Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 398: Điều Tra Thị Trường

Trang 201# 2

 

 

 

Chương 398: Điều tra thị trường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Bố trí xong chỗ ở cho Vương Phi, Vương Vũ về nhà tắm rửa rồi trở về phòng ngủ.

Mục Tử Tiên đang dựa lưng vào gối nằm đọc sách trên giường, Vương Vũ cười híp mắt nói: “Này, bà xã, nói cho em biết một tin tốt.”

“Tin tốt gì cơ?” Mục Tử Tiên cảm thấy hứng thú bèn hỏi.

“Anh có thể về nhà rồi.” Vương Vũ vui vẻ nói cho Mục Tử Tiên.

“Về nhà?” Mục Tử Tiên hỏi một cách khó hiểu: “Đây không phải là nhà của anh ư?”

“Nhà anh nói là nhà họ Vương.” Vương Vũ nói.

Tuy nửa năm qua Vương Vũ và Mục Tử Tiên sống bên nhau rất hạnh phúc, hai vợ chồng yêu thương chăm sóc nhau, nhưng sâu thẳm trong lòng Vương Vũ vẫn tồn tại một khúc mắc.

Quan niệm của Vương Vũ rất truyền thống, trong ý thức của hắn, từ xa xưa hôn nhân không được cha mẹ ưng thuận cuối cùng cũng sẽ đổ vỡ, thật ra có về nhà hay không không quan trọng, tâm nguyện lớn nhất của Vương Vũ là để Mục Tử Tiên có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận trở thành con dâu của nhà họ Vương.

Hôm nay Vương Phi mang đến cho hắn những lời ấy, không thể nghi ngờ gì chính là tin tức tốt nhất nửa năm lại đây.

Nhưng Mục Tử Tiên lại không nghĩ như vậy, nghe Vương Vũ nói xong, tâm trạng Mục Tử Tiên như rơi xuống tận đáy vực thẳm. Nửa năm qua Mục Tử Tiên đã bỏ ra không ít công sức cho gia đình này, nhưng thái độ của người đàn ông đầu ấp tay gối với mình về gia đình nhỏ này lại khiến cô vô cùng thất vọng.

“Chẳng lẽ anh chưa bao giờ coi nơi đây là nhà của mình ư?” Mục Tử Tiên trầm mặt hỏi.

Vương Vũ cũng nhận ra tâm trạng của Mục Tử Tiên đang rất xấu, hắn vội vàng giải thích: “Không phải đâu, không phải như em đang nghĩ đâu…”

“Muốn về thì về đi, chỉ cần anh vui vẻ là được.” Mục Tử Tiên là một cô gái rất quật cường, cô che sách lên mặt, không muốn để Vương Vũ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của mình.

“Ừ, em cũng phải về cùng anh!” Vương Vũ nói.

“Nhà anh em đi làm gì?” Thái độ của Mục Tử Tiên rất lạnh lùng.

Vương Vũ nói: “Sau này đó cũng là nhà của em! Anh dẫn em tới gặp cha mẹ, để họ thừa nhận em là con dâu nhà họ Vương.”

“Gặp cha mẹ?”

Nghe Vương Vũ nói thế, bỗng chốc Mục Tử Tiên đã hiểu ra suy nghĩ của Vương Vũ, thấy Vương Vũ có lòng như vậy, Mục Tử Tiên rất vui, nhưng cô vẫn lắc đầu nói: “Em không gặp! Em nghĩ hiện tại đã rất tốt rồi, hai chúng ta sống bên nhau vui vẻ là được rồi, mấy cái danh phận không quan trọng đối với em!”

Mục Tử Tiên cũng đã từng xem rất nhiều phim truyền hình, biết đại gia tộc thì lắm chuyện phức tạp, đặc biệt là người từng có tiền án dẫn Vương Vũ chạy trốn như cô, nhất định sẽ bị coi thành kẻ mặt dày muốn trèo vào nhà giàu.

Tính cách của Mục Tử Tiên tương đối kiêu ngạo, cuộc sống hiện giờ tuy không giàu có sung túc, nhưng hai người còn trẻ, trước mắt sự nghiệp đang khá phát triển, không cần thiết phải trở về cúi mình nhìn sắc mặt người khác.

Vương Vũ cười hỏi: “Có phải em sợ bị áp lực không?”

“Phải!” Mục Tử Tiên gật đầu, lầu vàng lầu bạc cũng không bằng cái ổ nhỏ của mình, cách sống quây quần bên nhau như đại gia tộc thời xưa đã lạc hậu lắm rồi…

“Chúng ta về nhà gặp cha mẹ rồi lại trở về, cũng không ở lâu.” Vương Vũ cười nói.

“Thật không?” Mục Tử Tiên mừng rỡ. Cô còn tưởng rằng Vương Vũ muốn vứt bỏ mọi thứ ở đây cơ…

Vương Vũ cười nói: “Đương nhiên rồi, nơi đây là tâm huyết của em mà, sao có thể vứt bỏ là vứt bỏ được.”

Mục Tử Tiên sửa sai: “Là tâm huyết của chúng ta.”

“Đều giống nhau cả, ngủ thôi, tranh thủ có em bé trước khi về nhà, chuyện này lại càng ổn thỏa.” Vương Vũ kéo chăn ra, tắt đèn đi rồi ấn Mục Tử Tiên xuống giường.

Mục Tử Tiên đấm vào ngực Vương Vũ tức giận nói: “Ổn thỏa cái đầu anh ý, anh học ai thế hả? Sao lại bỉ ổi như thế hả?”



Nhìn gương mặt ngủ say của Vương Vũ, muôn vàn suy nghĩ quẩn quanh trong tâm trí của Mục Tử Tiên, đúng là cô chưa từng muốn làm mợ trẻ nhà giàu gì cả, cũng không thiết đến thứ ấy, nhưng nghe Vương Vũ nói muốn đưa cô về nhà, lòng Mục Tử Tiên vẫn có chút lo lắng.

Hôn nhân không phải là trò đùa ở đất nước Trung Quốc này, bốn chữ môn đăng hộ đối lại càng quan trọng, khi người ta yêu nhau bị hormone kích thích sẽ luôn nghĩ rằng những thứ đó có là gì, sau khi kết hôn rồi mới phát hiện, cho dù hai người có yêu nhau đến mức nào, cũng sẽ vì những chuyện như vậy mà dẫn tới địa vị gia đình xảy ra sự khác biệt, cuối cùng xảy ra vô vàn chuyện bất ngờ.

Điểm này Mục Tử Tiên biết rất rõ, nửa năm qua, cô trơ mắt nhìn Vương Vũ từ một người luyện võ kiêu ngạo biến thành một thanh niên suy sụp.

Đàn ông được phụ nữ nuôi thường trở nên tự ti, phụ nữ nghèo gả vào nhà giàu có không chỉ sẽ tự ti, rất có thể còn không có cả nhân quyền.

Muốn thay đổi tình huống này, không ai có thể giúp được, chỉ khi bản thân tự trở nên mạnh mẽ, mới có thể tìm lại sự tự tin ngày nào.

Tuy thu nhập cố định trong trò chơi của Mục Tử Tiên cũng không tồi, nhưng so với nhà giàu có như nhà họ Vương, chút thu nhập cỏn con đó không hề đáng nhắc tới…

“Ít nhất cũng phải khiến người ta biết, chúng ta không làm ký sinh trùng vẫn có thể tồn tại.”

Mục Tử Tiên thật sự nghĩ như vậy. Có đôi khi những thứ như lý tưởng là do bị hiện thực ép buộc mà ra…

Sáng ngày hôm sau, Vương Phi ăn xong bữa sáng rồi rời đi, sau khi tiễn Vương Phi xong, Vương Vũ đăng nhập vào trò chơi

Việc Trọng Sinh được chính thức đưa vào vận hành tựa như một làn sóng xung kích, đánh gục toàn bộ thị trường game online truyền thống, hiện tại 300 thành chính trong Trọng Sinh đã đầy ắp người chơi, đến cả thành Titan có hoàn cảnh ác liệt vốn không ai ngó ngàng cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa số người chơi game hiện giờ vẫn còn tiếp tục gia tăng.

Sau khi Vương Vũ đăng nhập vào trò chơi, có thể nói là phải luồn lách đi tới tiệm tạp hóa.

Gần đây Mục Tử Tiên không có thời gian online, tất nhiên một chủ nhân khác của tiệm tạp hóa phải quán xuyến nó nhiều hơn.

Trong tiệm tạp hóa, bốn cô gái Lý Tuyết đang bận rộn sắp hàng, trước khi chính thức vận hành, Vương Vũ đã tích trữ khá nhiều đồ, lúc này những món đồ đó được yêu thích vô cùng.

Đặc biệt là mũi tên cực phẩm Vương Vũ mang ra từ phụ bản ẩn, giá đắt như vậy mà vẫn không thiếu đại gia mua bằng sạch.

Chuyện làm ăn phát đạt thì tốt, nhưng hoàn cảnh chen lấn xô đẩy thế này cũng khiến Vương Vũ cảm thấy đau đầu vô cùng.

“Bao giờ những ngày thế này mới chấm đứt?” Vương Vũ đau khổ nhìn sang Vô Kỵ bên cạnh hỏi.

“Qua mấy ngày nữa là đỡ…”

“Sao ngươi biết?”

“Cấp bậc vừa cao lên là đám người chơi sẽ chạy tới bản đồ... Bản đồ trong game này lớn lắm đấy.”

“Thế người ở trong tiệm nhà ta làm gì?” Vương Vũ cảm thấy có chút khó hiểu hỏi.

Vô Kỵ nói với vẻ thần bí: “Điều tra thị trường.”

“Đấy không phải là việc của Đạo Tuyết ư?”

“Hắn ta đi làm việc khác rồi!”

Nói xong Vô Kỵ cười ha ha đi tới bên cạnh Lý Tuyết nói: “Gần đây lượng tiêu thụ của dược tề trung cấp thế nào?”

Lý Tuyết lắc đầu nói: “Chẳng ra sao cả... Gần như không bán được.”

“Tại sao? Lúc trước không phải bán rất chạy ư?” Vương Vũ vô cùng khó hiểu.

“Chính thức vận hành, đồng vàng bị giảm giá trị, chúng ta đã điều chỉnh giá từ 50 bạc lúc trước lên đến 50 vàng như hiện tại... Sau đó không còn ai mua nữa.” Lý Tuyết nói: “Nhưng giá cả của phòng làm việc Hiểu Băng vẫn là 5 vàng, nói chính xác thì hầu như không tăng... vẫn là giá cũ.”

“Mẹ nó, tăng nhiều như vậy, có người mua mới là lạ đó, tại sao không để giá như phòng làm việc Hiểu Băng?” Vương Vũ kinh ngạc hỏi.

“Hiện giờ giá nguyên liệu thuốc tăng mạnh, nếu để giá như phòng làm việc Hiểu Băng, chúng ta sẽ bị lỗ đến chết…” Lý Tuyết nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment