Trang 200# 1
Chương 395: Người tài giỏi không được trọng dụng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Fuck fuck fuck!”
Thanh Minh vừa thấy hai đồng đội của mình bị giết chết lập tức sụp đổ, sao lại thành giúp tên này thọc chết người mình rồi.
Chiêu Va Chạm vừa nãy đánh bay người đi còn nghe được, mẹ nó chứ Toàn Phong Trảm có hiệu quả đánh lùi từ lúc nào vậy?
Bấy giờ cuối cùng thì hiệu quả giảm tốc độ của Vương Vũ cũng biến mất, sau đó hắn chỉ mất mấy tích tắc để xông tới trước mặt Thanh Minh, giơ trường côn chỉ thẳng vào Thanh Minh nói: “Ngươi còn đánh nữa không?”
Lúc này Vương Vũ hoàn toàn có thể làm thịt Thanh Minh ngay và luôn, nhưng hắn lại không làm vậy, bởi vì Vương Vũ biết cao thủ của chiến đội chuyên nghiệp có ý chí chiến đấu rất kiên định, nếu chỉ đánh bại họ một cách nhanh chóng, bọn họ nhất định sẽ tìm hiểu nguyên nhân mình bị đánh bại cho tới khi nào ra thì thôi, cứ thế danh sách khiêu chiến của chiến đội Việt Quất sẽ không thể dọn sạch, hắn cũng ra tay phí công.
Bởi vậy để đối phó với những kẻ này, mục đích không phải là đánh bại bọn họ, đánh cho bọn họ phải sợ mới là mục tiêu cuối cùng.
Sau vài hiệp giao đấu, Thanh Minh cũng hơi biết sợ rồi.
Đầu tiên chưa nói đến sự diệt đoàn khó hiểu của năm người Đương Ngọ, chỉ riêng bốn người Thanh Minh, trong tình huống ra tay khống chế Vương Vũ trước mà còn bị đánh không ngóc đầu lên được, đặc biệt là Vương Vũ liên tiếp hai lần diệt ba người khác dưới sự “giúp đỡ” của Thanh Minh, cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi như thế khiến hiện giờ Thanh Minh còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nỗi sợ của con người chủ yếu bắt nguồn từ sự vô tri, đối mặt với một đối thủ có hành vi vô cùng quỷ dị như thế, nếu bảo không sợ, e rằng bản thân Thanh Minh cũng không tin.
“Ngươi thắng rồi!” Thanh Minh bất lực lắc lắc đầu, kéo thanh trạng thái ra, rút khỏi bản đồ đấu trường.
“Không phải chứ, chiến đội Phu Thê cũng thua rồi?”
Nhìn thấy chiến đội Việt Quất liên tiếp hạ gục chiến đội Huyết Kỳ Tiên Phong và Phu Thê, những chiến đội khác đang ăn vạ trong danh sách khiêu chiến đã đứng ngồi không yên.
Một suy nghĩ hiện ra trong đầu tất cả mọi người: “Đám cặn bã vừa này không phải rất yếu ư? Sao đột nhiên lại lợi hại thế này?”
“Lẽ nào vì đội ngũ có thêm một cao thủ?” Cách nghĩ của người này tiếp cận khá sát với thực tế, có điều rất nhanh đã vấp phải sự phê bình.
“Hừ, ngươi không biết người của chiến đội Phu Thê là những ai thì cũng thôi, chẳng lẽ Huyết Kỳ Tiên Phong cũng không biết? Cao thủ thì có thể cao thủ đến đâu được? Chỉ bằng trình độ của đám cặn bã đó, có nhiều hơn mười cao thủ cũng không lết nổi.”
“Thế thì kỳ quá…”
Tất cả các chiến đội đều rơi vào chế độ tự hỏi.
Cùng lúc đó, chiến báo của chiến đội Phu Thê cũng đã được truyền tới tay Ngự Long ẩn.
“Ha, không ngờ cái đám rác rưởi này lại thắng được, chẳng trách Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không chống cự được.” Nhìn thấy chiến tích của Thanh Minh truyền tới, Ngự Long Ẩn có vẻ rất kinh ngạc.
Ngự Long Tiêu Dao nói: “Ta đã nói lão Huyết Sắc Chiến Kỳ kia sẽ không dễ dàng thua đứt thế đâu, video ghi hình đâu, gửi ta một bản.”
“Đã gửi rồi!” Ngự Long Ẩn vừa nói vừa mở file ghi hình trong chiến đội.
Video này rất đơn giản, để giảm bớt dung lượng bộ nhớ, video ghi hình đấu trường mà Thanh Minh quay đều là quay cảnh chiến đội, những tình tiết ngoài lề lại không hề có, mọi cảnh chiến đấu trong đây ghép lại chắc cũng được tầm gần hai phút.
Xem xong video dài chưa tới hai phút, sắc mặt Ngự Long Ẩn và Ngự Long Tiêu Hoa chỉ xuất hiện một sắc thái, đó là chấn động.
Bắt đầu từ khung cảnh thứ nhất khi Vương Vũ ngăn cản Sừ Hòa đánh lén, sắc mặt Ngự Long Ẩn đã bắt đầu lạnh đi và đổ mồ hôi.
Ngữ Long Ẩn là Thích khách, hắn ta hiểu rõ ưu thế của nghề nghiệp Thích khách hơn ai hết, càng hiểu rõ hiệu quả Tiềm Hành có ý nghĩa thế nào với Thích khách.
Nhưng Vương Vũ lại có thể ngăn cản đòn đánh tấn công bất ngờ khi đang Tiềm Hành của Sừ Hòa, đồng thời tước đoạt vũ khí của người kia, cảnh tượng này quả thật chưa từng nghe nói tới, khả năng ra tay và năng lực phản ứng của Vương Vũ đã nhanh tới mức độ nào rồi mới có thể làm được điều đó.
Khung cảnh thứ hai là khi Vương Vũ đối chiến với năm người Đương Ngọ.
Đầu tiên là Đương Ngọ, tuy nói Đương Ngọ là Mục sư không chiếm được ưu thế khi solo với nghề nghiệp chiến đấu, nhưng màn thể hiện vượt nóc băng tường của Vương Vũ đã khiến hai người Ngự Long Tiêu Dao được mở rộng tầm mắt.
Thứ hai là sự vây công của bốn người khác, đánh rơi mũi tên né tránh ma pháp, việc này không là gì với những cao thủ có đẳng cấp như Ngự Long Tiêu Dao, nhưng việc Vương Vũ nhẹ nhàng ngăn chặn hai nghề nghiệp cận chiến rất mạnh kia lại khiến Ngự Long Tiêu Dao cảm thán không thôi.
Đừng nói là một Võ sư, cho dù là bản thân một Chiến sĩ khiên thuẫn như Ngự Long Tiêu Dao qua đó, đối mặt với Va Chạm của Chiến sĩ khiên thuẫn, hắn ta có thể tránh được thì chắc chắn sẽ tránh.
Ngay khi nhìn thấy Vương Vũ hạ gục tổ năm người trong nháy mắt, Ngự Long Tiêu Dao nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Một chiêu đầu tiên đánh người khác gần chết, bốn giây tiếp theo làm tanker, sức tấn công của tên này mạnh đến độ nào đây?”
Khung cảnh cuối cùng là một mình Vương Vũ solo bốn người Thanh Minh.
Trong tình huống trúng phải hiệu quả giảm tốc, mượn Va Chạm của Chiến sĩ hạ gục Thuật sĩ ngay lập tức, lại mượn Toàn Phong Trảm của Chiến sĩ làm đà bay người tới giết Pháp sư và Cung thủ, hai cảnh tượng quỷ dị này khiến hai đại cao thủ cũng phải mờ mịt đầu óc.
“Sao hắn ta làm được?” Ngự Long Ẩn vết hết óc nghĩ cũng không nghĩ ra một lý do để giải thích cho việc này.
Ngự Long Tiêu Dao nói: “Tua chậm thôi! Nhìn chân và vũ khí của hắn kìa!”
Sau khi Ngự Long Ẩn tua chậm băng ghi hình mới phát hiện manh mối của hai lần Vương Vũ bị đánh bay, sắc mặt hiện ra vẻ kinh sợ.
“Quả nhiên tên này là một nhân tài!” Ngự Long Ẩn là một kẻ có cá tính rất mạnh, rất hiếm khi hắn công nhận thực lực của một người ngay trước mặt người khác, có điều thích khách xem xong băng ghi hình, không phục cũng phải phục.
“Đúng vậy…” Ngự Long Tiêu Dao gật đầu nói thêm: “Thao tác chính xác, sức tấn công cực mạnh, khả năng phản ứng cực nhanh, đúng là một kẻ đáng sợ.”
“Ngươi sợ à?”
“Có một phần, nhưng cũng có một phần hưng phấn, nếu cao thủ thế này vào được giải đấu, nhất định sẽ là kình địch của chúng ta.” Ngự Long Tiêu Dao nói.
“Điều đó là chắc chắn, nhưng tám phần còn lại là cái gì?” Ngự Long ẩn tò mò hỏi.
“Thật đáng tiếc, cao thủ như thế lại sống chung với một đống rác, ngươi không thấy đó là người tài giỏi không được trọng dụng ư?” Ngự Long Tiêu Dao thở dài nói.
Trận chiến này những người khác chỉ coi như đi ngang qua hóng hớt, nhưng xem các trận chiến trước thì có thể đoán ra thực lực thấp của họ, cũng chính là một đội tự do ăn chơi đua đòi.
Bởi vậy nói một cách chính xác thì trận chiến này Vương Vũ đã lấy một chọi mười.
Một cao thủ siêu cấp như thế vốn nên rong ruổi trên sàn đấu, lúc này lại phải ủy thân cho một chiến đội đến cái tên cũng thấy não tàn vô cùng, há chẳng phải là quá lãng phí ư?
“Ừm...Thế chúng ta có đào hắn lại đây không? Ta tin nhất định ông chủ cũng ủng hộ quyết định này.” Ngự Long Ẩn nói.
Ngự Long Tiêu Dao có chút khó xử nói: “Nếu ta nhớ không lầm, tên này là người của Toàn Chân Giáo.”
“Toàn Chân Giáo thì sao chứ?”
“Cái đám thần kinh đó không dễ đối phó tí nào đâu, sao bọn chúng có thể nhả ra một cao thủ như thế được?” Ngự Long Tiêu Dao nói.
“Việc này ngươi không cần lo lắng.” Ngự Long Ẩn cười hắc hắc nói: “Chỉ cần trả giá cao là được, thiên hạ này không có cái góc tường nào là không đào được, hơn nữa, chiến đội Việt Quất cũng không phải là của người Toàn Chân Giáo, hắn có thể gia nhập vào chiến đội khác cũng chứng tỏ Toàn Chân Giáo chưa có chiến đội, đối phó với những người chơi bình thường này có lẽ không cần dùng quá nhiều thủ đoạn đâu.”
Ngự Long Tiêu Dao nghe thế vui mừng nói: “Có lý, thế thì mau chóng hành động đi, nếu không lại bị công hội khác cướp đi mất, đặc biệt là Liên Minh Huyết Sắc.”
Ngự Long Ẩn: “Ta hiểu chuyện này!”