Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 390: Ngươi Biết Cái Quái Gì?

Trang 197# 2

 

 

 

Chương 390: Ngươi Biết Cái Quái Gì?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, bởi vậy trước khi bắt đầu cuộc chiến, quan sát phối hợp đội hình và cấp bậc của đối phương cũng là thói quen thường thấy của người chơi Đấu Trường.

Bên chiến đội Việt Quất có tổng cộng 5 người, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn ra nghề nghiệp và cấp bậc, chỉ là khi nhìn đến Võ sư cấp 28 đứng cuối cùng, trái tim nhỏ bé của đám người Liên Minh Huyết Sắc mới đập lên dồn dập.

“Fuck, không phải chứ, tên kia vừa đánh phụ bản xong đã chạy tới quét Đấu Trường rồi?”

Trước mắt toàn server chỉ có vài đại thần cấp 28, Võ sư lại càng chỉ có một người... Mà tên đó lại còn là ác mộng trong lòng những người chơi của Liên Minh Huyết Sắc, có cần trùng hợp đến thế không?

Nghĩ tới đây, đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ hoang mang click vào tư liệu của Võ sư cấp 28 kia, hai chữ Thiết Ngư đập thẳng vào mắt.

“Mẹ nó!!!” Huyết Sắc Chiến Kỳ lập tức sụp đổ: “Sao đi đâu cũng thấy hắn?”

“Thế có đánh nữa không?” Mọi người ồn ào hỏi.

Mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ nghệt ra: “Đánh cái quái gì nữa! Tự ngược đãi mình à?”

“Còn may, còn may…” Mọi người như trút được gánh nặng.

Sau khi chiến đội Việt Quất nhập cuộc, đám người Phi Điểu Vũ Tàng nhìn thấy đội hình trước mặt có mười ID mang tiền tố Huyết Sắc, tất cả cũng hoảng hết cả lên.

“Không hay rồi, đối phương là người của Liên Minh Huyết Sắc…” Phi Điểu Vũ Tàng vội vàng nói.

“Xong rồi, thế này càng không dễ ăn.” Khuỷu Tay Biết Nói nhìn tư liệu của đối thủ, sắc mặt cũng hiện ra vẻ sợ hãi.

Liên Minh Huyết Sắc là một công hội lớn đi theo con đường thương nghiệp, câu lạc bộ Đông Gia Huyết Sắc của bọn họ là một trong những kẻ đi đầu trong giới này, chiến đội Huyết Sắc dưới quyền càng là đội ngũ đứng thứ tám cả nước.

Những người được phép mang tiền tố hai chữ Huyết Sắc, tuyệt đối là cao thủ, cho dù là chiến đội hạng hai dưới tay họ, cũng không phải là những kẻ có thể bị đánh bại bởi người chơi bình thường.

Tuy rằng thường ngày Vương Vũ hay ngược người chơi bình thường như chém dưa xắt rau, nhưng đối phó với chiến đội có cấp bậc chuyên nghiệp thế này, Phi Điểu Vũ Tàng cũng không dám nắm chắc.

Mario Quay Cuồng cười nói: “Liên Minh Huyết Sắc à... Ngưu huynh không sợ chúng đâu.”

Mario Quay Cuồng là người thành Dư Huy, có ai ở thành Dư Huy mà không biết Toàn Chân Giáo là khắc tinh của Liên Minh Huyết Sắc, đặc biệt là Vương Vũ, sự tích năm đó một mình hắn khiêu chiến mấy trăm người của Liên Minh Huyết Sắc trên phố vẫn còn lưu truyền đến nay.

Nếu là trước kia, Mario Quay Cuồng tuyệt đối sẽ không tin vào lời truyền miệng này, có điều hiện giờ thì thế nào cũng được.

Vương Vũ cười, bình thản nói: “Không sao đâu, có ta ở đây họ sẽ đầu hàng.”

“Hự.”

Khuỷu Tay Biết Nói nghe khẩu khí của Vương Vũ kiêu ngạo như vậy bèn trố mắt ra nhìn. Đối phương là chiến đội xếp thứ hạng cả nước, nhìn thấy ngươi đã đầu hàng? Khoa trương quá rồi đấy.

Ngay cả Phi Điểu Vũ Tàng vô cùng tin phục vào thực lực của Vương Vũ cũng để lộ nét mặt không biết nói gì hơn: “Ngưu huynh, đừng đùa nữa, chúng ta nên bàn bạc xem nên đối phó với họ ra sao thì hơn, chúng ta sẽ đi dẫn họ, để ngươi đánh bại từng người một, thế nào?”

Từ lời nói đã biết Phi Điểu Vũ Tàng vẫn vô cùng tin vào thực lực của Vương Vũ, ít nhất là trong lòng hắn ta, thực lực của Vương Vũ mạnh hơn những cá nhân trong chiến đội Huyết Sắc này.

Vương Vũ lắc lắc đầu: “Không cần, chúng ta chỉ cần ngồi đây chờ là được, họ sẽ rút lui rất nhanh.”

“GG!”

Quả nhiên, Vương Vũ còn chưa nói xong, trong kênh “Tất cả” đã hiện ra hai ký tự, sau đó mười người chơi đối diện lần lượt rút khỏi chiến trường.

“Đây…” Khuỷu Tay Biết Nói và Phi Điểu Vũ Tàng lập tức ngu người.

“Thật không vậy? Ta không nằm mơ chứ.”

Vương Vũ nói: “Ta đã nói rồi, họ sẽ đầu hàng mà.”

Khuỷu Tay Biết Nói và Phi Điểu Vũ Tàng: “...”

