Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 284: Ta Sẽ Khiến Người Đắc Tội Ta Sống Không Dễ Chịu

Trang 144# 2

 

 

 

Chương 284: Ta sẽ khiến người đắc tội ta sống không dễ chịu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lúc này, Xuân Tường cũng không quên ba phải: "Ha ha! Tại sao các ngươi có thể nói Vô Kỵ như vậy. Khi đó hắn còn ít tuổi nên không hiểu chuyện, thế nên việc phạm sai lầm là một chuyện rất bình thường. Nhưng có thể phạm một sai lầm mấy năm như một giống như Vô Kỵ, thì quả thật cũng không dễ dàng gì... Vô Kỵ! Ta ủng hộ ngươi.”

Xuân Tường không nói lời nào còn đỡ, vừa nói một câu đã khiến Vô Kỵ nổi giận: "Chó Xuân! Ta xxx ông nội nhà ngươi. Lúc trước chính ngươi bảo ta dùng vật lý quán tính có thể khiến NPC nữ làm một động tác ngượng ngùng nào đó. Ngươi còn nói học giỏi toán lý hóa đi khắp thiên hạ cũng không sợ. Nhưng bây giờ ngươi lại dám ngồi đó mà châm chọc ta?"

"..." Mọi người nghe vậy đều im lặng, đồng thời ánh mắt cũng chuyển hướng về phía Xuân Tường. Xúi người khác làm chuyện xấu, đây chính là phong cách của Xuân Tường.

Đừng nhìn Xuân Tường ra vẻ một ông chú nghiêm túc, nhưng kỳ thật bàn về độ hèn mọn trong Toàn Chân Giáo, thì không ai so lại hắn ta.

Xuân Tường trông thấy Vô Kỵ nổi giận, bèn vội vàng lái sang chuyện khác: " Ồ! A Ngưu hiền đệ, rốt cuộc chuyện kia của ngươi là như thế nào?"

" À! Thì hôm nay có một người vô duyên vô cớ đến gây sự, nhưng sau đó bị ta giết..." Vương Vũ kể lại chuyện xảy ra lúc sáng.

Vương Vũ vừa kể xong, thì Vô Kỵ nói: "Là phòng làm việc Hiểu Băng đang hại ngươi."

"Ta cũng nghĩ thế... Nhưng ta không biết động cơ của họ là gì." Vương Vũ nói với vẻ vô cùng buồn bực.

Tiêu tiền mua nhiều hàng như vậy, thấy thế nào cũng không giống gây bất lợi cho tiệm tạp hóa, chẳng lẽ muốn người khác không đến mua hàng, sau đó mình bọn họ độc chiếm nguồn cung cấp? Nhưng chỉ cần mua hết hàng là xong, làm như vậy thì chỉ vẽ với cho thêm chuyện.

"Động cơ của phòng làm việc Hiểu Băng là muốn ngươi sụp tiệm. Sau đó, bọn họ sẽ lũng đoạn thị trường dược tề trung cấp!" Vô Kỵ trả lời.

"Làm sụp tiệm của ta? Rõ ràng bọn họ đang tặng tiền cho ta mà!" Vương Vũ cười nói.

"Ngươi vẫn còn non và xanh lắm!" Vô Kỵ khinh bỉ Vương Vũ một chút, sau đó nói: "Bọn họ mua hết hàng của ngươi để cắt đứt nguồn cung cấp. Sau đó, bọn họ thừa cơ chửi bới ngươi để khiến khách hàng khác của ngươi bỏ đi, dẫn đến khách hàng của ngươi chỉ còn mình bọn họ. Như vậy, thị trường từ người bán sẽ chuyển sang thị trường của người mua... Trò này chính là điên đảo càn khôn, ngươi có hiểu không?

"Nửa hiểu nửa không... Cuối cùng cũng phải mua hàng của ta đấy chứ?" Vương Vũ hỏi.

"Đồ ngốc! Đến lúc đó bọn họ sẽ mặc xác ngươi. Ngươi sẽ không bán được hàng, sau đó mấy người Tuyết Nhung Hoa chỉ có thể đi gửi bán ở tiệm ký gửi. Bọn họ sẽ khôi phục thị trường bị lũng đoạn, hiểu chưa? Chẳng qua, ta cảm thấy bọn họ chỉ cần nghĩ rộng ra một chút, thì bây giờ sẽ đi ra giá với Tuyết Nhung Hoa!" Vô Kỵ vừa nghĩ vừa nói.

"Rốt cuộc trong đầu ngươi có gì thế..." Vương Vũ bị Vô Kỵ chấn động, chỉ nói mấy câu mà đã mò ra tính toán nhỏ nhặt của phòng làm việc Hiểu Băng. Điều khiến Vương Vũ ngạc nhiên là hắn ta còn đoán được người của phòng làm việc Hiểu Băng sẽ đi tìm Lý Tuyết...

Tuy phòng làm việc Hiểu Băng có thể nghĩ ra chủ ý gian trá như vậy là rất nham hiểm. Nhưng Vô Kỵ có thể khám phá ra chủ ý gian trá đó, thì không thể dùng hai từ nham hiểm để hình dung, mà phải dùng từ giảo hoạt...

"Thế bây giờ ta nên làm gì?"

Nếu đã tìm được động cơ của người khác, thì tất nhiên phải mời cao nhân đến chỉ đường dẫn lối.

Vô Kỵ nói với vẻ thản nhiên: "Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là dược tề trung cấp. Sau này ngươi hãy bày một phần ba dược tề trung cấp ở kệ, còn hai phần ba thì lưu lại. Đến khi bọn họ không đạt được mục tiêu, thì sẽ không nhằm vào các ngươi nữa. Nhân cơ hội này, các ngươi có bán thêm một ít rác rưởi."

"Chỉ đơn giản như vậy? Thế hai phần ba dược tề trung cấp còn lại thì xử lý như thế nào?" Vương Vũ vẫn không hiểu cho lắm.

Vô Kỵ đáp: "Không cần xử lý, cứ bỏ vào ngân hàng là được, không bao lâu sẽ phải dùng đến..."

Sau đó Vô Kỵ lại nói với Danh Kiếm Đạo Tuyết: " Đạo Tuyết! Tài chính của công hội chúng ta còn bao nhiêu?"

"Còn khoảng năm nghìn vàng." Danh Kiếm Đạo Tuyết trả lời.

Tài chính của công hội thuộc về lợi ích cộng đồng. Ngoài tiền bán trang bị không cần dùng của mọi người khi kiếm được ở phụ bản, thì còn có khoản tiền đóng góp của bốn cô gái theo nghề nghiệp sinh hoạt.

Năm nghìn vàng cũng không phải là con số nhỏ ở công hội bé tí chỉ có mười mấy người này.

"Được rồi! Ngươi đi mua nguyên liệu của dược tề, hãy ném hết mớ tiền này vào."

"Ném hết vào? Thế thì không ổn đâu?"

Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Dương Na ngồi một chỗ không nói câu nào, là một thành viên trong hàng ngũ chiến đấu của Toàn Chân Giáo. Nên hội nghị nhỏ giống như trong quán rượu này, Vô Kỵ cũng báo cho Dương Na. Điều khiến Vô Kỵ không ngờ là Dương Na lại đến.

"Ồ? Vì sao nàng cảm thấy không ổn?" Vô Kỵ cảm thấy hứng thú với việc có người dám chất vấn quyết định của hắn.

"Tài chính công hội là của tất cả mọi người, ngươi không được phép mua những nguyên liệu kia!" Dương Na đáp lại.

Nếu đổi thành công hội khác, tài chính của công hội bình thường dùng để mua sắm vũ khí thủ thành và giữ gìn trụ sở.

Ngoài ra, tiền thừa cũng dùng để mua ít thẻ phát phúc lợi cho mọi người. Nhưng bây giờ lại đi mua nguyên liệu, thì đích thật là phí phạm.

Doãn Lão Nhị và Bắc Minh Hữu Ngư đều là người mới, nên không có tiếng nói trong Toàn Chân Giáo. Hơn nữa, hai người họ cũng nếm được ngon ngọt khi đi theo đám người Vô Kỵ. Thế nên, Vô Kỵ làm như vậy, dù trong lòng bọn họ phản đối, nhưng cũng không nói ra, đánh phải tán đồng một cách im lặng.

Bao Tam và Xuân Tường là những người bạn nối khố của Vô Kỵ, nên không muốn phản đối. Bởi vì bọn họ biết, dù phản đối cũng vô ích.

Nhưng Dương Na lại cho rằng mình là một thành viên của công hội, nên có quyền hỏi đến chuyện chi tiêu của công hội. Hành động này cũng rất hợp lý. Hơn nữa, cô ta là phận phụ nữ. Lúc này, cô ta chất vấn nên có thái độ khác với những người như Vô Kỵ.

Vô Kỵ cười bảo: "Ta có việc nên mới mua những nguyên liệu này. Bởi vì chúng sẽ giúp tài chính của công hội tăng lên gấp bội."

"Sao ta tin được ngươi?" Dương Na hỏi với vẻ nửa tin nửa ngờ.

"Nàng không cần tin tưởng câu nói này. Nàng chỉ cần tin ta là người tốt và không khiến ta mất mặt là được." Vô Kỵ cắn răng rồi nói.

"Ặc..." Nhìn thấy dáng vẻ này của Vô Kỵ, khiến trái tim của Dương Na đập thình thịch, thầm nghĩ: "Khiến hắn mất mặt? Chẳng lẽ tên khốn này nói mình?”

"Nàng còn có vấn đề gì nữa không?" Vô Kỵ hỏi Dương Na.

"Không có..." Dương Na lắc đầu, đừng nhìn mình mới quen tên khốn Vô Kỵ này được hai ngày, nhưng Dương Na đã từng thấy mấy trò nham hiểm của Vô Kỵ. Trước kia, loại người này bị Dương Na liệt kê vào hàng ngũ nguy hiểm, mức độ nguy hiểm gần bằng với Vương Vũ.

Lại nói đến đại bộ phần khoản tiền này là do bốn cô gái Lý Tuyết quyên góp, sau khi mua nguyên liệu cũng dùng để chế dược tề, đến lúc đó lại bán đi dược tề, dù sao cũng không mất tiền là được.

Trông thấy Dương Na không có ý kiến, đến bây giờ Vô Kỵ mới uống rượu, hắng giọng một cái rồi nói: "Được rồi! Ta gọi mọi người đến đây không phải bàn luận những chuyện vớ vẩn đó. Ngày hôm này, ta nhận một đơn hàng ngon, không biết mọi người có hứng thú hay không.

"Đơn hàng gì ngon?" Mọi người nghe thấy câu nói của Vô Kỵ, bèn nhao nhao hỏi.

Trước mắt, mọi người đã đạt đến cấp 20, phụ bản tối đa chỉ đi được hai lần. Hình như Bắc Minh Hữu Ngư chỉ mới mười bảy mười tám cấp, thậm chí không theo kịp mọi người, chỉ có thể chạy khắp bản đồ luyện cấp, sống thế này rất buồn tẻ, nhưng nghe Vô Kỵ nói có đơn hàng ngon thì tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên.

Vô Kỵ cười tủm tỉm: "Là giúp Liên Minh Huyết Sác bảo vệ trụ sở..."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment