Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 399 - Chương 396: Khách Thăm Bất Ngờ

Trang 200# 2

 

 

 

Chương 396: Khách thăm bất ngờ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Hai lãnh đạo cấp cao của Quyền Ngự Thiên Hạ xem hết một lượt băng ghi hình Vương Vũ, sau đó cùng nhau ngâm cứu xem nên xử lý chuyện này thế nào, trong đấu trường, Vương Vũ đã thanh trừng toàn bộ các chiến đội có trong bảng khiêu chiến của chiến đội Việt Quất.

Không một ngoại lệ, ngược lại chỉ cần là người đã từng được nếm trải sự mạnh mẽ của Vương Vũ, tuyệt đối không thể vực dậy tinh thần để đấu tiếp trận thứ hai, bởi vậy cũng không có ai mặt dày ở lại không đi.

Những thứ như đấu trường rất tốn thời gian, cho dù là cao thủ như Vương Vũ, liên tiếp đánh hai mươi trận cũng mất không ít thời gian, lúc ra khỏi đấu trường đã là hơn bốn giờ chiều rồi.

Điều này lại khiến Vương Vũ phải cảm thán, trò chơi như giang hồ, người ở trong giang hồ thân bất do kỷ.

Trong thanh bạn tốt của Vương Vũ, không biết từ lúc nào Mục Tử Tiên đã offline, hơn nữa trước khi thoát game cô còn để lại tin nhắn cho Vương Vũ: “Ông xã à, xong chuyện nhớ phải ăn nhé... Em đi làm đây.”

“Ài…” Vương Vũ lắc đầu.

Vương Vũ vốn muốn Mục Tử Tiên nghỉ việc rồi ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sau khi nộp đơn xin nghỉ việc xong vẫn phải làm hết tháng này mới được, nếu không sẽ không nhận được lương của tháng này.

Theo ý của Vương Vũ thì một tháng lương thôi mà, không có cũng chẳng sao, nhưng Mục Tử Tiên ở nhà cần kiệm quen rồi, cô nghĩ một tháng làm việc không thể làm không công được... nên cô vẫn cứ muốn kiên trì làm hết tháng này mới thôi.

Vương Vũ cảm thấy rất đau đầu về việc này, có điều đối mặt với thái độ kiên quyết của Mục Tử Tiên, Vương Vũ có mạnh mẽ đến mấy cũng phải thỏa hiệp.

Sau khi rời game, Vương Vũ nhìn thấy mảnh giấy nhắn để trên bàn sách của Mục Tử Tiên: Cơm ở trong nồi giữ nhiệt, tiền ở ngăn kéo thứ hai, trong hộp ở cửa có chìa khóa, anh đừng ru rú ở nhà mãi nữa, ra ngoài đi dạo đi anh.

Vương Vũ cười ha ha, nhặt mảnh giấy lên.

Đúng vậy, chỉ cần là game thủ chuyên nghiệp, thường sẽ luôn ru rú trong nhà, hơn nữa tính cách có chút tự bế như Vương Vũ, một tuần hiếm khi nào ra ngoài được mấy lần, cứ thế người bình thường cũng bị bức bối đến đần cả người.

Ăn cơm xong, Vương Vũ khoác áo vào rồi ra ngoài, quyết định đi tản bộ một lát.

Tết âm lịch đã qua đi, hương vị ngày tết vẫn còn rất đậm, cho dù thời tiết lạnh vô cùng, bầu trời âm u xám xịt, đám trẻ con được nghỉ đông trong khu chung cư đều chơi vui vẻ bên ngoài.

Cảnh tượng này làm Vương Vũ nhớ lại mình lúc nhỏ, thời gian luyện võ tất nhiên vô cùng buồn tẻ, ăn tết trong đại viện lão trạch vẫn còn phong tục chơi pháo hoa đồ chơi bằng trúc, đâu như bây giờ, tết nhất cũng chẳng nghe thấy mấy tiếng pháo nổ.

Hì hà hì hục, Vương Vũ ra khỏi khu chung cư, vừa đi được mấy bước, Vương Vũ đã nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Vóc dáng người đó cao béo, đang đứng ở chỗ biển báo giao thông nhìn quanh nhìn quẩn, xem chừng là lạc đường mất rồi.

Khi người đó quay đầu lại, Vương Vũ nhìn rõ dáng vẻ tên này bỗng thấy chột dạ trong lòng.

“Mẹ nó, sao tên nhãi này lại đến đây? Chẳng lẽ họ biết mình ở đây?” Nghĩ đến đây, Vương Vũ quay người bỏ đi, đã thế còn men theo tường mà đi, như chỉ sợ bị người đó nhìn thấy không bằng.

Nhưng chính vào lúc Vương Vũ nhìn thấy người nọ, người ta cũng đã phát hiện ra Vương Vũ, lập tức đuổi theo hắn, tên này nhìn thì có vẻ béo, tốc độ lại không hề chậm chút nào, hai ba bước đã đuổi tới sau lưng Vương Vũ.

“Này, xin lỗi cho tôi hỏi chút, khu A của Vịnh Mặt Trăng đi như thế nào?” Khu chung cư Vương Vũ đang ở rất lớn, có bốn khu A B C và D, chỉ cần không để ý là sẽ đi lạc ngay.

“Không biết!” Vương Vũ không thèm ngoảnh đầu lại, đè giọng trả lời.

“Ý?” Người đó nghe thấy giọng Vương Vũ, do dự một lát, hỏi: “Anh có quen ai tên là Vương Vũ sống ở đó không?”

Vương Vũ hoảng loạn nói: “Không quen!!”

“Ồ…” Tên béo kia xoa xoa đầu, dừng lại chỗ cũ chứ không tiếp túc bám theo Vương Vũ nữa.

Đúng vào lúc Vương Vũ tưởng rằng đã cắt đuôi được tên này, đột nhiên tên béo hô lên một câu: “Cha, con bắt được anh hai rồi!”

“Mẹ nó! Cái thằng mất dạy này!”

Vương Vũ bị dọa đến run rẩy toàn thân, duỗi chân chạy thật lực, chưa chạy được mấy bước, phía sau đã vang lên tiếng cười khoái chí của tên béo: “Ha ha ha, còn giả vờ với em, em biết tỏng là anh rồi!!”

“Chú dám chơi anh?” Vương Vũ nghe thế biết ngay mình đã bị chơi, lập tức dừng chân quay người lại, sau đó nhìn xung quanh một vòng, xác nhận bốn phía không có ai mới quay trở lại đi tới trước mặt tên béo, một chân đạp lên cái mông của hắn.

“Ha ha, không phải anh cũng thế sao, gặp được anh em ruột thịt trên phố mà không mời người ta về nhà ngồi chút?”

Tên béo không phải ai khác, chính là em trai của Vương Vũ - Vương Phi.

Vóc dáng tên này thấp hơn Vương Vũ một chút, nhưng chiều ngang lại to hơn Vương Vũ mấy vòng, tuy cái mặt tròn như đĩa tây có hơi khác so với gương mặt chữ điền của Vương Vũ, nhưng về tổng thể ngũ quan thì khá là giống nhau.

“Sao chú biết anh ở đây?” Vương Vũ buồn bực hỏi.

“Hỏi thừa, anh nhìn ra em được chẳng lẽ em không nhận ra anh được chắc, nghe tiếng là biết ngay là anh rồi!” Vương Phi nói một cách khinh bỉ.

“Không phải chứ, anh đã cố đè giọng rồi mà.”

Vương Phí nói đầy đắc ý: “Còn không phải vẫn bị em lật tẩy đấy thôi?”

Mặt Vương Vũ đen sì: “Chú biết đấy, anh rất thích thú với việc oánh chú!”

Vương Phi nói như đưa đám: “Nói đùa thôi đùa thôi ý mà, em đi từ xa tới chúc tết anh, anh đừng đánh em chứ!”

Nghe Vương Phi nói thế, sắc mặt Vương Vũ lại càng không tốt hơn: “Nói thế có nghĩa là người trong nhà đều đã biết anh ở đây?”

“Ông xã, anh ở đây làm gì vậy?” Đúng lúc này, một giọng nói Vương Vũ không mong muốn nghe thấy vào lúc này nhất đột nhiên vang lên từ phía sau.

Vương Phi nghe thế ngẩng đầu lên nhìn, cười híp mắt nói: “Ai yo, đây là chị dâu ư, chị dâu thật là xinh đẹp…”

“Đây là…?” Mục Tử Tiên nhìn thấy gương mặt Vương Phi cũng hơi giật mình, cô đi tới bên cạnh Vương Vũ, kéo tay áo Vương Vũ hỏi.

“Em trai anh!” Vương Vũ trầm giọng nói.

“Hả?” Nghe Vương Vũ nói vậy, Mục Tử Tiên bước đến trước mặt Vương Phi theo bản năng: “Cậu muốn dẫn anh ấy đi?”

“À thì…” Vương Phi xoa xoa đầu: “Em còn chưa nghĩ đến…”

Không phải là Vương Phi chưa từng nghĩ đến, mà là lực bất tòng tâm... Lúc đầu Vương Vũ muốn đi bao nhiêu cản còn không được, lúc này không muốn đi, chỉ một mình Vương Phi thì lại càng bất lực.

Vương Vũ vỗ nhẹ lên lưng Mục Tử Tiên: “Đừng sợ, tạm tin được thằng nhóc này.”

Vương Phi tức giận nói: “Đại ca, anh nói thế em không vui đâu nhá, cái gì gọi là tạm chứ?”

“Được, chú đáng tin được chưa…” Vương Vũ bất lực sửa lại, vỗ nhẹ lên vai Mục Tử Tiên rồi nói: “Lúc đầu anh bị nhốt lại, chính thằng nhóc này đã thả anh đi.”

“Thế à…” Vương Vũ vừa nói vậy, sắc mặt Mục Tử Tiên mới dịu đi, có điều cô vẫn rất hoài nghi, hỏi: “Lỡ như chú ý thay đổi ý nghĩ thì sao?”

Vương Phi vã mồ hôi như tắm: “Chị nghĩ gì thế hả? Đại ca không ở nhà, em chính là chủ gia đình, em mới là người không muốn anh ấy về nhất đấy, chị hiểu không?”

“Bởi vậy chú đến để giết người diệt khẩu?” Mục Tử Tiên lại hỏi, chuyện này xem trên tivi nhiều rồi.

“Anh, anh thọc chết em luôn đi…” Vương Phi đã không còn để nói rồi.

Vương Vũ cũng dở khóc dở cười nói: “Chị dâu chú cứ thích xem mấy bộ phim thiếu muối... Quen rồi là ổn.”

Sau khi xác nhận xong đúng là Vương Phi không phải đến để mang Vương Vũ đi, Mục Tử Tiên mới đỏ mặt nói: “Tôi nói đùa thôi, bên ngoài lạnh thế này, hai anh em các người có việc gì thì về nhà nói, tôi đi mua chút đồ nấu ăn.”

Nói xong, Mục Tử Tiên quay người đi về phía chợ đối diện.

Nhìn bóng lưng của Mục Tử Tiên, Vương Phi hâm mộ nói: “Cuối cùng em đã biết vì sao anh lại không về nữa rồi.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment