Trang 203# 2
Chương 404: Ta thích tự do
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Điều này..." Vương Vũ nhìn đám người Vô Kỵ ngồi xung quanh một chút, đám gia súc này đang ngồi rất nghiêm túc, nhưng lại chém gió ào ào ở trong kênh chat.
"Mẹ kiếp! Tên khốn này đang muốn đào người, Vô Kỵ ngươi không thể im lặng như vậy." Minh Đô kêu lên đầu tiên.
Ký Ngạo cũng phụ họa theo: "Đúng thế! Không thể nhịn được nữa."
Những người khác cũng nhao nhao lên án Quyền Ngự Thiên Hạ ở trong kênh công hội. Ngay cả người ít nói như Bắc Minh Hữu Ngư cũng lên tiếng: "Công hội lớn toàn là lũ xấu xa."
"Đương nhiên, nếu như ông ta ra giá phù hợp với thực lực của Thiết Ngưu thì cũng có thể cân nhắc."
"Đúng thế! Đúng thế..." Mọi người liên tục hùa theo.
"Không hứng thú..." Vương Vũ liếc nhìn đám gia súc Toàn Chân Giáo với vẻ kỳ quái, rồi nói với Quyền Ngự Thiên Hạ.
Quyền Ngự Thiên Hạ không cảm thấy ngoài ý muốn với câu trả lời của Vương Vũ, ông ta chỉ vừa cười vừa nói: "Đừng làm như vậy! Ngươi cứ ra điều kiện thoải mái, đãi ngộ của chiến đội của chúng ta rất cao, tuyệt đối kiếm được nhiều tiền hơn người chơi chuyên nghiệp bình thường, đúng không Chiến Kỳ lão đệ?"
Nói xong, Quyền Ngự Thiên Hạ bèn nhìn về phía Huyết Sắc Chiến Kỳ rồi nháy mắt, ý bảo Huyết Sắc Chiến Kỳ nói giúp.
Huyết Sắc Chiến Kỳ đã nhận tiền của người ta, không thể không giúp được, sau đó Huyết Sắc Trường Thành bèn nói với vẻ hàm hồ: "Đúng thế! Thu nhập rất cao."
Trong kênh công hội: "Mẹ kiếp! Lại dám dùng tiền tài ăn mòn tiết tháo của đại thần Thiết Ngưu, tên này quá vô sỉ, tgươi nói cho hắn biết, lương một năm mà thấp năm mươi triệu Nhân Dân Tệ thì đừng nói chuyện.”
Giá trị bản thân của đại thần ở trong giới chuyên nghiệp phải mười triệu Nhân Dân Tệ trở lên, lấy bản lĩnh của Vương Vũ, đòi lương năm mươi triệu hoàn toàn hợp lý.
"Ồ..." Không ngờ Vương Vũ lại lắc đầu như cũ: "Không hứng thú!"
"Cho ngươi đãi ngộ của đại thần hạng nhất." Quyền Ngự Thiên Hạ quả nhiên nói ra kế hoạch của mình.
Vương Vũ còn chưa kịp cự tuyệt, Vô Kỵ lại cười đểu: "Giá trị của đại thần hạng nhất mà người nói chỉ có tám triệu, lấy bản lĩnh của Thiết Ngưu nhà chúng ta, ít hơn trăm triệu thì đừng nói chuyện..."
"Một trăm triệu Nhân Dân Tệ?" Quyền Ngự Thiên Hạ run lên.
Ngay cả Vương Vũ là người ở trong cuộc cũng bị Vô Kỵ dọa cho nhảy dựng, một trăm triệu Nhân Dân Tệ đó, đừng nhìn Vương Vũ xuất thân từ gia tộc, không có khái niệm gì đối với đồng tiền, nhưng nửa năm nay, hắn mới biết đồng tiền nó quan trọng thế nào, hạng mục một trăm triệu trở lên thì hắn cũng chỉ nghiên cứu với cô vợ trẻ ở trong chăn mà thôi, chứ bình thường thì không dám nghĩ.
Quyền Ngự Thiên Hạ hơi đau răng, thầm nghĩ: Mẹ kiếp! Quả nhiên là rất đau đầu, lại ra giá một trăm triệu... Mẹ kiếp! Muốn gây chuyện đúng không, cái giá này thì ai dám nhận, khó trách có bản lĩnh trâu bò như vậy mà lại không ai thuê.
Chẳng qua theo miêu tả của Ngự Long Thần Quyền, tên này cũng có vốn liếng để nâng giá, nhưng Quyền Ngự Thiên Hạ lại không có tư cách ra giá, đành phải nói với giọng suy đoán mập mờ: "Điều này không phải là không được, chẳng qua cần phải tính toán một chút..."
Một trăm triệu Nhân Dân Tệ không phải số lượng nhỏ. Chi tiêu một năm của một chiến đội cũng chỉ số tiền này mà thôi và Quyền Ngự Thiên Hạ cũng không có quyền làm chủ.
"..." Vương Vũ nhìn Vô Kỵ một cách im lặng rồi nói: "Ta đã có công hội..."
"Thật sao? Sao ta không biết? Đế Quốc Cửu Châu hay là Long Đằng Thiên Hạ?" Quyền Ngự Thiên Hạ hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Ngự Long Ẩn đề cử Vương Vũ cho Quyền Ngự Thiên Hạ, cũng không nói Vương Vũ đã gia nhập công hội.
Hai công hội được Quyền Ngự Thiên Hạ nhắc đến cũng là công hội lớn có tiếng tăm lừng lẫy, lấy điều kiện của Vương Vũ, trước mắt cũng chỉ có hai công hội này mới có sức cạnh tranh.
"Toàn Chân Giáo..." Vương Vũ nhìn Vô Kỵ một chút, rồi nói với giọng thản nhiên.
"Toàn Chân Giáo? Đó là công hội nào?" Quyền Ngự Thiên Hạ kinh hãi, ông ta tung hoành giới thi đấu chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, chẳng lẽ có công hội lớn mà ông ta chưa nghe nói qua hay sao?"
"Một công hội nhỏ chỉ có mười mấy người mà thôi." Vô Kỵ chen miệng nói.
"Công hội nhỏ mười mấy người hả..." Quyền Ngự Thiên Hạ thở ra một hơi, tên này chỉ là thương nhân, không có hứng thú với các tổ chức bên ngoài công hội lớn. Nhất là công hội nhỏ nhìn qua đã thấy là đám ô hợp như Toàn Chân Giáo.
"Lấy năng lực của đại thần Thiết Ngưu ngươi, loại công hội rác rưởi đó chỉ trở thành gánh nặng cho ngươi..." Quyền Ngự Thiên Hạ tiếp tục dụ dỗ Vương Vũ.
"Công hội rác rưởi..."
Sắc mặt của đám gia súc Toàn Chân Giáo bỗng nhiên thay đổi... Huyết Sắc Chiến Kỳ ở bên cạnh nhìn Quyền Ngự Thiên Hạ với ánh mắt giống như đang nhìn một người chết.
"Sao ta lại nói như vậy? Người xưa có câu: Chim khôn lựa cành mà đậu, gái khôn kiếm nơi nhân hậu mà nhờ, trong giới thi đấu điện tử chuyên nghiệp thì chuyện đi ăn máng khác là chuyện rất bình thường...”
Quả thật, chuyện chuyển nhượng của đại thần ở trong giới thể thao điện tử là chuyện thường ngày, không thể vì chuyện đó mà đi chất vấn đạo đức của game thủ chuyên nghiệp được, vì tất cả mọi người đều muốn vị trí quán quân mà thôi.
"Ta đã ở quen rồi, không muốn đổi công hội..." Vương Vũ đáp.
"Thiết Ngưu đại thần, ta nói với ngươi ặc ặc..."
Quyền Ngự Thiên Hạ còn muốn nói tiếp, nhưng chưa nói hết câu, Vương Vũ đã bóp cổ ông ta.
Dưới đòn tấn công này của Vương Vũ, ngay cả ngươi chơi ngang bằng về cấp đọ cũng bị giết trong một giây, chứ đứng nói đến một tân thủ cấp 10 như Quyền Ngự Thiên Hạ, thế là ông ta đã bị bóp chết tại chỗ.
Tất cả mọi người trên bàn rượu đều sửng sốt.
"Ngươi! Ngươi làm thịt ông ta?" Minh Đô nói với vẻ rất ngạc nhiên.
"Quá đáng ghét..."
"Lại nói trong hạng mục công việc của chúng ta, không có nói đến không cho phép làm thịt ông ta đúng không." Vô Kỵ quay đầu lại hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ xám như màu đất: "Không có! Không có..."
Mