai khu vực trên bảng xếp hạng thì tám mươi phần trăm trở lên đều là người của Cuồng Bạo Thiên Phạt.
Cao thủ tụ tập, đây là hiện tượng bình thường, dù sao cao thủ có trình độ cũng đều chọn các công hội lớn để chứng minh thực lực của bản thân, công hội có nhiều cao thủ càng dễ chiêu mộ cao thủ, cho nên tại lúc các công hội lớn vừa mở ra trong trò chơi mới có thể tập trung phát triển thế lực của mình.
Số lượng và chất lượng người chơi tại công hội Cuồng Bạo Thiên Phạt đều rất cao, hơn nữa bọn họ còn có cứ điểm làm trụ sở, cho dù ba người Vương Vũ có thể tiến vào Lâu Đài Thiết Nham dưới trạng thái mang nhiệm vụ trong người, quân địch mạnh mẽ như thế thì nhiệm vụ này của bọn họ cũng gần như không thể hoàn thành.
“Ta cảm thấy chúng ta nên nghĩ biện pháp thôi!” Nghe Minh Đô giới thiệu sơ lược xong, vẻ mặt Vương Vũ ngưng trọng nói.
Cuồng Bạo Thiên Phạt mới chỉ có một nghìn người, thực sự không tính là nhiều so với mấy nghìn người của Thiên Đường Cực Lạc, nhưng độ khó của cứ điểm được canh phòng với đuổi giết khắp thành thì không chỉ chênh lệch một ít.
Lúc ở thành Dư Huy thì người Toàn Chân Giáo có ưu thế khi chiếm giữ được sân nhà, bọn họ có thể vừa đánh vừa chạy, đánh không lại còn có thể tìm nơi an toàn mà trốn đi, hoàn toàn ở trong trạng thái chủ động, dây dưa đánh với mấy nghìn người thì chỉ cần bọn họ đủ đê tiện và đủ hèn mọn vẫn có thể đánh được.
Nhưng bây giờ ba người Toàn Chân Giáo chuẩn bị tấn công một tòa thành, trực tiếp đối đầu với một nghìn người... Vương Vũ cũng không phải tên mù quáng tự đại, cho dù hắn tự tin vào thân thủ của mình đi nữa, Vương Vũ cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
“Biện pháp hả...” Minh Đô lầm bầm: “Mẹ nó mà, chúng ta chỉ có ba người, dù nghĩ ra cách gì thì cũng không bù được sự chênh lệch về nhân số đâu.”
“Nhân số?” Xuân Tường sờ cằm suy nghĩ một hồi: “Hay là chúng ta tìm người đi tấn công Cuồng Bạo Thiên Phạt?”
“Tìm người hả? Ngươi có rất nhiều bạn sao?” Minh Đô hỏi ngược lại.
Từ trước đến nay bọn người Toàn Chân Giáo này đều là loại ti tiện đến nỗi không có bạn bè, đừng nói đến việc tìm được đủ người chống lại Cuồng Bạo Thiên Phạt, cộng tất cả mọi người trong thanh bạn bè của bọn họ lại cũng không vượt qua một trăm người.
“Không nhiều lắm, nhưng ở thành Lôi Bạo không có công hội khác sao?” Xuân Tường cười tủm tỉm.
“Ngươi lại muốn châm ngòi ly gián hả?” Trong phút chốc Vương Vũ cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Xuân Tường.
Bọn người Toàn Chân Giáo này thực sự là học cùng một thầy, động một chút lại dùng tới chiêu này, đi đi lại lại cũng không thay đổi phương thức khác, đúng là một chiêu kiếm ăn khắp nơi hiếm có.
Khiến cho Vương Vũ không thể không khâm phục là một chiêu như vậy lại có xác suất thành công rất cao, đây cũng không phải là việc trí thông minh của người chơi thấp, chỉ là trong trò chơi vốn là thế giới thực lực mạnh mẽ là trên hết, ảnh hưởng của chiến tranh cũng không tính là quá lớn, hơn nữa tính mạng con người không quá đáng giá, một bên đã ra chiêu thì tất nhiên một bên sẽ lên giọng, dù sao ai cũng không muốn nhận danh tiếng hèn nhát.
Đã như vậy thì hãy để những kẻ có bụng dạ khó lường thừa nước đục thả câu đi.
“Sao ngươi lại nói như vậy? Đây gọi là kế Phản gián!” Xuân Tường cảm thấy bất mãn với cách dùng từ của Vương Vũ.
“Giống Thiên Đường Cực Lạc lúc trước à?”
“Cái này gọi là lừa gạt để mưu lợi riêng, chỉ có điều sẽ lộ ra sơ hở... Không thể đổi thành được...”
“Được rồi...” Vương Vũ bất đắc dĩ, hắn cũng không phản đối những tên lưu manh có văn hóa này.
Có vẻ như Vương Vũ cũng đã từng nói châm ngòi ly gián có rất nhiều cách dùng, ví như việc dùng Niên Thú châm ngòi cho Trường Ca Vô Đối và Huyết Sắc Minh, gọi là hai con hổ tranh mồi, lại ví như việc ném pháp hoa để hệ thống đuổi giết Hoàng Thành Căn gọi là ruổi hổ nuốt sói, dù sao bọn họ nói như thế nào thì như thế nấy.
“À, lần này chúng ta nên làm như thế nào đây?” Vương Vũ hỏi.
“Trước tiên chúng ta nên tìm một công hội tương đối lớn một chút...” Xuân Tường đáp.
Minh Đô nói: “Ta cũng không quen ai ở thành Lôi Bạo hết, chờ một hồi ta log out lên diễn đàn nhìn một chút, các hành hội ở thành Lôi Bạo này khá nhiều.”
“Không cần rắc rối vậy đâu.” Xuân Tường cười tủm tỉm nói: “Ta thấy công hội Đồng Tâm Minh của Thủy Hạ Khán Ngư cũng không tệ...”
“Dẹp đi, cháu trai kia chính là một con chó mất chủ, người chơi già dặn kinh nghiệm ở Tam Sát Trang sớm đã bị bọn Ngũ Hồ Tứ Hải chia rẽ cả rồi, bây giờ Thủy Hạ Khán Ngư phải đi lấy lòng người khác, tiền đồ của hắn ta có thể rộng lớn bao nhiêu chứ?”
“Chớ nói như vậy...” Xuân Tường giải thích: “Mặc dù tên Thủy Hạ Khán Ngư rác rưởi kia trở thành con chó, tuy nhiên vẫn có trình độ lôi kéo lòng người, nhân số Đồng Tâm Minh tuyệt đối không thể ít hơn Cuồng Bạo Thiên Phạt đâu.”
Minh Đô bĩu môi: “Nhân số có nhiều thì làm được gì chứ, Cuồng Bạo Thiên Phạt có thể để tâm đến bọn chúng sao? Châm ngòi hai con hổ cắn nhau thì ngươi có thể đứng xem trò vui, còn châm ngòi một con chó đi cắn một con cọp, con mẹ nó đừng nói đến lúc đó lại rước cực vào thân.”
“Ha ha!” Xuân Tường cười bỉ ổi, sau đó nói: “Ngươi suy nghĩ một chút đi, thủ hạ của Thủy Hạ Khán Ngư có được một cao thủ như Niệm Lưu Vân, thì hắn ta sẽ chịu phục bọn người Cuồng Bạo Thiên Phạt sao? Giống như đệ nhất cao thủ hai khu vực đều trong Đồng Tâm Minh, chẳng lẽ người của Cuồng Bạo Thiên Phạt không kiêng dè sao?”
“Điều này...”
Một lời nói của Xuân Tường đã làm Vương Vũ cùng với Minh Đô hiểu ra.
Thứ cao thủ này trong game tương đương với vũ khí ngoài đời, đệ nhất cao thủ tựa như vũ khí hạt nhân.
Bất kể trong tay quốc gia cường đại nhất có bao nhiêu vũ khí uy lực to lớn, chỉ cần vũ khí mạnh mẽ nhất không ở trong tay mình, thì quốc gia đó sẽ không bao giờ có cảm giác an toàn.
Mà trong lòng quốc gia có được vũ khí mạnh nhất kia cũng sẽ rối loạn bất an.
Cho nên ngày thường hai quốc gia không có gì mâu thuẫn, trong lúc đó cả hai cũng sẽ đề phòng lẫn nhau, bằng mặt nhưng không bằng lòng.
“Sau đó thì sao? Chúng ta châm ngòi ly gián như thế nào đây? À không phải là châm ngòi, mà là phản gián...” Vương Vũ hỏi.
Xuân Tường hỏi Minh Đô: “Chúng ta đã biết cao thủ mạnh nhất của Đồng Tâm Minh là Niệm Lưu Vân, vậy cao thủ đệ nhất của Cuồng Bạo Thiên Phạt là ai?”
“Hắn tên là Cuồng Lôi Chi Tâm, là một pháp sư hệ sét...” Minh Đô trả lời.
“Đã như vậy thì dễ làm rồi, chúng ta có thể làm như vậy...” Xuân Tường nhìn xung quanh một chút, sau đó hắn ta dùng ngón tay dính chút rượu vừa vẽ trên bàn vừa nhỏ giọng phân công hai người còn lại.
“Làm như vậy thì bọn chúng sẽ mắc lừa chứ?”
Nghe Xuân Tường vạch kế hoạch xong, Vương Vũ nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Chỉ cần dựa theo kế hoạch của ta sẽ không sợ bọn chúng không mắc mưu!” Xuân Tường đã định liệu trước.
“Võ sư và Pháp sư nhiều như vậy, sao người khác sẽ cho rằng chúng ta chính là Niệm Lưu Vân và Cuồng Lôi Chi Tâm chứ?” Vương Vũ có chút không yên lòng với kế hoạch của Xuân Tường, hắn mới không tin những người chơi khác lại ngu ngốc đến vậy.
Xuân Tường thản nhiên cười nói: “Đúng là Võ sư và Pháp sư rất nhiều, nhưng ở nơi này, Võ sư mạnh mẽ và Pháp sư hệ sét có thể giết người trong chớp mắt, chỉ có hai người kia thôi, bọn họ sẽ không nhận lầm đâu.”
“Vậy làm sao chúng ta có thể dụ bọn họ vào trận hỗn chiến được?” Minh Đô cũng hỏi.
“Đến lúc đó các ngươi cứ đưa bọn họ vào thành, rồi dựa theo chỉ huy của ta trong kênh chat là được.”