Tuy người của Liên Minh Huyết Sắc đã rút lui, nhưng hai người vẫn không tin đó là do có Vương Vũ ở đây nên Liên Minh Huyết Sắc mới rút, nhất định là có việc khác mới rút.

Dù sao chuyện lui binh không chiến mà bại này, chỉ được xây dựng trên cơ sở có một bên vô cùng mạnh mẽ.

Đặc biệt là trong trò chơi thanh danh còn đáng giá hơn mạng này, hai bên giao chiến, chỉ cần còn một đường sống, ai nấy đều sẽ liều chết một phen, không ai lại hèn kém như vậy cả.

Hiện giờ đối diện có mười cao thủ chuyên nghiệp, lại chủ động rút lui vì một người bên mình, chuyện này có dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể nào.

Năm người vừa bị chuyển ra khỏi chiến trường, Vương Vũ đã nhận tin nhắn của Huyết Sắc Chiến Kỳ: “Thiết Ngưu lão đại, sao hôm nay lại đến quét Đấu Trường thế?”

“Đã quét mấy ngày rồi.” Vương Vũ nói thật.

“Tới chiến đội ta chơi không?" Huyết Sắc Chiến Kỳ thành khẩn mời mọc.

Vương Vũ uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu Huyết lão đại, đội cố định của ta…”

“Đội cố định?” Huyết Sắc Chiến Kỳ kinh hãi.

“Sao thế?”

“Không, không sao, Thiết Ngưu lão đại chơi tiếp đi, chúng ta rút trước đây…”

“Ừm.” Vương Vũ đáp một tiếng, đóng cửa sổ chat lại.

“Sao rồi? Thiết Ngưu lão đại có tới đội chúng ta không?” Thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ đóng tin nhắn, mấy người Huyết Sắc Phong Ngữ hỏi tới tấp, nếu thật sự lung lạc được một vũ khí sát thương lớn như vậy, chiến đội Huyết Sắc có hy vọng đoạt giải quán quân kỳ này.

Huyết Sắc Chiến Kỳ buồn bực đáp: “Tên biến thái kia nói hắn là thành viên cố định của chiến đội Việt Quất…”

“Thành viên cố định của chiến đội Việt Quất? Chẳng trách cái chiến đội rách nát đó lại có chiến tích kinh khủng như vậy.”

Huyết Sắc Phong Ngữ nghe thế thoải mái hẳn.

Như đã nói từ trước, chỉ cần không ngu, cho dù quét thành tích cũng sẽ không đẩy tỉ lệ thẳng lên 100%. Bởi vậy Huyết Sắc Phong Ngữ vẫn luôn buồn bực, IQ của đội trưởng chiến đội Việt Quất thấp thế nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Hôm nay nghe nói Vương Vũ chính là thành viên cố định của chiến đội Việt Quất, mọi nghi vấn đã được giải quyết toàn bộ...

Tên biến thái Vương Vũ này có thể đánh cùng một lúc mấy chục người, một cái Đấu Trường mười người bèo bọt sao có thể thất bại được...Chiến tích 100%, đúng là cả một chút nước cũng không cho, đương nhiên đây không phải là chiến tích của chiến đội Việt Quất, đây là chiến tích của một mình Vương Vũ…

“Thôi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta rút thôi.” Huyết Sắc Chiến Kỳ hô hào một tiếng, mang theo đội ngũ của mình rút khỏi Đấu Trường.

Trong văn phòng của Quyền Ngự Thiên Hạ, Ngự Long Tiêu Dao nhìn thấy chiến báo giữa “chiến đội Việt Quất” và “Huyết Kỳ Tiên Phong” đã phun thẳng rượu ra ngoài.

“Cái gì? Huyết Sắc Chiến Kỳ bị đánh bại ư?” Ngự Long Tiêu Dao nói đầy vẻ kinh ngạc.

Ngự Long Ẩn gật đầu nói: “Phải! Vừa vào chưa được năm phút đã ra rồi…”

“Không phải chứ, Huyết Kỳ Tiên Phong cũng là đội ngũ top 50 đấy, sao lại bị đám người kia đánh bại được? Huyết Sắc Chiến Kỳ đang làm cái quái gì vậy?”

Ngự Long Ẩn khinh thường nói: “Ta đã nói từ lâu rồi, hắn ta là một tên ngốc.”

“Không, nhất định là trong hồ lô của lão đó đang bán thuốc gì đây, ta phải hỏi lão xem sao.”

Thường thì hội trưởng của những công hội nổi tiếng đều thêm bạn tốt với nhau, Ngự Long Tiêu Dao kéo đến thanh bạn tốt, tìm được Huyết Sắc Chiến Kỳ, gửi một tin nhắn qua: “Lão Kỳ à, nghe nói các ngươi bị một đám người làm thịt rồi?”

“Cút!”

Huyết Sắc Chiến Kỳ thêm bạn tốt với Ngự Long Tiêu Dao, không có nghĩa quan hệ giữa hai người là hòa thuận, quan hệ giữa Quyền Ngự Thiên Hạ và Liên Minh Huyết Sắc chẳng có gì tốt đẹp cả.

“He he, ngươi bị người ta ngược thì đừng trút giận lên người ta chứ, nói xem, sao lại tới nông nỗi này?” Tâm trạng hóng hớt của Ngự Long Tiêu Dao bốc cháy ngùn ngụt.

“Ngươi biết cái quái gì?” Huyết Sắc Chiến Kỳ tiện tay trả lại năm chữ trên, rồi không nói gì nữa.

Ngự Long Tiêu Dao nhìn năm chữ “Ngươi biết cái quái gì?”, trong lòng cảm khái vô cùng: “Lão già này, ta không nhìn thấu được hắn...”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment