Trang 201# 1
Chương 397: Mẹ nó, tôi phục!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ được giáo dục như thế nào khi còn nhỏ, Vương Phi là người rõ nhất, là người được kỳ vọng nhiều nhất trong nhà họ Vương, mỗi một cử chỉ ngôn từ của Vương Vũ đều bị quản chế nghiêm ngặt, hắn được huấn luyện như một cỗ máy.
Những ngày tháng như vậy gia súc còn không sống nổi, huống chi là con người, bây giờ bỗng có một người đối xử tốt với Vương Vũ như vậy, tên này không chạy theo người ta mới là lạ, bởi vậy mới nói, một người có máu nổi loạn hay không, phải xem cách giáo dục của gia đình người đó trước đã.
“Anh à, sao hai anh chị lại ở chỗ bé thế này?” Sau khi tới nhà Vương Vũ, Vương Phi đặt mông ngồi bịch xuống sô pha, cảm thán một câu.
“Chú thì hiểu cái gì, đây đã là nơi tốt nhất rồi, chú có biết chị dâu chú đã tốn bao công sức mới mua được căn nhà này không? Nhà cửa thoải mái không liên quan gì đến to nhỏ, hiểu không?” Vương Vũ nghiêm mặt dạy dỗ.
“Anh nói quá đúng!” Vương Phi vội vàng gật đầu.
Nhà họ Vương lớn như thế, nếu Vương Vũ cảm thấy thoải mái khi sống ở đó thì đã không chạy ra ngoài, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ xem chừng sống sung sướng hơn khi ở nhà nhiều.
“Nói đi, rốt cuộc lần này chú đến đây làm gì?” Vương Vũ hỏi.
Tên nhãi Vương Phi này ngày trước mùng một Tết còn không buồn dậy đi chúc tết, bây giờ lại mở miệng nói là tới chúc tết này nọ, tất nhiên là Vương Vũ không tin rồi.
Vương Phi đưa tay rút một thứ gì đó trừ trong túi ra đưa cho Vương Vũ, vui vẻ nói: “Ông cụ bảo em đưa cho anh cái này.”
Vương Vũ nhận lấy nhìn qua, đúng là khối ngọc bài đại điện cho thân phận mà hắn đã ném cho người khác.
“Cái này, cái này…” Nhìn thấy ngọc bài này, sống lưng Vương Vũ lạnh toát.
Rõ ràng hắn đã vứt ngọc bài này cho một tên ăn mày rồi, sao nó lại chạy tới tay người nhà họ Vương được? Lẽ nào mỗi một hành vi của hắn đều bị giám sát sao?
Vương Phi thấy Vương Vũ phản ứng như vậy bèn cười ha ha: “Xem anh sợ tới mức nào kìa, yên tâm đi, chuyện này chỉ có em và ông cụ mới biết thôi.”
“Ừ... Ông có nói gì không?”
“Ông nói khi nào anh chơi đủ rồi thì trở về, có chút chuyện bé bằng mắt muỗi cũng làm toáng lên, mặt mũi của nhà họ Vương đều bị anh làm mất sạch rồi!” Vương Phi nói.
“Chỉ thế thôi?” Vương Vũ liếc mắt hỏi.
Vương Phi: “Còn nói nếu anh dám vứt ngọc bài lần nữa, ông sẽ tự tay lột da anh!”
“Không dám, không dám…” Nghe Vương Phi nói vậy, nỗi ám ảnh trong lòng Vương Vũ bỗng nhiên tan biến.
Trả lại ngọc bài gia chủ nhà họ Vương cho hắn, hơn thế còn nhắn gửi câu nói như vậy, rất hiển nhiên, ông cụ muốn mượn miệng Vương Phi nói cho Vương Vũ biết: Chuyện này coi như xong, Vương Vũ vẫn là người thừa kế của nhà họ Vương, có thể quay về bất cứ lúc nào.
Ngẫm lại cũng phải, một giọt máu đào hơn ao nước lã, thể diện của nhà họ Vương có quan trọng thế nào cũng đâu thể quan trọng bằng một kỳ tài ngút trời? Qua nửa năm sau, ngoại trừ người trong cuộc, có lẽ chẳng còn ai nhớ đến chuyện nhỏ nhoi này nữa.
Nghĩ đến đây Vương Vũ vui mừng khôn xiết: “Thế bên Vương lão tam thì sao?”
“Cụ đã nói thế rồi thì ông ta là cái thá gì!” Vương Phi khinh bỉ nói.
Vương Vũ nhăn mặt: “Này này, chú như thế là không được, nói ông già nhà mình như thế là đại nghịch bất đạo đó.”
“Anh bị quản chặt quá rồi, thật ra mắng ông ấy cũng đã nghiền lắm…” Vương Phi cười hi hi nói.
“Thật hay giả đấy?”
“Anh thử xem…”
“Vương lão tam là cái tên XXX!”
“Đã nghiền không?”
“Quá đã…”
Ngay giữa lúc hai thằng con quý tử bất hiếu đang mắng cha không dứt mồm, Mục Tử Tiên đã quay trở lại, nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, cô cảm thấy rất bất ngờ bèn hỏi: “Hai người nói gì vậy? Sao có vẻ vui thế?”
“Không có gì không có gì... Nói chút chuyện hồi nhỏ thôi ấy mà.” Vương Vũ vội vàng nói.
Dù Vương lão tam có coi hắn là gia súc mà mài dao soàn soạt, ông ấy cũng là cha ruột hắn, những chuyện như mắng cha ruột mình thế bị bà xã biết được sẽ rất mất mặt.
“Ha ha, thế các anh cứ nói chuyện đi, em đi làm cơm cho hai người đây…” Mục Tử Tiên mỉm cười rồi xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Cũng không biết có phải cô cố ý thể hiện tay nghề bếp núc hay không, Mục Tử Tiên đặc biệt làm một bàn đầy món ngon, khiến hai anh em kia khen không ngớt lời.
Vương Vũ là một tên vô cùng tham ăn... Cái gì ăn được thì hắn đều ăn hết.
Là em ruột hắn, Vương Phi còn cao hơn một cấp, điều này thì có thể nhìn ra từ thể hình của cậu ta.
“Nếu em là anh em cũng không về…” Vương Phi vừa ăn vừa nói liên mồm: “Anh nói em có khổ không? Em ở nhà đó còn chẳng phải là vì chút thức ăn ngon ư... Không ngờ tay nghề bếp núc của chị dâu lại tuyệt thế này.”
Phụ nữ mà, được khen là thích vô cùng, cho dù Mục Tử Tiên còn đôi chút đề phòng Vương Phi, nhưng nghe thấy Vương Phi khen cô như vậy, chút mâu thuẫn nhỏ nhoi kia cũng tan thành mây khói: “Ngon thì ăn nhiều vào.”
Tính cách của tên nhãi Vương Phi này và Vương Vũ hoàn toàn là hai thái cực, tên này nổi tiếng là biết thời biết thế, đặc biệt là sau khi cậu ta nói mình cũng là game thủ chuyên nghiệp trong trò chơi, mở được phòng làm việc, Mục Tử Tiên càng kinh ngạc hơn.
“Tung Hoành Thiên Hạ tiếng tăng lừng lẫy là công hội của cậu?” Mục Tử Tiên kinh ngạc thốt lên.
Phòng làm việc Tung Hoành Thiên Hạ chỉ tính riêng nhân viên thôi đã có đến mấy vạn người, có thể nói là tổ chức lớn nhất trong Trọng Sinh, mỏ khai thác đáng giá nhất trong trò chơi đã bị Tung Hoành Thiên Hạ nắm chặt trong tay, không ngờ ông chủ của họ lại là tên béo này.
“Đúng thế đúng thế, thằng nào dám bắt nạt chị dâu, chị cứ nói thẳng với em, em vung tay một phát là có mấy vạn người hội đồng thằng đó luôn!” Vương Phi đã uống khá nhiều, bắt đầu bắn pháo liên thanh.
Vương Vũ ngồi một bên khinh bỉ nói: “Hừ, có anh ở đây ai dám bắt nạt cô ấy?”
Sau khi ăn uống no say xong, Mục Tử Tiên dọn đồ vào phòng bếp rửa bát, Vương Phi ngồi bệt dưới đất, lết lên nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghênh ngang xem tivi như ông lớn.
Vương Vũ đẩy tên nhãi này một cái: “Chú sống ở đâu? Giờ là mấy giờ rồi mà còn không về?”
“Em là em ruột anh đó, anh bắt em đi ở khách sạn?” Vương Phi bĩu môi hỏi lại.
“Chỗ anh nhỏ thế này…”
“Không phải còn hai phòng ngủ nữa à? Em không chê phòng xấu…” Vương Phi đang nói, cửa hai phòng ngủ kia bất ngờ mở ra, bốn cô gái trong phòng duỗi lưng đi ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Vương Phi say khướt và Vương Vũ, Mã Lỵ hướng ngoại nói: “Thì ra là có khách tới, chẳng trách không thấy anh chủ nhà online…”
“!!!”
“Cái, cái, cái gì thế này?” Mặt Vương Phi ngu hẳn ra: “Sao lại có thêm bốn cô gái thế này…”
Vương Phi còn chưa nói xong, đã bị Vương Vũ bịt miệng lại: “Mẹ nó ít nói thôi, đi! Anh giúp chú tìm nơi ở.”
Nói xong, một tay Vương Vũ xách Vương Phi nặng 140kg lên khỏi sô pha.
“Anh được lắm!” Vương Phi nhìn chòng chọc Vương Vũ, cam chịu đi theo sau Vương Vũ ra khỏi nhà.
Vương Vũ dẫn Vương Phi đến căn nhà đối diện gõ cửa vài cái thật mạnh, Dương Na vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai anh em Vương Vũ, cô hỏi: “Nửa đêm nửa hôm có chuyện gì thế?”
“Cho em trai tôi ngủ nhờ nhà cô một đêm, cô tìm giúp nó một phòng đi.” Vương Vũ nói với vẻ không hề khách khí.
“Là anh à, vào đi!” Dương Na quan sát Vương Phi một lượt, nhường đường ra cho vào.
Tới bên trong nhà Dương Na, ánh điện bừng sáng khắp nơi, Vương Phi cũng nhìn rõ dáng vẻ Dương Na, lập tức thốt lên một cách hoảng sợ: “Cô là... Ai da đệt đệt! Mẹ nó tôi phục rồi!