Trang 178# 2
Chương 352: Cạm bẫy và mai phục
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngươi có ý gì?"
Bảy Quả Việt Quất và Phi Điểu Vũ Tàng chưa kịp hiểu ý trong lời nói của Vương Vũ, thì Vương Vũ đã chạy ra ngoài.
Bố cục của bản đồ thi đấu rất đơn giản, nơi đây là một sân bãi hình vuông, ở chính giữa có bốn kiến trúc chia bản đồ thành hai phần bằng nhau. Trên, giữa và dưới tổng cộng có ba con đường.
Vị trí của đám người Vương Vũ nằm ở bên trái bản đồ ở phía dưới, còn vị trí của chiến đội Số Đếm thì nằm ở bên phải bản đồ ở phía trên.
Quả thật có duyên, chiến đội Số Đếm chính là chiến đội của đám người Tiểu Nhất.
Đều là 0 điểm 0 trận vào ghép đội, nên tỉ lệ gặp nhau cũng rất lớn.
Trông thấy thông báo người chơi đối điện nhao nhao rời khỏi chiến trường, Tiểu Nhất cũng quên đi vẻ lo lắng khi bị Vương Vũ giết trong vòng một giây, nên nói với giọng hớn hở: "Xem ra chúng ta vẫn khá nổi tiếng đấy chứ. Mấy tên đối diện vừa thấy tên của chúng ta thì đã bỏ chạy."
"Ha ha! Dù sao thì cũng là đội mới thành lập, dù đánh thì bọn họ cũng không có cơ hội thắng." Người của chiến đội Số Đếm nhao nhao phụ họa.
"Ồ! Lại có người thoát ra. Đối diện chỉ còn lại ba người... Đúng là vận may ở trên trời rơi xuống. Ta bảo này, lát nữa các ngươi không được cướp của ta, ta muốn nhận được MVP." Tiểu Ngũ nhìn đối diện, rồi kêu lên với giọng hết sức phấn khởi.
Tiểu Tứ cười nói: "Chỉ sợ bọn họ không chịu nổi nên sẽ thoát hết..."
Người của chiến đội Số Đếm vừa chuẩn bị chiến đấu, vừa chú ý đến thông báo của hệ thống. Khi không thấy thông báo người chơi đối điện thoát ra khỏi bản đồ, bấy giờ bọn họ đã xác định, ba người đối diện muốn ngoan cố chống lại.
Rốt cuộc, trông thấy số người ở đối diện ổn định lại. Tiểu Nhất bèn khoát tay hủy đi cạm bẫy vừa bố trí xong, sau đó nhìn mọi người rồi nói: "Đi thôi! Chúng ta đi qua giết bọn họ đi. Mười đánh ba nhẹ tênh chẳng có áp lực gì.”
"Go! Go! Go!"
Những người khác nhận được lệnh, cũng nhao nhao đi theo Tiểu Nhất, đi thẳng một mạch về phía đường giữa.
Khi mấy người đi đến chính giữa bản đồ, đột nhiên một bóng người cao lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của Tiểu Nhất. Kẻ đối diện bọn họ chính là Vương Vũ.
Bây giờ, Vương Vũ cũng đang đi tìm đối thủ... Xem ra hắn cũng chưa quen với bản đồ này lắm.
"Ồ? Người này nhìn quen quen..." Tiểu Nhất trông thấy Vương Vũ, bèn nói một câu với giọng buồn bực.
Khi Vương Vũ đến gần chút nữa, Tiểu Ngũ chợt hét lên: "Ôi đệt! Đó là Thiết Ngưu!"
Ba trận chiến vừa rồi, Tiểu Tứ thì là cúi đầu bị đầu gối của Vương Vũ chọi chết, Tiểu Nhất bị Vương Vũ bóp chết từ phía sau. Chỉ có mình Tiểu Ngũ là bị một đấm của Vương Vũ nện chết. Thế nên, ấn tượng của Tiểu Ngũ với Vương Vũ là khắc sâu nhất.
Ba người bọn họ đều đã từng đánh nhau với Vương Vũ, nên bọn họ biết Vương Vũ mạnh như thế nào. Trông thấy Vương Vũ chạy từ đối diện đến, cả đám đều lùi lại theo bản năng.
Lúc này, những người chơi khác ở bên cạnh nói: "Ngươi sợ cái gì! Vừa rồi, một mình lão đại đã đánh ngang tay với hắn. Bây giờ, chúng ta có mười người, chẳng lẽ sẽ thất bại hay sao?"
"Cũng có lý...” Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ nghe đồng đội nói kiểu này, vội vàng nhìn về phía Tiểu Nhất, đồng thời trên mặt cũng hiện lên vẻ kính phục.
Mồ hôi của Tiểu Nhất chảy xuống như mưa...
Người khác không biết vì sao lại đánh lâu như vậy, nhưng bản thân Tiểu Nhất còn không biết sao? Thiết Ngưu giết hắn ta dễ như trở bàn tay, hắn ta không mạnh hơn Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ là mấy.
Tiểu Nhất lau mồ hôi rồi nói: "Thế nên chúng ta không được phép khinh địch. Thanh danh của Thiết Ngưu rõ rành rành ra đó, thực lực rất mạnh, nên ta cảm thấy chúng ta lui lại rồi tính tiếp. Trước tiên, ta phải bố trí hai cạm bẫy đã..." Có nhiều đồng đội như vậy, nhưng Tiểu Nhất vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn.
"Được! Tất cả nghe theo chỉ đạo của lão đại." Nói xong, mọi người chạy ngược về, khi đi đến một bụi cỏ ở chỗ cửa vào, Tiểu Nhất cúi người xuống bố trí cạm bẫy Băng Sương, sau đó lại bố trí cạm bẫy Cơ Quan Chí Mạng ở chỗ rẽ của giao lộ.
Như thế này, hai cạm bẫy đều được giấu đi. Một khi Vương Vũ đạp trúng, ngoài công kích của cạm bẫy, nhiều người cùng tấn công như vậy, chưa chắc Vương Vũ đã cản được.
Chậc chậc! Hai chữ “chưa chắc” hiện lên, trong lòng Tiểu Nhất không chắc chắn chút nào.
Bố trí xong cạm bẫy, Tiểu Nhất lại chỉ vào một chỗ rẽ khác của giao lộ, rồi nói với Mục sư Tiểu Thất ở bên cạnh: "Ngươi đứng ở chỗ đó. Đợi lát nữa hắn dẫm trúng cạm bẫy của ta, ngươi hãy dùng chiêu cấm nói..."
Sau khi bố trí xong hai cạm bẫy, Tiểu Nhất vẫn cảm thấy không chắc chắn, bèn dứt khoát phân công Mục sư duy nhất của đoàn đội vào chỗ đó để khống chế.
Nghề nghiệp Võ sư này rất phụ thuộc vào kỹ năng. Lúc nãy Vương Vũ có thể chặn được mũi tên hẳn là dựa vào một kỹ năng đón đỡ nào đó. Kỹ năng cấm nói của Mục sư, Tiểu Nhất không tin Vương Vũ có thể đỡ được.
"Tiểu Tứ! Ngươi đứng ở phía sau cơ quan, khi nghe thấy cạm bẫy khởi động thì dùng Va Chạm và Toàn Phong Trảm..."
"Được rồi..." Tiểu Tứ cũng vội vàng đi đến vị trí mà Tiểu Nhất chỉ.
"Tiểu Ngũ nấp kỹ vào, đợi lát nữa thì ngươi tùy thời cơ mà hành động.”
"Hiểu rồi!" Tiểu Ngũ giơ tay ra hiệu OK, rồi biến mất.
Ngoài bốn người Tiểu Ngũ, thì chiến đội Số Đếm còn có mấy người khác. Nghề nghiệp theo thứ tự là một Chiến sỹ khiên thuẫn, một Kỵ sĩ trừng phạt, một Thần xạ thủ và ba Pháp sư. Bởi vì Kẻ sinh tồn có kỹ năng khống chế rất mạnh, nên trong đội ngũ không có nghề nghiệp Thuật sĩ vốn chuyên về khống chế.
Đây là một đội ngũ dồn sát thương rất đúng chuẩn, là loại mà một khi đối thủ bị khống chế là có thể tiêu diệt đối thủ trong vòng một giây.
Sau khi bố trí xong vị trí cho tất cả mọi người, Vương Vũ cũng hi hi ha ha đi đến chính giữa bản đồ.
Chính giữa bản đồ là một ngã tư. Vương Vũ không quen bản đồ, hắn nhìn xung quanh một chút, chẳng biết nên đi theo hướng nào.
Trông thấy một bước này, Tiểu Nhất vội vàng nói với Thần xạ thủ: "Tiểu Tam, ngươi đi dụ hắn qua đây."
Thần xạ thủ nghiêm mặt: "Nói bao nhiều lần rồi, phải gọi ta là lão Tam."
Tiểu Nhất vội vàng sửa lời: "Được! Lão Tam! Nhanh đi... Nếu như hắn đi vòng sang đây, thì mai phục của chúng ta sẽ không có tác dụng gì... Nhớ kỹ, ngươi đánh hắn một cái rồi chạy ngược lại, tuyệt đối không được dừng lại."
"Ừ!"
Tiểu Tam nhận được lệnh thì xông ra. Lúc này, Vương Vũ đang quanh quẩn ở ngã tư cuối cùng đã xác định là đi sang bên trái, thì bỗng nhiên có một mũi tên bay đến.
Vương Vũ đánh rơi mũi tên, lại nghe thấy có người đang nói: "Tên ngốc! Ngươi đến bắt ta này."
Hóa ra Tiểu Tam sợ Vương Vũ không cắn câu, nên không chỉ không nghe câu xoay người bỏ chạy của Tiểu Nhất, mà còn lên tiếng khiêu khích Vương Vũ.
Con hàng này rõ ràng đã đánh giá thấp năng lực di chuyển của Vương Vũ.
Vương Vũ ngắm chính xác góc Tiểu Tam đang ở, sau đó, hắn tung Băng Quyền và Tịch Chi Dược Thiên, nhoáng cái, hắn đã dán sát vào người Tiểu Tam.
"Móa!"
Tiểu Tam khiếp sợ, đang định xoay người chạy, Vương Vũ dẫm một chân về phía trước, chỉ một cước tùy ý mà Tiểu Tam đã bị giẫm dưới lòng bàn chân, khiến hắn ta lập tức bị đạp cho biến thành một luồng sáng trắng.
Cùng lúc đó, hai người Bảy Quả Việt Quất và Phi Điểu Vũ Tàng đang núp ở một góc chờ thời gian kết thúc, bỗng nhiên nghe thấy thông báo của hệ thống: Đồng đội Thiết Ngưu đã tiêu diệt người chơi Tiểu Tam của phe đối địch.
"Ha ha! Võ sư này được đấy... Lại có thể kiếm được một mạng."
Phi Điểu Vũ Tàng vừa thở dài vừa nói.
"Đúng thế! Nếu như những người khác không thoát ra, có lẽ chúng ta có thể chiến thắng..." Bảy Quả Việt Quất nói với vẻ tiếc nuối. Cô bé này vốn không có hi vọng gì với ván đấu này, chỉ mong có thể cầu hòa.
Bên chiến đội Số Đếm, Tiểu Nhất cũng nhận được tin Tiểu Tam bị tiêu diệt. Trong lòng hắn ta giật mình, không kìm được lên tiếng mắng mỏ: "Mẹ kiếp! Sao ngươi lại chết rồi?"