Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 402 - Chương 399: Dung Luyện Chết Tiệt!

Trang 202# 1

 

 

 

Chương 399: Dung luyện chết tiệt!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Nguyên liệu? Chính là những thứ chúng ta thu mua ư?” Vương Vũ quay đầu lại hỏi Vô Kỵ.

“Đúng thế!” Vô Kỵ bình thản gật đầu.

“Móa! Cái phòng làm việc chết tiệt đó quá âm hiểm!”

Vương Vũ vốn còn tưởng rằng phòng làm việc Hiểu Băng chỉ muốn lũng đoạn thị trường nguyên liệu, giờ nghe Lý Tuyết nói vậy, hắn đã ngay lập tức hiểu ra, thì ra mục đích cuối cùng của phòng làm việc này là thị trường dược tề.

Bước đầu thâm nhập tích trữ vật phẩm, sau đó nhân lúc trò chơi chính thức vận hành, vàng đại hạ giá, đẩy cao giá nguyên liệu lên.

Cứ như thế, hướng đi giá cả của dược tề hay là nguyên liệu đều nằm gọn trong lòng bàn tay của phòng làm việc Hiểu Băng.

Cuối cùng lại dùng dược tề trung cấp đã được tích trữ trước đó tiến hành chèn ép thị trường, cho dù cả server này chỉ có một mình Lý Tuyết mới biết chế tạo dược tề trung cấp, nhưng cũng do nguyên liệu và dược tề có chênh lệch giá cả quá cao, cuối cùng vẫn sẽ bị người của phòng làm việc Hiểu Băng nắm mũi dắt đi, đám người đó quá âm hiểm quá xảo trá.

Điển hình cho việc đầu cơ trục lợi! Mẹ nó quá hiểm.

Vô Kỵ cười nói: “Bởi vậy ta mới bảo ngươi tích trữ dược tề…”

“Đúng rồi, trong kho của bà xã ta có một đống dược tề kìa, khi nào vợta đi làm về ta sẽ bảo vợ ta lấy ra, sau đó bán theo giá của phòng làm việc Hiểu Băng.” Vương Vũ nói một cách vui mừng.

“Không cần đâu.” Vô Kỵ cười xua xua tay nói: “Chúng ta còn có chiêu ác hơn, ngươi quên rồi à, chúng ta cũng tích trữ nguyên liệu mà.”

“Do trò chơi đẩy nhanh việc chính thức vận hành, hàng tồn của phòng làm việc Hiểu Băng chưa chắc đã nhiều bằng chúng ta, lúc này họ đẩy giá nguyên liệu dược tề lên cao như vậy, hoàn toàn là tự tìm chết.”

“Rồi sao?”

“Đợi! Đợi sau khi bọn họ bán hết dược tề tích trữ, nhất định sẽ dùng nguyên liệu để ép giá, tới tìm mấy chị em Tuyết Nhung Hoa hợp tác.” Vô Kỵ dự đoán trước.

Lý Tuyết nói: “Bọn họ đã tới tìm ta rồi, cũng bị ta từ chối rồi.”

Vô Kỵ cười ha ha nói: “Xem ra lượng tiêu thụ hàng tích trữ của họ không tồi, cứ cho họ chút ngon ngọt lúc đầu đi... Sau này thì cứ đợi mà táng gia bại sản.”

Nói xong, Vô Kỵ lại nói với Lý Tuyết: “Đợi chút nữa muội liên lạc với Đạo Tuyết, trước đây chúng ta cũng tích trữ một lượng lớn nguyên liệu dược tề, về điểm này chúng ta không yếu hơn phòng làm việc Hiểu Băng.”

Sau khi phòng làm việc Hiểu Băng bán hết dược tề, do không có năng lực sản xuất dược tề nên chỉ đành dựa vào việc nắm giữ nguyên liệu, nhưng trước đó Toàn Chân Giáo cũng đã đầu tư một lượng lớn ngân sách để tích trữ nguyên liệu, lượng dự trữ nguyên liệu không hề thua kém phòng làm việc Hiểu Băng.

Nguyên liệu dược tề cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, hiện giờ người chơi đông như thế, thời gian sau này nguyên liệu sẽ càng ngày càng nhiều, giá cả cũng sẽ được cố định ở một mức…. còn giá dược tề, đợi đến khi thị trường ổn định cũng sẽ quay trở lại thị trường người bán.

Lúc mới bắt đầu Vô Kỵ chỉ muốn dựa vào lượng tích trữ nguyên liệu dược tề của phòng làm việc Hiểu Băng để kiếm một món hời, ai biết hệ thống lại đẩy nhanh vận hành chính thức, cứ thế dẫn đến việc thế lực của hai bên là tương đương nhau, mà Lý Tuyết lại chính là con át chủ bài trong ván bài này.

Cùng tích trữ một sản phẩm, nguyên liệu của phòng làm việc Hiểu Băng nếu không bán ra được sẽ có thể mắc kẹt trong tay, nhưng dược liệu của Toàn Chân Giáo lại có thể biến thành dược tề, đừng nói tới dược tề sơ cấp, trong cửa hàng có bán dược tề sơ cấp rồi, dùng nguyên liệu thu gom để chế thành dược tề sơ cấp, quá bằng lỗ vốn…

Suy cho cùng, người sản xuất mới là lớn nhất.

“Vô Kỵ à, ngươi làm tốt quá!” Vương Vũ chân thành khen ngợi.

“He he.” Vô Kỵ bình thản nói tiếp: “Ta làm tốt, hoàn toàn là nhờ người của phòng làm việc Hiểu Băng quá xấu xa.”

“Nhưng làm thế có sợ đắc tội nhiều người không?”

Vô Kỵ liếc một cái, khinh thường nói: “Toàn Chân Giáo chúng ta sợ đắc tội người khác từ lúc nào?”

“Cũng đúng!” Vương Vũ gật đầu, đám người đó làm chuyện này đúng là có chút vô pháp vô thiên.



Sau khi dạo một vòng trong tiệm tạp hóa, đám người Tiểu Nhất lần lượt online.

“Ngưu huynh, hôm nay huynh có lập tổ đội quét phụ bản không?” Vừa online một cái, Tiểu Nhất đã hò hét Vương Vũ đi đánh phụ bản.

Phụ bản sau cấp 25 là phương thức nhanh nhất để lên cấp, hơn nữa cũng là nơi sản xuất trang bị chủ yếu, đám Tiểu Nhất đã được nếm mùi ngon ngọt của phụ bản cấp Địa Ngục, thoáng cái lại thèm thuồng rồi.

Vương Vũ đảo mắt qua nhìn khung Bạn Tốt, đám người Toàn Chân Giáo còn chưa online đủ, bởi vậy nên trả lời: “Cứ đợi chút đi, ta còn có việc bận.”

“Vâng, nhất định phải gọi đệ đấy nhá.” Tiểu Nhất năn nỉ một cách đáng thương.

“Chắc chắn rồi, nếu không làm sao mà đủ người…”

“...” Tiểu Nhất trầm mặc, sao tên này ăn nói thẳng thừng thế nhỉ.

Đóng khung chat lại, Vương Vũ dẫm lên truyền tống trận đi tới lò rèn của trụ sở công hội, sau đó cẩn thận từng ly từng tí một bày đá Dung Luyện đổi mấy ngày trời lên bàn thao tác.

Nói đến những viên đá Dung Luyện này ấy à, hai mắt Vương Vũ nhòe lệ, để có được thứ này, hắn phải quét đấu trường ba ngày, cái kiểu PK vô vị ấy, má nó Vương Vũ sắp ói đến nơi rồi.

Dù sao thực lực hơn kém nhau xa như thế, chơi Liên Minh Huyền Thoại mà đánh với máy mãi thì cũng cũng muốn ói mà.

Trước tiên Vương Vũ cởi bỏ Tiếng Thở Dài Của Võ Học Gia, sau đó mở giao diện dung luyện của thuật Ma Luyện ra, vứt thanh kiếm đơn và Kiếm Hào Chi Chấp Hành Giả vào trong.

Khi dưới hai trang bị hiển thị x2 đá Dung Luyện, Vương Vũ nhặt hai viên đá Dung Luyện trên, bỏ vào bên trong.

Sau một hồi dung luyện, thanh kiếm đơn thủ dung hợp vào trong găng tay của Vương Vũ.

Vương Vũ nhặt găng tay lên nhìn, tương đối thất vọng.

Thuộc tính không đổi, cấp bậc không đổi, chỉ có nhiều thêm một hình thái đơn thủ kiếm …

Má nó troll người ta vừa vừa thôi chứ, hình thái đoản đao của Càn Khôn Đao đã có thể làm đơn thủ kiếm rồi mà, đúng là lãng phí hai viên đá Dung Luyện quý giá.

Nghĩ tới đá Dung Luyện, lòng Vương Vũ lại đau như cắt.

Tiếp theo là Thủ Hộ Của Võ Học Gia, có vết xe đổ lần trước, Vương Vũ đã có chút do dự trong lòng.

Hai viên đá Dung Luyện vừa nãy lại chỉ luyện ra được một thuộc tính rác rưởi như thế, hiện giờ là mười viên đó... Để kiếm được mười viên đá Dung Luyện này, Vương Vũ đã mất ba ngày nằm lì trong đấu trường không ra ngoài.

Má nó, nếu lại ra một cái thuộc tính rác rưởi nữa, Vương Vũ nhất định sẽ đập đầu vào tường, ở vào thời điểm này, lấy hiệu suất thăng cấp của Vương Vũ, nếu không phải ba ngày này đều ngâm mình trong đấu trường, hắn sẽ đến nông nỗi bị đám người Toàn Chân Giáo kia vượt qua sao?

“Luyện hay không luyện đây?” Vương Vũ bối rối nhìn đá Dung Luyện trên bàn thao tác, do dự không quyết.

Nếu luyện, sợ sẽ ra rác rưởi, nếu không luyện, ba ngày nay há chẳng phải mệt mỏi vô ích?

“Mẹ nó, luyện!” Cuối cùng, Vương Vũ cắn chặt răng, tống hết đá Dung Luyện vào khung thao tác.

Nếu dung luyện thì là đá Dung Luyện, nếu không dung luyện, đây cũng chỉ là hòn đá, dù sao đặt trong túi cũng chiếm diện tích, còn không bằng liều một phen.

Sau khi ném vào trong, Vương Vũ sợ mình sẽ hối hận, bèn lập tức ấn nút xác nhận dung luyện.

Giao diện thay đổi, một ánh sáng lóe lên, hai món y phục hợp lại làm một.

Món trang bị này tương đối khoa trương, kiểu dáng áo trên mang đậm phong cách Đông Bắc, màu sắc chủ đạo là tông trắng đen, trông có vẻ rất đơn giản thoải mái. Hơn nữa hai màu sắc hòa quyện vào nhau tạo thành một con cá âm dương, bão nguyên thủ nhất, hợp thành âm dương, phối cùng huy chương cá âm dương trên ngực Vương Vũ, vô cùng đẹp trai.

Cái khác chưa nói, chỉ riêng vẻ ngoài của bộ đồ này Vương Vũ đã cho mười điểm, nếu so sánh với kiện Thiên Tàm Giáp trước kia, ít nhất có thể cho hai mươi điểm.

“Kiểu dáng không tồi…” Vương Vũ vừa lòng gật gật đầu lẩm bẩm một mình: “Chỉ là không biết thuộc tính có rác rưởi như món vũ khí lúc này không…”

Nói xong, Vương Vũ cẩn thận từng ly từng tý một mở thuộc tính trang bị ra.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment