Trang 177# 2
Chương 350: Ta đang vội lắm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bên này, Vương Vũ vừa rời khỏi chiến trường, thì đột nhiên nhận được một tin tức.
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Tiểu Nhất đã thông qua hình thức tìm kiếm gửi lời khiêu chiến đến bạn. Bạn có chấp nhận hay không?]
"..." Nhìn thấy cái tên này, Vương Vũ cũng khá ngạc nhiên. Kẻ vừa nãy tên là Tiểu Ngũ, còn bây giờ, gã này lại tên là Tiểu Nhất. Chỉ cần không ngốc, vừa nhìn đã biết bọn họ cùng một hội.
"Chẳng lẽ tổ chức thành đoàn thể đến đánh mình?” Vương Vũ cười gượng, rồi bấm chấp nhận. Không chấp nhận sẽ bị trừ điểm tích lũy, thôi thì ruồi dù nhỏ nhưng cũng có thịt.
Cảnh tượng lần này là một khu rừng rậm rạp. Vì để có thể kéo dài cự ly để thả diều, nênTiểu Nhất cố ý chọn một bản đồ như thế này.
Bản đồ này lớn hơn bản đồ trước đây rất nhiều. Nghề nghiệp Cung thủ mà, bản đồ càng lớn thì càng có cảm giác an toàn. Huống hồ còn có rừng rậm che chở, chỉ cần không phải là nghề nghiệp thuộc hệ phái Đạo tặc, Tiểu Nhất có thể nắm chắc là hắn ta sẽ chơi chết bất kỳ đối thủ nào thuộc nghề nghiệp khác.
Từ lúc tiến vào bản đồ, Vương Vũ vẫn không hề nhúc nhích. Chuyến đi đến thành Tinh Linh đã khiến Vương Vũ có chứng sợ hãi rừng rậm, nên hắn không dám tản bộ thoải mái ở trong rừng.
Hơn nữa, nghề nghiệp Cung thủ trời sinh đã chạy nhanh, Võ sư có thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Đồng thời ở trong một bản đồ như thế này, Cung thủ bắn một tên rồi đổi chỗ khác theo lối chơi thả diều, Vương Vũ không xác định được mục tiêu ở đâu thì sẽ bị Tiểu Nhất dắt mũi. Thế nên, chủ động xuất kích không bắng lấy tĩnh chế động.
Tiểu Nhất cũng nghĩ giống Vương Vũ, cũng nghĩ lấy tĩnh chế động. Bởi vì nghề nghiệp của Tiểu Nhất không phải Thần xạ thủ, hắn ta chọn một nghề nghiệp nhánh ẩn khác của Cung thủ, sau cấp hai mươi mới chuyển chức thành Kẻ sinh tồn.
Kẻ sinh tồn giỏi về truy tung và tác chiến trong rừng, còn có thể bôi độc lên mũi tên, đồng thời còn có thể sử dụng các loại đạo cụ nổ tung và cạm bẫy... Nói tóm lại, đây là một nghề nghiệp đáng khinh đến mức không thể đáng khinh hơn.
Tiểu Nhất sau khi tiến vào bản đồ thì chui vào rừng một cách thuần thục. Sau đó, hắn ta bố trí hai cạm bẫy ở trong rừng.
Một cạm bẫy tên là Băng Sương, có thể dùng ma pháp khiến mục tiêu bị choáng năm giây. Bẫy còn lại tên là Cơ Quan Chí Mạng, nó là một chiếc nỏ máy. Kẻ sinh tồn khởi động cạm bẫy nỏ máy, thì sẽ bốn thanh nỏ sẽ bắn liên tục vào mục tiêu trong năm giây.
Mặc dù hai cạm bẫy này có lực công kích không cao, nhưng Vương Vũ chỉ là một Võ sư. Giai đoạn hiện tại, điểm sinh lực của Võ sư chỉ khoảng 1200. Một đợt tấn công coi như không giết được Vương Vũ trong vòng một giây, thì cũng có thể khiến Vương Vũ chỉ còn ít máu. Đến lúc đó, Tiểu Nhất cũng có thể đứng ở bên cạnh bổ sung thêm mấy mũi tên, cam đoan Vương Vũ không chết cũng phải rớt một lớp da.
Tính toán nhỏ nhặt của Tiểu Nhất thì rất là hay ho đấy. Nhưng sau một hồi, Tiêu Nhất mai phục ở trong rừng mãi mà vẫn không thấy Vương Vũ xuất hiện...
"Bản đồ chỉ lớn như vậy, chẳng lẽ còn lạc đường hay sao?" Tiểu Nhất nói lẩm bẩm với giọng buồn bực.
Năm phút trôi qua, Vương Vũ vẫn chưa xuất hiện, Tiểu Nhất bắt đầu luống cuống.
"Mẹ kiếp! Chẳng lẽ hắn nhìn ra mưu kế của mình? Không được! Mình phải dụ hắn qua đây."
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhất bèn chui ra khỏi lùm cây mai phục, sau đó đi ra ngoài rừng. Tầm mắt của Cung thủ tốt hơn những nghề nghiệp khác, nên Tiểu Nhất chưa đi ra khỏi rừng thì đã nhìn thấy Vương Vũ đang đứng ở bên ngoài.
Vương Vũ đang ngồi ở đó, đang cầm một lá bài lơ khơ tự chế và đang tự giải trí bằng trò kéo xe lửa.
"Móa!" Thấy cảnh này, Tiểu Nhất suýt chút nữa phun ra máu.
Nếu hắn ta không ra xem, chắc Vương Vũ sẽ ngồi ở đây cho đến khi thời gian kết thúc, để tự động hòa hay sao?
"Mẹ kiếp!" Tiểu Nhất mắng một câu. Sau đó hắn ta móc ra một chiếc nỏ xinh xắn, nhắm chuẩn Vương Vũ rồi bắn.
Khi Tiểu Nhất vừa nhắm thẳng vào Vương Vũ, Vương Vũ đã cảm nhận được sát ý, bèn vội vàng ngẩng đầu, thì trông thấy một mũi tên ở phía đối diện đang bay đến. Vương Vũ tiện tay chụp lấy mũi tên, sau đó nhìn về phía Tiểu Nhất,
"Trời ơi!” Trông thấy Vương Vũ tiện tay chụp lấy mũi tên, Tiểu Nhất cũng giật mình. Ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy ánh mắt của Vương Vũ nhìn về phía mình.
Tiểu Nhất biết Vương Vũ không nhìn thấy mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rùng mình. Hắn ta không nói câu nào, quay đầu chạy thẳng một mạch vào trong rừng.
Đoán được phương vị của Tiểu Nhất, Vương Vũ cất lá bài lơ khơ đi, đứng dậy đuổi theo vào trong khu rừng.
Tiểu Nhất vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, trông thấy Vương Vũ bị mình dụ vào trong rừng. trong lòng vui mừng, bèn quay đầu bắn một tên.
Hiển nhiên, kết quả vẫn bị Vương Vũ tiện tay chụp lấy. Hai người một trước một sau đã chạy đến vị trí mà Tiểu Nhất bố trí cạm bẫy.
Tiểu Nhất lao thẳng vào lùm cây, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Vương Vũ và cảm thấy khí tức của Vương Vũ đang lao đến.
"Ha ha! Mắc câu rồi." Tiểu nhất cười ha ha, sau đó đếm: “3… 2… 1..."
"Cạch!"
Tiếng vang của khi cạm bẫy bị khởi động vang lên. Một luồng sáng màu xanh lục bay lên ở chỗ hai chân của Vương Vũ. Sau đó, hai chân của Vương Vũ đã bị đóng băng.
"Ha ha! Tên ngốc!" Tiểu Nhất thấy Vương Vũ dính bẫy, bèn cười ha ha rồi nhảy ra khỏi bụi cỏ. Sau đó, hắn ta khởi động bẫy nỏ máy cách đó không xa.
"Bặc! Bặc! Bặc! Bặc!"
Cạm bẫy đã khởi động, bốn thanh nỏ nhắm thẳng Vương Vũ và các mũi tên phóng thẳng về phía Vương Vũ như châu chấu. Cùng lúc đó, Tiểu Nhất cũng giơ nỏ rồi bắn về phía Vương Vũ.
Tốc độ bắn được căn cứ theo nhanh nhẹn của người sử dụng. Trong một giây, năm chiếc nỏ có thể bắn hơn mười mũi tên.
Trong năm giây, khoảng năm mươi mũi tên đã bắn về phía Vương Vũ. Lực công kích của Kẻ sinh tồn dù thấp đến đâu, thì năm mươi mũi tên cũng đủ bắn Vương Vũ thành vệt sáng trắng.
Nhưng Vương Vũ lại cười ha ha, hai tay di chuyển toán loạn, lúc đập lúc cản, thong dong điềm tĩnh, đánh rớt toàn bộ mũi tên được bắn sang đây xuống đất.
"Điều này... Điều này... Mẹ kiếp... Không có khả năng..."
Trông thấy mũi tên đầy đất, Tiểu Nhất trợn mắt, suýt chút nữa khiến chiếc nỏ trong tay rơi xuống đất.
Trò chơi Trọng Sinh đã mở ra hơn nửa tháng, theo thao tác của người chơi càng ngày càng thuần thục, nên chuyện đánh rơi mũi tên như vậy mặc dù hiếm thấy, nhưng không phải không có. Giống như Đạo tặc có nhanh nhẹn cao, có thể dùng dao găm cản lại mũi tên.
Nhưng dù Đạo tặc có nhanh nhẹn đến đâu, nhưng bây giờ cũng chỉ là thời đại của cấp 20, Đạo tặc có thể đánh rơi vài mũi tên trong một lần thì đã rất rợn người rồi. Nhưng không ngờ Võ sư trước mắt này lại có thể dùng tay không đánh rơi năm mươi mũi tên, bao nhiêu nhanh nhẹn mới có thể làm được điều này... Chẳng lẽ đây là lỗi hệ thống.
Kỳ thật, Tiểu Nhất không biết muốn đánh rơi nhiều mũi tên như vậy chủ yếu không dựa vào nhanh nhẹn, mà phải dựa vào ánh mắt và năng lực phản xạ. Lấy năng lực phản xạ của Vương Vũ, thì khi ở thôn tân thủ hắn đã bắt được mũi tên rồi.
Hơn nữa, nỏ không thể bắn điểm xạ hay tán xạ. Từ đầu đến cuối, công kích của năm chiếc nỏ chỉ có một mục tiêu là Vương Vũ, nên Vương Vũ chỉ cần theo tần suất bắn tên đó, thì một chưởng có thể đánh rớt năm mũi tên. Một giây bắn hai lần, cũng không tính quá nhanh. Với bản lĩnh của Vương Vũ, tất nhiên có thể ứng phó nhẹ nhàng.
Cùng lúc đó, hiệu quả của bẫy Băng Sương đã hết. Vương Vũ tung người nhảy đến bên cạnh Tiểu Nhất đang trợn mắt hốc mồm, sau đó nắm lấy cổ hắn ta.
"Mau khai ra ngươi còn bao nhiêu huynh đệ?" Vương Vũ hỏi.
"Còn bảy người..." Tiểu Nhất trả lời như không biết gì.
"Đừng đến từng người, hãy đến hết đi. Ta đang vội lắm.”