Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 392: Ta Tìm Hoàng Hà Và Đông Lưu

Trang 198# 2

 

 

 

Chương 392: Ta Tìm Hoàng Hà Và Đông Lưu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chiến đội Việt Quất quả thật là bất chấp tất cả… Tổ đội năm người đã dám vào Đấu Trường cũng thôi đi, lại còn để một nghề nghiệp yếu nhất chạy lung tung ra ngoài, lẽ nào họ đã hoảng loạn đội hình, nên tùy tiện đánh cho xong.

Cứ nghĩ thế, Sừ Hòa đã lén lút tiến về phía trước mặt Vương Vũ…

Theo lý mà nói, chiêu Tất Sát của một Thích khách hợp cách đều phải được đánh ra từ phía sau lưng kẻ địch. Nhưng cái tên Sừ Hòa này lại muốn đối diện trực tiếp, có thể thấy tên này tự tin về thực lực của mình đến mức nào.

Thật ra thì cũng không phải là không có lý, tuy chiến đội Phu Thê chỉ là chiến đội dự bị hạng hai của chiến đội chuyên nghiệp trong công hội lớn, nhưng một khi chiến đội đã được viết thêm hai chữ chuyên nghiệp, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, đối mặt với một đám gà mờ giở trò bịp bợm, còn chưa cần đánh lén từ phía sau.

Đương nhiên Sừ Hòa biết Võ sư phía đối diện có cấp bậc không thấp, nhưng thế thì đã làm sao? Chỉ là một Võ sư, cấp bậc có cao đến mấy, bị Thích khách chiếm ưu thế trước cũng sẽ phải cắn răng chịu đựng.

“Hoàng Hà và Đông Lưu ở đâu?” Sừ Hòa cầm dao găm vừa định đi tới trước mặt Vương Vũ, đã nghe thấy Vương Vũ nói vu vơ một câu rất kỳ lạ như vậy với mình.

Sừ Hòa giật nảy mình, Vương Vũ nhìn thấy gã ư? Nghĩ tới đây, Sừ Hòa vội vàng nhìn trạng thái của bản thân, đang Tiềm Hành... Sừ Hòa yên lòng lại, thì ra tên Võ sư yếu ớt này đang tự nói một mình, thôi bỏ đi, mau giết hắn rồi tìm những tên khác.

Nghĩ tới đó, Sừ Hòa lại nhấc dao lên, nhắm thẳng vào ngực Vương Vũ rồi đâm dao tới.

Ngay lúc dao găm của Sừ Hòa chuẩn bị đâm vào người Vương Vũ, tay phải Vương Vũ đột nhiên vung mạnh lên, bắt chặt lấy cổ tay đang cầm dao găm của Sừ Hòa, bẻ ngoặt về hướng ngược lại, bàn tay cầm dao của Sừ Hòa buộc phải buông ra, dao găm rơi từ không trung xuống, Vương Vũ thả Sừ Hòa ra thuận tay đón lấy dao găm, sau đó chĩa thẳng mũi dao về phía cổ họng Sừ Hòa.

Vài động tác này Vương Vũ làm rất nhanh, từ lúc bắt chặt cổ tay Sừ Hòa cho đến khi dao găm đã kề trên cổ gã, tổng cộng không vượt quá hai giây, chỉ trong một giây bất cẩn Sừ Hòa đã bị chính dao găm của mình chĩa thẳng vào cổ, lập tức đứng hình.

“Chuyện, chuyện gì xảy ra thế này? Kịch bản đáng lẽ không phải như thế…. Rõ ràng là hắn phải chết mới đúng…”

Sừ Hòa kinh hãi vô cùng, tựa như nhìn thấy cảnh tượng khiếp vía khi một con thỏ ngoan hiền lại ăn sạch một con sói xám hung dữ.

“Ta hỏi ngươi đấy, Hoàng Hà và Đông Lưu đâu?” Vương Vũ lại hỏi Sừ Hòa.

“Ở... ta, ta không biết…” Sừ Hòa vừa định trả lời, lại lập tức nhớ ra tên trước mắt này là kẻ địch, thế lại vội vàng sửa miệng.

Những chuyện như bán rẻ bạn bè trong trò chơi là không thể dùng mạng để uy hiếp.

Dù sao mạng sống trong trò chơi cũng rẻ bèo, sinh tử là chuyện thường tình, chỉ vì 10% kinh nghiệm mà bán rẻ bạn bè, đây không còn là vấn đề đạo đức nữa rồi.

“À, ta hiểu rồi…” Vương Vũ cũng không định hỏi ra, hắn gật gật đầu, chuẩn bị thọc chết Sừ Hòa.

“Đợi đã…”

Đúng lúc này, Sừ Hòa lại kêu lên.

“Sao? Ngươi muốn nói rồi à?” Vương Vũ hỏi đầy vẻ kỳ lạ.

“Hự, cái đó, có thể trả dao găm cho ta được không? Ta có thể bỏ tiền mua..” Sừ Hoa cắn răng nhịn đau nói.

Con dao găm bị Vương Vũ cướp đi của Sừ Hòa là một trang bị Bạch Ngân cấp 20, là một món vũ khí cực phẩm mang hiệu quả một kích trí mạng, vốn dĩ cái chuyện ngốc nghếch hỏi mua trang bị của mình từ tay kẻ địch này, ngày thường Sừ Hòa tuyệt đối sẽ không bao giờ làm, nhưng con dao găm này quá quan trọng với Sừ Hòa, bởi vậy lúc này gã đành phải muối mặt hỏi một câu.

“?” Vương Vũ ngẩn ra, nhìn con dao găm trong tay một lát, sau đó đưa cho Sừ Hòa, đồng thời tung một chưởng kết liễu gã.

“...” Sừ Hòa bị truyền tống ra khỏi bản đồ vẫn còn kinh ngạc, không ngờ người giết chết mình lại là Thiết Ngưu trong truyền thuyết. Điều khiến Sừ Hòa cảm thấy càng khó tin hơn là, dao găm bảo bối của mình lại được trả về một cách dễ dàng như vậy.

“Thứ đồ rách nát đó đáng mấy đồng chứ?” Sau khi Vương Vũ đánh chết Sừ Hòa, hắn nói ra một câu khiến tất cả mọi người đều hộc máu.

Tên tiểu tử này nhìn thấy nhiều trang bị cực phẩm rồi, giờ thấy trang bị Bạch Ngân mà còn khinh thường nữa. Tuy giờ phụ bản đã được kích hoạt, trang bị đã có nơi sản xuất cố định, nhưng trang bị Bạch Ngân vẫn là trang bị chủ yếu dùng cho người chơi cấp cao.

Đừng nhìn BOSS trong phụ bản Địa Ngục nhất định sẽ bạo ra trang bị Hoàng Kim, nhưng trong mắt người chơi hiện giờ, trang bị Hoàng Kim Ám Kim vẫn là sự tồn tại trong truyền thuyết. Ngươi tưởng là người nào cũng có thực lực quét phụ bản Địa Ngục ư? Huống chi trong phụ bản Địa Ngục cũng chỉ có người giết BOSS đầu tiên mới được thưởng phong phú hơn chút thôi.

Khuỷu Tay Biết Nói vừa mới lên đường trên, tìm một nơi để ẩn nấp, đã nhận được tin tức Vương Vũ giết Sừ Hòa, không khỏi kinh ngạc, thầm nói: Có thể đơn thương độc mã giết Thích khách, xem ra Võ sư cấp 28 này quả nhiên là có chút bản lĩnh.

Nhận được tin tức Sừ Hòa bị giết chết, chiến đội Phu Thê đã có phần rối loạn.

“Mẹ nó. Sừ Hòa, ngươi làm sao vậy? Sao lại bị thịt rồi?” Đương Ngọ cảm thấy vô cùng không hài lòng khi cộng sự của mình lại vô dụng như vậy.

“Chưa nhìn thấy ID của tên Võ sư kia phải không?” Sừ Hòa buồn bực trả lời.

ID Thiết Ngưu này, từ khi trò chơi mở server đã văng vẳng bên tai, sau này lại vì tầng tầng lớp lớp truyền thuyết, được coi là người đứng đầu server cả nước… Tuy nói phần lớn người chơi cao cấp đều khịt mũi coi thường năm chữ đệ nhất server toàn quốc, có điều người có thể đứng vững trước sự nổi danh này, có thể thấy thực lực cũng không tồi, thua kiểu người này rất mất mặt ư?

“Thiết Ngưu!” Người của chiến đội Phu Thê giờ mới để ý đến, Võ sư vừa giết Sừ Hòa ban nãy là ai.

Đương Ngọ không cho là đúng nói: “Thiết Ngưu thì làm sao? Ngươi là Thích khách hắn là Võ sư, khoảng cách nghề nghiệp xa như vậy, ngươi còn bị giết ta cũng nhục thay ngươi…”

“Được... ngài nói gì cũng được, nói tóm lại tên Võ sư kia rất tà môn, mọi người phải cẩn thận chút.”

Là một người chơi cao cấp, tất nhiên Sừ Hòa hiểu rõ khoảng cách nghề nghiệp giữa Thích khách và Võ sư, bởi vậy gã cũng biết, lúc này cho dù có giải thích thế nào, bạn bè gã cũng sẽ không nghe theo, thế là đành vứt lại một câu như vậy rồi giả chết.

Đương Ngọ tức xì khói: “Ừ! Ta không tin một Võ sư có thể mạnh tới mức nào, để ta tới xem hắn, ta phải biến bò sắt thành bò chết mới được!”

“Ngươi đấy, hay là thôi đi…” Mọi người đồng loạt lắc đầu, những nghề nghiệp khác nói muốn làm thịt Thiết Ngưu có lẽ họ còn tin, một Mục sư phụ trợ không có bất kỳ sức tấn công nào cũng dám nói ra câu này, làm như Võ sư nhà người ta không đáng một đồng ấy?

“Làm sao? Các ngươi khinh thường ta hả!” Thấy đội viên đều không tin tưởng mình, Đương Ngọ lập tức mắng ầm ầm: “Cứ đứng đấy đừng cử động, xem một mình ta có thọc chết Thiết Ngưu hay không!”

“Ai nói muốn thọc chết ta vậy?”

Đương Ngọ còn chưa nói xong, tại chỗ ngoặt của kiến trúc đường giữa, một tên to con lực lưỡng xuất hiện, nhìn đám người chiến đội Phu Thê với ánh mắt kỳ lạ. Tên to con đó không phải Vương Vũ thì là ai.

“Mẹ nó! Ngươi là ai?”

Một đám người chiến đội Phu Thê trố mắt ra nhìn Vương Vũ, lập tức cảnh giác bật từ dưới đất lên, chuẩn bị xong tư thế chiến đấu.

“Ta là Thiết Ngưu, Hoàng Hà và Đông Lưu ở đâu?” Vương Vũ hỏi.

“Thiết Ngưu?!”

Mọi người kinh hãi, tất cả đồng loạt lùi về phía sau, sau đó bắt đầu nhìn quanh bốn phía.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment