Trang 178# 1
Chương 351: Ta đi một lát rồi về
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ặc... Thế thi đấu tổ đội mới được..." Tiểu Nhất trả lời rất thành thật.
"Ừ... Ta biết rồi!" Vương Vũ lên tiếng. Hai tay hắn hơi dùng sức, đã bóp Tiểu Nhất thành một luồng sáng trắng.
"Thế nào? Thế nào rồi?" Trông thấy Tiểu Nhất đi ra, tất cả mọi người trong chiến đội xông đến.
"Thua..." Tiểu Nhất nói với giọng uể oải. Hắn ta không những đã thua, mà còn thua tâm phục khẩu phục. Dù trận đấu này Tiểu Nhất đã chiếm ưu thế nghề nghiệp và ưu thế sân nhà tuyệt đối, nhưng Vương Vũ vẫn đứng trong cạm bẫy xử đẹp hắn ta... Điều này khiến Tiểu Nhất không thể không phục, mà không phục cũng không được.
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ hơi thất vọng, sau đó bèn an ủi: "Vậy cũng không tệ lắm... Có thể ở trong đó lâu như vậy..."
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ vừa vào thì đã bị giết, nhưng Tiểu Nhất có thể ở lại trong đó gần hai mươi phút, chỉ riêng điểm này cũng khiến những người khác vô cùng ngưỡng mộ.
"Đúng thế! Không hổ là lão đại. Các người nhất định đã chiến đấu rất kịch liệt đúng không..." Những người khác cũng nhao nhao nói.
"Ặc..." Nghe được đồng đội nói thế, lời Tiểu Nhất định nói ra thì lại nuốt trở về.
"Xem như thế đi..." Tiểu Nhất nói ra một câu trái lương tâm, sau đó bèn lảng sang chuyện khác: "Người đó rất mạnh, mọi người đừng tìm hắn nữa. Nếu tiếp tục như vậy, thì điểm tích lũy của chúng ta sẽ biến thành số âm."
Tiểu Tứ vừa nói vừa khóc: "Ta đã âm điểm rồi..." Gã là người xui xẻo nhất, trận đầu tiên đã gặp phải Vương Vũ.
"Được rồi! Điểm số đánh một một quá thấp, hay chúng ta đánh tổ đội đi." Tiểu Nhất đề nghị.
Trận đầu tiên, Tiểu Tứ có thể gặp phải Vương Vũ, có thể thấy được điểm tích lũy của Vương Vũ cũng không cao. Nếu lại đánh một trận một một nữa, thì rất có thể gặp lại Vương Vũ.
Hơn nữa, Vương Vũ không có đội ngũ, nên không thể thi đấu tổ đội.
Thế nên chỉ cần có tư duy của người bình thường, thì ai cũng biết nên tránh đi tên biến thái này theo bản năng... Vả lại nếu tổ đội, điểm tích lũy sẽ cao hơn so với đấu một một. Hơn nữa, mọi người là một chiến đội, phối hợp với nhau nhất định sẽ mạnh hơn chiến đấu một mình.
"Được! Thi đấu cá nhân không có ý nghĩa gì..." Đề nghị của Tiểu Nhất được sự tán đồng của tất cả mọi người.
Ngay lúc này, Vương Vũ lại rời khỏi sảnh thi đấu, sau đó nói với Đại Sư Thi Đấu: "Ta muốn thi đấu tổ đội."
"Ngài xác định một mình tiến vào thi đấu tổ đội?
"Xác định!" Vương Vũ vừa xác nhận xong, cảnh tượng chuyển đến sảnh thi đấu tổ đội.
Số người thi đấu tổ đội nhiều hơn thi đấu cá nhân rất nhiều. Hơn nữa, đại bộ phận người chơi ở đây đều có chiến đội, người đứng lẻ loi một mình như Vương Vũ cũng không nhiều.
Đương nhiên, trong đại sảnh không phải là không có người chơi tự do. Bây giờ, không ít người chơi đang đứng ở nơi đó gào to để ghép đội: "Thi đấu tổ đội! Đội ngũ đã có chín cao thủ. Ai cũng có thể vào nhưng trừ Võ sư.”
"Cao thủ dẫn đội, 50 điểm tích lũy trở lên và không cần Võ sư."
"Mẹ kiếp!"
Nhìn thấy những bài viết này, trong lòng Vương Vũ cứ gọi là phiền muộn, Võ sư không được chào đón đến thế ư?
Hết cách rồi! Bây giờ, nghề nghiệp Võ sư nếu PVE mà mặc trọng giáp thì còn có thể làm nửa tanker. Nhưng với PVP, với thân thể và thiết lập của Võ sư thì hơi phế. Nhất là khi kéo bè kéo lũ đánh nhau, trong tay có vũ khí nhưng không phát huy được sức mạnh của nó thì cũng bằng không.
Vương Vũ tản bộ rất lâu ở sảnh thi đấu tổ đội, kết quả là bị người chơi tổ đội tự do kì thị nghề nghiệp. Dường như bọn họ cảm giác rằng trong đội ngũ có một Võ sư là sẽ thua trận ngay và luôn vậy.
Điều này khiến Vương Vũ khóc không ra nước mắt: Võ sư trêu ai, ghẹo ai mà đến mức này...
Rốt cuộc, Vương Vũ cũng tìm được một đội ngũ ở trong nơi hẻo lánh nhất... Đội trưởng là một cô gái. Cô gái này khác những đội trưởng khác, cô ta không kỳ thị nghề nghiệp nào và lời quảng cáo của đội ngũ này cũng rất đơn giản: Muốn thi đấu thì nhấn trả lời.
Vương Vũ vui vẻ, vội xin vào. Cô gái kia chưa nhìn đã nhấn đồng ý, sau đó mời vào đội ngũ.
Sau mấy giây, hệ thống nhắc nhở: Chiến đội Số Đếm gửi lời khiêu chiến đến đội bạn. Đội trưởng Bảy Quả Việt Quất đã đồng ý.
Ngay sau đó, cảnh tượng thay đổi. Vương Vũ và những người khác đã tiến vào bản đồ thi đấu. Sau khi tiến vào bản đồ, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi một lát, rồi rút ra vũ khí.
"Chiến đội đối diện là chiến đội chuyên nghiệp, nên chúng ta phải đánh nghiêm túc." Một chiến sĩ tên là Phi Điểu Vũ Tàng quơ kiếm lớn trong tay, rồi nói với những người khác.
"Biết rồi! Cần ngươi nói hay sao? Ngươi cũng không phải là đội trưởng..."
Mọi người không quan tâm đến Phi Điểu Vũ Tàng, dù sao, đây cũng là đội mới thành lập, nên kỷ luật thấp cũng rất bình thường.
Bảy Quả Việt Quất có lẽ là đi cùng Phi Điểu Vũ Tàng, nên trông thấy Phi Điều Vũ Tàng nói không ai nghe, bèn vội vàng nói: "Mọi người nghe theo hắn đi..."
"Thôi đi... Cô em nói cũng không được..." Những người khác còn nói thêm.
Vương Vũ đổ mồ hôi, ai chỉ huy thì bọn họ cũng không muốn nghe. Đúng là đội mới thành lập, quả nhiên lắm rắc rối.
Lại náo loạn một trận, sau đó mọi người mới nhớ đến Vương Vũ ở phía sau, đồng thời quay đầu lại hỏi: "Ê! Vũ khí của ngươi đâu?"
Trong game thực tế ảo mô phỏng toàn diện, ngoài những tên cực phẩm hay khoe khoang ra, những người chơi bình thường không ai cầm vũ khí trong tay. Nhưng bây giờ sắp đến giờ thi đấu, không móc vũ khí ra thì không hợp lắm.
Vương Vũ giang hai tay ra rồi nói: "Ta không có vũ khí..."
"Không có vũ khí? Chẳng lẽ ngươi là Võ sư hay sao?" Mọi người nghe vậy, thì hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Đúng là như thế..." Vương Vũ gật đầu.
"Mẹ kiếp!" Mọi người nghe thế, tình cảnh vốn đã vô cùng hỗn loạn nay càng hỗn loạn hơn: "Mẹ kiếp! Thế thì còn đánh cái chó gì nữa."
"Đúng đấy! Ngươi là một Võ sư thì tham gia thi đấu làm gì?" Mọi người nhao nhao chất vấn Vương Vũ.
"Hử.." Vương Vũ nói với giọng buồn bực: "Đội trưởng cũng không nói là không cần Võ sư..."
"Nàng chẳng là cái gì!"
Ngoài Phi Điểu Vũ Tàng, ai cũng nói với Bảy Quả Việt Quất với giọng khinh bỉ.
"Nhưng ta là Thiết Ngưu!" Vương Vũ chỉ ID trên đầu mình rồi nói.
"Thiết Ngưu là ai? Không biết!" Mọi người nhìn Vương Vũ với vẻ khinh thường, sau đó nhao nhao rời khỏi đội ngũ.
Đồng thời bọn họ còn nói với giọng bất mãn: "Mẹ kiếp! Đúng là đen như chó mực. Toàn gặp thứ gì đâu, nhanh thoát game đi. Anh đây không có thời gian chơi với bọn mày."
Nói xong, bảy người chơi khác cùng rời khỏi bản đồ. Bên này, ngoài Vương Vũ thì chỉ còn lại hai người khác là Phi Điểu Vũ Tàng và Bảy Quả Việt Quất.
Đại bộ phận người chơi thi đấu ở đây đều là người chơi của chiến đội. Người chơi của đội mới thành lập vốn không dễ sống. Lúc này, lại có một người có nghề nghiệp là Võ sư thì khác nào lấy 9 đánh 10?
Chín người chơi của đội mới thành lập đánh với 10 người chơi của chiến đội, sẽ có kết cục thế nào thì không cần suy nghĩ cũng biết.
Bị người khác tiêu diệt sẽ bị trừ 10 điểm tích lũy, trong khi tự mình rời khỏi bản đồ sẽ bị trừ 1 điểm tích lũy, có ai lại chê bản thân quá nhiều điểm tích lũy.
"Sao hai người không thoát game?" Sau khi những người khác đi, Vương Vũ tò mò nên hỏi Phi Điểu Vũ Tàng và Bảy Quả Việt Quất.
"Ta là đội trưởng... Ta mà đi thì bị trừ 10 điểm tích lũy... Hơn nữa, sao ngươi cũng không thoát ra đi?" Bảy Quả Việt Quất đỏ mặt nói.
"Còn ngươi?" Vương Vũ đưa mắt nhìn về phía Phi Điểu Vũ Tàng.
"Nàng không đi thì ta cũng không đi." Phi Điểu Vũ Tàng nói với giọng kiên quyết.
"Được rồi!" Vương Vũ gật đầu rồi nói: "Các ngươi đứng ở đây là được, ta đi một lát rồi về."