Trang 199# 1
Chương 393: Đều Là Đàn Ông
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Xung quanh ngoại trừ Vương Vũ ra hoàn toàn không có người nào khác, điều này khiến chiến đội Phu Thê khá là kinh ngạc.
Cũng không phải kinh ngạc vì người trước mặt này là Thiết Ngưu nổi tiếng lẫy lừng, mà kinh ngạc là vì không ngờ Vương Vũ dám đơn thương độc mã xông tới đây.
Đương Ngọ đi ra khỏi đội ngũ chỉ vào mặt Vương Vũ, nói: “Ngươi chính là Thiết Ngưu?”
“Là ta.” Vương Vũ đáp.
“Nghe nói ngươi rất lợi hại?”
“Phải!” Vương Vũ gật gật đầu.
Đương Ngọ cứng họng: “Mẹ nó, không biết khiêm tốn là gì!”
Cao thủ có giỏi đến đâu khi được người khác khen là lợi hại cũng phải biết nói vài câu khiêm tốn mang tính tượng trưng, tên nhóc này thì hay rồi, thản nhiên chấp nhận... thật là không biết xấu hổ.
“Ha ha.” Vương Vũ chỉ cười mà không nói gì.
“Có dám đại chiến ba trăm hiệp với ta không!” Đương Ngọ lại hét lên.
Vương Vũ liếc Đương Ngọ một cái, nói: “Không cần đâu, ngươi chỉ là một Mục sư.”
“Sao? Không dám chứ gì?” Đương Ngọ nhìn Vương Vũ đầy vẻ khinh miệt, thầm nói: Cái tên ngốc nghếch Sừ Hòa kia nhất định là bị tên này lừa chết rồi.
Vương Vũ cười nói: “Không, ba trăm hiệp quá lâu, một hiệp là đủ rồi!”
“Ngươi dám khinh thường ta?” Đương Ngọ tức điên, lập tức giơ pháp trượng lên quơ mạnh, một chiêu Thần Thánh Hỏa Diệm bay qua.
Cùng lúc đó, đằng sau Thần Thánh Hỏa Diệm còn bay theo một luồng thánh hỏa và một quả cầu thánh quang.
Thần Thánh Hỏa Diệm là kỹ năng định vị mục tiêu, không thể tránh thoát, có điều đường đạn có vẻ chậm...Thánh Hỏa và Thánh Quang Cầu thì nhanh hơn một chút, vị trí đứng của Vương Vũ lúc này là sát mép tường trái.
Để đề phòng Vương Vũ tìm được sơ hở bắt lấy mình trước khi bị Thần Thánh Hỏa Diệm ném trúng, hai kỹ năng này của Đương Ngọ lập tức chắn hết mọi không gian có thể trốn thoát trước mặt và sau lưng Vương Vũ.
Thần Thánh Hỏa Diệm là kỹ năng cấm ngôn, một Võ sư mất đi kỹ năng cận chiến, còn không phải bị người ta tùy ý bắt nạt thì là gì.
Đương Ngọ chỉ là một Mục sư, nhưng lại có thể sử dụng ưu thế nghề nghiệp của mình để bù đắp vào khuyết điểm, tuyệt đối xứng đáng với hai chữ cao thủ.
Vương Vũ thấy vậy vẫn cười bình thản, tung người nhảy lên, dẫm lên vách tường cao mấy thước, tránh được sự tấn công của Thánh Hỏa và Thánh Quang Cầu, sau đó Vương Vũ dẫm mạnh lên vách tường, mượn lực nhảy tới vị trí của Đương Ngọ.
Trong quá trình đó Thần Thánh Hỏa Diệm đã bắn trúng Vương Vũ, nhưng hắn lại không hề hấn gì, Thần Thánh Hỏa Diệm chắc chắn có thể cấm được kỹ năng, nhưng chiêu thức Vương Vũ dùng vốn đã không phải là kỹ năng.
“Mẹ nó…”
Nhìn thấy Vương Vũ trốn tránh kỹ năng của mình một cách vô sỉ như thế, Đương Ngọ biết không ổn rồi, vội vàng lùi về sau.
Nhưng lúc này Vương Vũ đã đáp xuống chỗ cách sau lưng Đương Ngọ không xa, vũ khí trong tay Vương Vũ đổi thành trường côn, nắm lấy một đoạn côn quét xuống mặt đất. Trường côn lập tức đập trúng đùi Đương Ngọ, Đương Ngọ kêu lên một tiếng “ai da” rồi ngã vật ra đất.
Vương Vũ đi lên phía trước, một chân dẫm trúng Đương Ngọ.
“Không hay rồi, mau tới cứu người!”
Những người khác trong chiến đội Phu Thê bên này thấy Đương Ngọ bị dẫm, lập tức hạ mệnh lệnh đồng loạt sử dụng kỹ năng tấn công.
Một người chơi Cung thủ nhận được mệnh lệnh, lập tức nhắm một chiêu “Nhị Liên Xạ” vào Vương Vũ.
Một tay Vương Vũ vung trường côn, quét sạch mũi tên bắn tới, một tay khác xuất hiện Niệm Khí Thuẫn chống đỡ Lôi Điện Thuật giáng xuống từ bầu trời, đúng lúc này một Chiến sĩ khiên thuẫn dùng Va Chạm xông tới.
Vương Vũ không hoảng không loạn, tay phải bẻ ngược ra sau chụp lấy, lôi từ sau lưng ra một tên Đạo tặc đang nhìn mình với vẻ mặt kinh hãi, sau đó dùng sức ném hắn lên người Chiến sĩ khiên thuẫn.
“Ầm!”
Đạo tặc bị ném bay ra ngoài, bước chân của Chiến sĩ khiên thuẫn cũng buộc phải ngừng lại một chút, trường côn của Vương Vũ thế như rồng cuộn, liên tiếp đánh trúng hai đầu gối của Chiến sĩ khiên thuẫn, khiến tên Chiến sĩ khiên thuẫn kia kêu lên hai tiếng “ối da” rồi khuỵu ngã xuống đất.
Chưa tới ba giây, trong bốn người khác của chiến đội Phu Thê, hai người đã mất đi sức chiến đấu... Còn chân của Vương Vũ vẫn cứ dẫm lên bạn nhỏ Đương Ngọ, không hề di chuyển một li.
“Sao, sao chuyện này có thể xảy ra được?”
Hai người còn lại của chiến đội Phu Thê nhìn thấy Vương Vũ mạnh mẽ như thế, kinh hãi đến mức suýt rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Mẹ nó, đây có còn là người không? Đối phó một người dùng một hiệp, đối phó hai người vẫn là dùng một hiệp, nếu mọi người đồng loạt xông tới, dám chắc năm người cũng chỉ là một hiệp thôi.
Không thèm nhìn những người khác, Vương Vũ dẫm lên Đương Ngọ, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Đương Ngọ bị knock out trong vòng một hiệp, còn bị người ta dẫm dưới đất, lúc này xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Đương Ngọ."
“Sừ Hòa Nhật Đương Ngọ…” Vương Vũ cúi người xuống sờ sờ lên ngực Đương Ngọ, hỏi: “Ngươi là nam à?”
“Phí lời, lẽ nào ngươi không nhìn thấy ư?” Đương Ngọ thẹn quá thành giận hét.
Vương Vũ ngượng ngùng trả lời: “Chính vì không nhìn ra nên ta mới sờ để xác nhận một chút, ngươi không phải nên là nữ sao?”
“Ai nói với ngươi thế? Chiến đội bọn ta đều là đàn ông!” Đương Ngọ nhăn mặt như nuốt phải ruồi, lập tức giải thích.
“Thế ư?” Vương Vũ ngẩng đầu nhìn những người khác.
Những người khác vội vàng vỗ vỗ ngực mình nói: “Chúng ta thề! Chuẩn men tuyệt đối!”
Vương Vũ buồn bực: “Các ngươi không phải là chiến đội Phu Thê à? Ta còn tưởng các ngươi là phu thê nữa chứ.”
“Đại ca, tên chiến đội thôi mà, chiến đội Việt Quất của các người chẳng lẽ lại toàn là trái cây?” Đương Ngọ bất lực hỏi.
“Nói cũng đúng! Nói thế Hoàng Hà và Đông Lưu đều là đàn ông?” Vương Vũ hỏi lại.
“Đều là đàn ông cả…” Pháp sư nói.
“Ta ghét nhất là cái đám nghiện đặt tên các ngươi! Nói đi, tự rút hay là để ta thọc chết các ngươi?” Vương Vũ hỏi năm người.
“Chúng ta tự rút…”
Nói xong, Pháp sư kia ra mệnh lệnh trong kênh công hội: “Tấn công!”
Cùng lúc đó, Pháp sư giơ pháp trượng lên, Lôi Điện Thuật ngưng tụ. Cung thủ kéo trường cung, ba mũi Tiễn Trình Phiến Diện phóng thẳng về phía Vương Vũ, Chiến sĩ khiên thuẫn và Đạo tặc cũng bật người lên, một trước một sau cùng nhau tấn công.
Ba mũi tên phong tỏa hai bên trái phải của Vương Vũ, Chiến sĩ khiên thuẫn và Đạo tặc phong tỏa phía trước phía sau Vương Vũ, Lôi Điện Thuận lại giáng từ trên xuống, Vương Vũ không còn đường nào để thoát.
“Ha ha!” Vương Vũ khẽ cười, tóm lấy Đương Ngọ làm lá chắn cho mũi tên bắn tới, sau đó nhoáng người một cái, lách ra sau lưng Chiến sĩ khiên thuẫn, giơ chân đạp trúng mông gã.
Bị Vương Vũ ngắt quãng như vậy, tốc độ Va Chạm của Chiến sĩ khiên thuẫn giảm đi đáng kể, Va Chạm và Bối Thứ của Đạo tặc cùng Lôi Điện Thuật của Pháp sư cùng lúc giáng xuống người Đương Ngọ.
Đương Ngọ chỉ là một Mục sư áo vải, bị Vương Vũ troll như thế, lập tức đi đời nhà ma.
Hệ thống bên phía chiến đội Phu Thê còn được thể gây loạn thêm: [Đội quân bạn đã giết chết Đương Ngọ quân ta…]
Lúc này Vương Vũ đã sử dụng Băng Quyền xông tới trước mặt Cung thủ. Cung thủ kia thấy Vương Vũ xông tới, xoay người chạy vội, tay trái Vương Vũ vươn ra, phát động Cầm Vân Thủ, Cung thủ bị Vương Vũ tóm lấy bóp chặt trong lòng bàn tay rồi hóa thành ánh sáng trắng.
Pháp sư thấy Cung thủ bị giết trong tích tắc, lập tức tiếp tục ném Lôi Điện Thuật về phía Vương Vũ.
Trường côn của Vương Vũ căn nghiêng mặt đất, phi tới như bay, Pháp sư biết tốc độ không phải là thế mạnh của mình, vung pháp trượng lên muốn làm một Pháp sư cận chiến, kết quả bị Vương Vũ đập cho một gậy lăn quay ra đất.
Pháp sư nằm trên đất tuy pháp thuật hơi yếu, nhưng khí thế lại rất được, nằm trên mặt đất giãy giụa dùng pháp trượng huơ lấy huơ để, định bụng chống đỡ đòn tấn công của Vương Vũ, đã thế miệng còn bô bô: “Đến đây đi đến đây đi…”
Vương Vũ phiền nhất hạng người như thế này, một chiêu Lôi Đình Cước dẫm thẳng vào đầu gã, thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Đạo tặc và Chiến sĩ khiên thuẫn cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, hai người run lẩy bẩy, xoay người muốn chạy, Vương Vũ đã đuổi theo phía sau, thuận tay tiễn hai tên này ra khỏi Đấu Trường.