Trang 203# 1
Chương 401: Đến nhà thăm hỏi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thành Tề Vân, trong trụ sở công hội của Quyền Ngự Thiên Hạ, Ngự Long Trảm đang trò chuyện với một người trung niên mặc đồ tân thủ với vẻ rất cung kính.
Người trung niên này chính là một trong những người điều hành chính của Quyền Ngự Thiên Hạ, tên trong trò chơi chính là Quyền Ngự Thiên Hạ, một cái tên rất kiêu ngạo.
Kỳ thật Vương Vũ đã hiểu lầm Quyền Ngự Thiên Hạ rồi, Vương Vũ lọc trong Bạn Tốt, khiến những người chơi dưới cấp 25 không thể kết bạn với hắn. Hơn nữa, cái tên Quyền Ngự Thiên Hạ này thì có vẻ kiêu ngạo đấy, nhưng cấp bậc lại quá thấp, sao có thể kết bạn với Vương Vũ, càng khỏi nói đến chuyện tự mình nhắn tin cho Vương Vũ.
"Thế nào rồi? Có liên lạc được không?" Quyền Ngự Thiên Hạ hỏi Ngự Long Trảm.
Cấp bậc của ông ta này tuy thấp, nhưng lại có khí thế rất mạnh, khiến người ta cảm thấy như ông ta là cao thủ chứ không phải Ngự Long Trảm.
Ngự Long Trảm bĩu môi nói: "Đã liên lạc được, nhưng có lẽ hắn không thần thánh như hội trưởng nói, ta cảm thấy hắn rất bình thường."
Võ sư mà, cũng không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, nghề nghiệp phế như vậy thì có thể chơi hay đến thế nào? Với lại, tính tình của cao thủ đều rất quái dị, mà khí chất của Vương Vũ lại bình thường như thế, rõ ràng là không không giống cao thủ.
"Ồ!" Quyền Ngự Thiên Hạ gật đầu rồi nói: "Khi nào hắn sang đây? Buổi chiều ta còn bận đi họp."
"Thời gian ngồi phi thuyền từ thành Dư Huy đến đây cũng phải mất nửa tiếng, ngài chờ một lát, hắn sắp đến rồi."
Ngự Long Trảm không nhận ra được ý cự tuyệt ở trong chữ “ừ” kia của Vương Vũ.
Nói thế nào thì Quyền Ngự Thiên Hạ cũng là công hội lớn có tên có tuổi ở trong nước. Thế nên, các cao thủ ở trong nội bộ Quyền Ngự Thiên Hạ như Ngự Long Trảm đều có cảm giác về sự ưu việt. Gã cho rằng người chơi bình thường như Vương Vũ sau khi nghe thấy cái tên Quyền Ngự Thiên Hạ thì sẽ lao đến như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhất là khi nói chuyện với Vương Vũ, trong lúc vô tình Ngự Long Trảm biết được Vương Vũ là game thủ chuyên nghiệp, cho nên gã có lòng tin vào phán đoán của mình.
Game thủ chuyên nghiệp mà, trong đầu chỉ có mình chữ tiền, đi vào chiến đội chuyên nghiệp chính là điều mơ ước của bao game thủ chuyên nghiệp. Thế nên, Ngự Long Trảm không tin Vương Vũ sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Nhưng một tiếng sau, Ngự Long Trảm vẫn chưa nhận được tin tức gì của Vương Vũ.
Quyền Ngự Thiên Hạ không chờ nổi nữa, thấy Vương Vũ vẫn chưa đến, bèn hỏi Ngự Long Trảm với giọng âm trầm: "A Trảm! Đây chính là đã liên hệ xong xuôi của ngươi? Ta nhớ ngươi làm việc rất đáng tin mà."
"Lão đại! Ngài đừng có gấp, để ta hỏi lại xem, có thể là hắn lạc đường..."
Nói xong, Ngự Long Trảm bèn gởi một tin nhắn hỏi Vương Vũ: "Sao ngươi vẫn chưa đến?"
Trong giọng nói của Ngự Long Trảm tràn ngập vẻ trách móc.
Qua một hồi, Vương Vũ mới nhắn trả lời: "Đến đâu? Ta nói mình sẽ đến sao?"
"A..."
Ngự Long Trảm hóa đá trong nháy mắt.
"Sao thế? Hắn đến chỗ nào rồi?" Quyền Ngự Thiên Hạ hỏi với giọng thúc giục.
"Hắn! Hắn nói hắn không đến..." Ngự Long Trảm không dám nói mình làm việc bất lợi, mà đổ hết trách nhiệm lên người Vương Vũ.
"Hả?" Sắc mặt của Quyền Ngự Thiên Hạ biến thành vô cùng khó xử trong nháy mắt: "Ta và ngươi đứng chờ ở chỗ này gần nửa ngày, sau đó ngươi lại nói với ta là hắn không đến?"
Quan hệ của Ngự Long Trảm và Quyền Ngự Thiên Hạ là quan hệ cấp trên cấp dưới... Ngồi với lãnh đạo ở trong phòng vắng gần một giờ thì bầu không khí khá xấu hổ.
Ngự Long Trảm hốt hoảng giải thích: "Điều này cũng không thể trách mình ta. Căn bản là hắn nói sẽ đến, nhưng ai biết hắn lại lật lọng... Thằng nhóc này không giữ lời, xem ra cũng không phải là người đứng đắn gì."
"Ừ..." Quyền Ngự Thiên Hạ nghe thế, bèn trầm tư một lát, rồi vừa vuốt cằm vừa nói: "Ta cảm thấy hắn muốn chúng ta tìm hắn nói chuyện... Xem ra tên này rất tham lam."
Đạo lý công sở ở trong trò chơi hay ở trong văn phòng đều giống nhau, chủ động đến cửa đi mời và khiến người ta nhận lời mời, giữa hai thứ đó chỉ chênh nhau một câu nói, đến nay Gia Cát Lượng chính là ví dụ sống sờ sờ.
Ngự Long Trảm lại phụ họa theo: "Đúng thế! Đúng thế! Hắn chỉ là một game thủ chuyên nghiệp, vừa rồi hắn còn hỏi ta có mua trang bị không, ta chưa bao giờ thấy kẻ nào hám lợi như vậy."
Quyền Ngự Thiên Hạ vừa cười lạnh vừa nói: "Muốn bàn điều kiện với ta không phải là không thể được, nhưng không biết hắn có thực lực đó không. Tên đó là Võ sư đúng không, cậu và lão Quyền đi xem xem có đáng cho chúng ta đi mời hay không."
"Một mình ta là được rồi, ngài bảo anh Quyền đi cùng làm gì?" Ngự Long Trảm không hiểu nên hỏi.
Quyền Ngự Thiên Hạ nói: "Cậu là Chiến sĩ, thắng hắn thì không có vẻ vang gì, ta bảo lão Quyền đi đọ sức cùng nghề nghiệp mới khiến hắn tâm phục khẩu phục."
"Ồ! Ta biết rồi..."
Người Toàn Chân Giáo không phải là game thủ chuyên nghiệp gì, ngoài chuyện phụ bản có thể chơi cùng nhau ra, luyện cấp hay làm chuyện gì thì bọn họ đều làm một mình cả, sau khi cày phụ bản xong, mọi người lại giải tán.
Vô Kỵ bảo sẽ đi mở hội nghiên cứu khoa học, Xuân Tường lại nói vẽ phác họa, Bao Tam muốn làm thí nghiệm gì đó, Minh Đô thì phải đi tuần tra.
Dù sao ai cũng có lí do cả, ngoài game thủ chuyên ngiệp Vương Vũ, Bắc Minh Hữu Ngư và Doãn Lão Nhị không có công ăn việc làm đàng hoàng ra, còn tất cả mọi người cũng đã thoát game.
Ba người có nghề nghiệp khác nhau, nên khu vực luyện cấp cũng khác nhau, hôm nay bọn họ cũng không luyện cấp cùng nhau cùng như thường lệ.
Vị trí bây giờ của Vương Vũ có tên là hành lang Lạc Nhật, là khu vực luyện cấp của cấp 40, quái nhỏ ở đây có tên là Tội Phạm Lạc Nhật và hình dáng của chúng khá giống với Urtus. Bởi vì chúng là quái vật hình người, nên khá hợp gu Vương Vũ, ngày bình thường sau khi đánh phụ bản xong, Vương Vũ thường luyện cấp ở chỗ này.
Tỉ lệ rơi trang bị của Tội Phạm Lạc Nhật rất thấp và tỉ lệ rơi tiền cũng như vậy. Hơn nữa, chúng nó còn da dày thịt béo, dù là đoàn đội chuyên vượt cấp giết quái cày trang bị cũng không thích nơi này. Thế nên, toàn bộ bản đồ chỉ có mình Vương Vũ, nên nơi đây khá yên tĩnh.
Đối phó với đám quái vật này, Vương Vũ quen kéo bọn chúng thành một bầy, sau đó tránh phải tránh trái ở trong đám quái, rồi tiêu diệt đám quái theo nhip điệu.
Phương pháp đánh quái này rất có hiệu quả, hơn nữa khi đang đánh quái còn luyện được khả năng phản ứng và công phu, tuy nói trí thông minh của đám bia sống này cũng không cao, nhưng lại có tác dụng hơn người gỗ.
Khi Vương Vũ đang cẩn thận đánh quái một cách tỉ mỉ, bỗng nhiên có hai người xuyên qua dãy núi Lạc Nhật tiến vào hành lang Lạc Nhật.
Một người trong đó chính là Ngự Long Trảm.
"Ta nói nè A Trảm! Rốt cuộc lão đại đang nghĩ gì thế? Sao bảo ta đi làm loạn với ngươi, ta còn đang mắc huấn luyện đó." Tên có dáng người khôi ngô, cao to và thô kệch nói.
Ngự Long Trảm đáp: "Quyền huynh! Tên này là do lão đại Tiêu Dao đề cử, hắn rất ngông cuồng, thậm chí còn không hề nể mặt lão đại. Hôm nay, lão đại bị cho leo cây nên rất tức giận, cho nên lão đại mới bảo huynh đến dạy cho hắn một bài học."
Quyền huynh ở trong miệng Ngự Long Trảm chính là Ngự Long Thần Quyền, là một Võ sư duy nhất của chiến đội Tiêu Dao và có kỹ thuật khá tốt. Đúng là trong chiến đội Tiêu Dao không ai dám nói có thể chắn hắn ta ở chính diện.
"Vậy sao? Có vẻ thú vị đấy. Thế bảo ta đến làm gì? Không phải lão Ẩn đang rảnh sao?" Ưu thế của nghề nghiệp Thích khách rất lớn, thời gian huấn luyện cũng ngắn hơn Võ sư vốn đã yếu ớt kia.
"Bởi vì tên đó cũng là Võ sư, nên lão đại nói Võ sư hành Võ sư mới khiến hắn tâm phục khẩu phục." Ngự Long Trảm trả lời.
"Ồ! Thế cũng đúng... Nhưng nói đi thì phải nói lại, ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn ở đây, nơi này là khu luyện cấp của cấp 40 đó?" Ngự Long Thần Quyền hỏi.
Ngự Long Trảm đáp: "Yên tâm đi! Ta đã bỏ ra 10 vàng mời giáo viên của học viện Pháp Sư dùng con mắt Thiên Thông xác định được tọa độ của hắn đang ở đây.”