Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 394 - Chương 391: Chiến Đội Phu Thê

Trang 198# 1

 

 

 

Chương 391: Chiến Đội Phu Thê
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Hỏi được gì không lão đại?” Ngự Long Ẩn tò mò hỏi.

“Không…” Ngự Long Tiêu Dao lắc lắc đầu.

“Ta đã bảo rồi mà, tên đó là một thằng ngốc…” Ngự Long Ẩn tiếp tục khinh bỉ Huyết Sắc Chiến Kỳ.

Ngự Long Tiêu Dao nói: “Không, chính vì không hỏi được gì mới chứng minh tên đó thâm tàng bất lộ.”

“Không phải chứ lão đại, ngươi nói vậy cũng quá vô sỉ rồi đấy, ngươi hỏi thế người ta nói cho biết mới là lạ.” Ngự Long Ẩn kêu lên.

Mặt già của Ngự Long Tiêu Dao đỏ lên, vội vàng chuyển chủ đề: “Lúc nào thì đến lượt đám Thanh Minh.”

“Đội tiếp theo rồi.”

“Tốt, để họ ghi hình lại.”

Ghi hình là một chức năng của Đấu Trường, nhằm để người chơi nghiên cứu kỹ thuật của đối thủ, là một chức năng phụ trợ tìm ra điểm yếu điểm mạnh của đối thủ. Có điều không nhiều người thật sự dùng nó để nghiên cứu đối thủ, phần lớn mọi người chỉ quay lại màn biểu diễn xuất sắc của mình để tự sướng tinh thần mà thôi.

Là một trong những chiến đội chuyên nghiệp cao cấp, Ngự Long Tiêu Dao bảo cấp dưới ghi hình lại cuộc chiến, chứng minh hắn ta giữ thái độ vô cùng cẩn trọng với chiến đội Việt Quất lần này.

Nhưng đội trưởng Thanh Minh của chiến đội Phu Thê trực thuộc Quyền Ngự Thiên Hạ lại hiểu chuyện này theo một nghĩa khác: “Má, đối phó với một đám rác rưởi cũng bắt chúng ta ghi hình? Lẽ nào lão đại định làm nhục chúng trên diễn đàn? Không tồi, đối phó với đám này phải làm thế mới được…”

Bên chiến đội Việt Quất, sau khi click vào nút ghép đội đấu, đội viên lập tức nhận được thông báo của hệ thống: Chiến đội Phu Thê khiêu chiến chiến đội của bạn.

“Chiến đội Phu Thê, tên này cũng thú vị nhỉ.” Vương Vũ vuốt nhẹ cằm, xoi mói tên của chiến đội đối diện.

Khuỷu Tay Biết Nói nói: “Tuy chiến đội này tên chẳng ra làm sao, nhưng chiến tích lại rất khá, tỉ lệ thắng đạt 65%.”

“Ồ, họ đều là phu thê à?” Vương Vũ hỏi một cách hóng hớt.

Khuỷu Tay Biết Nói mồ hôi ướt đẫm lưng: “Cái này... ta cũng không rõ nữa.”

Đánh Đấu Trường chỉ cần hiểu chiến tích của đối phương thôi chứ, có liên quan gì đến việc người ta có phải là phu thê hay không đâu.

Chiến trường đã tải xong, bối cảnh quanh tổ năm người lại thay đổi, bước vào bản đồ Đấu Trường.

Cái tên hóng hớt Vương Vũ này lại gấp gáp không kìm được mở giao diện đội ngũ ra, ý đồ muốn phát hiện ra một vài dấu vết.

Thanh Minh: Bậc thầy vũ khí (Chiến sĩ vũ khí lên cấp) cấp 25

Hà Đồ: Người sử dụng nguyên tố (Pháp sư hệ Băng lên cấp) cấp 25

Sừ Hòa: Kẻ ám sát (Thích khách lên cấp) cấp 25

Đương Ngọ: Mục sư thần thánh (Mục sư lên cấp) cấp 25

Đội ngũ phối hợp nghề nghiệp rất toàn diện, ngoài trừ việc không có hai nghề nghiệp đa năng là Võ sư và Kỵ sĩ ra, những nghề nghiệp khác cần có đều có hết.

Sau khi nhìn một hồi, Vương Vũ thở dài thườn thượt: “Ồ, Thanh Minh, Hà Đồ, Sừ Hòa, Đương Ngọ...Tuy tên của họ đều rất có ý thơ, nhưng câu thơ hoàn chỉnh hình như không phải thế này nhỉ.”

Đám người nghe thế đành câm nín, họ vốn còn tưởng rằng tên này đang ngâm cứu kế sách, hóa ra là lại đi nghiên cứu tên người khác.

“Hự…” Mario Quay Cuồng vuốt mồ hôi nói: “Không phải.”

“Thế sao lại tổ hợp thành như vậy?” Vương Vũ buồn bực nói.

Mario Quay Cuồng híp mắt giải thích: “Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Sừ Hòa Nhật Đương Ngọ... Ngưu huynh, ngươi phải đọc như vậy mới đúng.”

Vương Vũ mừng rõ: “Ôi da, họ đúng là phu thê rồi à…”

Phi Điểu Vũ Tàng suýt rơi cằm xuống đất, mẹ nó hai tên này quá đáng khinh.

“Ngưu huynh, lần này chúng ta đánh thế nào?” Phi Điểu Vũ Tàng quyết định kéo lối suy nghĩ của Vương Vũ trở về.

“Đừng gấp…” Vương Vũ khoát tay, lại quay đầu sang hỏi Mario Quay Cuồng: “Động từ giữa Hoàng Hà và Đồng Lưu có vẻ không khớp lắm…”

Mario Quay Cuồng trầm ngâm nói: “Hoàng Hà Nhập Đông Lưu, ừm, đôi cuối cùng là gay.”

“Fuck, ngươi lừa ta à?” Vương Vũ vô cùng hoài nghi lời Mario Quay Cuồng nói.

“Không tin thì chúng ta đánh cược đi.” Mario Quay Cuồng híp mắt lại, trông y hệt một con cáo.

Vương Vũ xua tay nói: “Thôi, cái vẻ mặt đáng khinh này của ngươi giống hệt một thằng bạn của ta, ta không cược với ngươi, ta tự đi qua xem là biết!”

Khuỷu Tay Biết Nói nghe thế ngẩn ra: “Ngươi tự xông qua đó?”

Vốn đã lấy ít đánh nhiều, giờ còn muốn xung đột trực diện, liều mạng quá rồi đấy.

“Bằng không thì sao?” Vương Vũ hỏi lại.

“Chậc chậc, không hổ là Ngưu huynh, đây chính là bá khí.” Mario Quay Cuồng tặc lưỡi khen ngợi.

“Mẹ nó, điên hết cả rồi…” Khuỷu Tay Biết Nói lắc đầu nguầy nguậy nói: “Ta đi trốn đây, các ngươi thích làm gì thì làm, chúng ta cố gắng kéo dài khoảng mười phút, cũng đừng thua quá xấu mặt.”

Vương Vũ lắc đầu: “Kéo dài chừng mười phút? Chắc hơi khó.”

“Nếu trốn kỹ thì không vấn đề, đường giữa có một đoạn sông, ngươi trốn vào đó có thể đảm bảo trong vòng năm phút họ không tìm ra ngươi.” Khuỷu Tay Biết Nói đáp.

Vương Vũ nói: “Thế thì không cần, ta qua đó đánh chết bọn chúng là được! Năm phút là xong chuyện rồi.”

“...”

Đầu Khuỷu Tay Biết Nói còn không thèm ngoảnh lại nữa, hắn ta quyết định không thèm để ý đến tên Vương Vũ này một lần nào nữa.

“Thế chúng ta thì sao? Nên làm gì bây giờ?” Phi Điểu Vũ Tàng nói.

“Các ngươi nằm yên là được!” Nói xong, Vương Vũ đã chạy ra nửa đường, xông thẳng về phía kẻ địch.

Bên phía chiến đội Phu Thê, đám người Thanh Minh nhìn thấy chiến đội Việt Quất chỉ có năm người, khinh bỉ trong lòng lập tức biến thành tức giận.

“Mẹ nó, đám rác rưởi này, năm người cũng dám đánh với chúng ta? Khinh thường chúng ta à.” Thanh Minh tức giận nói.

Hà Đồ cộng sự của Thanh Minh nói: “Cũng chưa chắc, có lẽ bọn chúng biết bản thân nhất định sẽ thua, bởi vậy cố ý ra năm người, bị người ta cười cũng có thể nói năm đánh mười, tuy thua mà vinh…”

Thanh Minh mắng ầm ầm: “Mẹ nó, không hổ là tiện nhân dám quét chiến tích 100%, cách làm vô sỉ như thế cũng nghĩ ra được.”

Sừ Hòa nói: “Lần này chúng ta còn phải ghi hình đó, năm đấu năm được không? Đảm bảo đám rác rưởi này thua tâm phục khẩu phục.”

Thanh Minh nghĩ ngợi rồi nói: “Được! Ta và Hà Đồ đi đường dưới, Hoàng Hà và Đông Lưu đi đường trên, đường giữa giao cho Sừ Hòa, những người khác không cần động tay vào, không vấn đề gì chứ.”

“Không vấn đề!” Hoàng Hà và Đông Lưu đồng thanh nói, hai người ấy thế mà lại đều là nam.

Sừ Hòa vuốt nhẹ chủy thủ nói: “Giao đường giữa cho ta thì ngươi yên tâm đi, có ta ở đây chúng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.”

“Ok, xuất phát thôi!”

Truyền đạt mệnh lệnh xong, năm người bắt đầu tản ra ba đường.

Sừ Hòa sử dụng Tiềm Hành, nghênh ngang đi về phía vị trí của chiến đội Việt Quất.

Ưu điểm và khuyết điểm của các nghề nghiệp trong Trọng Sinh rất rõ ràng, nhưng Thích khách lại là một nghề nghiệp vô cùng đặc biệt.

Bởi vì Thích khách biết ẩn thân, trong thời buổi không có phản Tiềm Hành, cho dù một mình đi một đường, nghề nghiệp Thích khách cũng sẽ không yếu. Nếu cùng cấp, một Thích khách máu giấy chỉ cần thao tác thỏa đáng, hủy diệt một đội ngũ năm người hoàn toàn không có vấn đề gì, trong lòng Sừ Hòa, chiến đội Việt Quất chớp mắt nữa sẽ là vong hồn dưới dao hắn ta.

“Ý? Có người!”

Ngay khi Sừ Hòa đi tới vị trí con sông ở đường giữa, bỗng nhiên một bóng hình đập vào mắt hắn.

“Ha ha, là một tay Võ sư... Lấy hắn ra mài dao nào!” Sừ Hòa thở nhẹ một hơi, lẳng lặng mò qua.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment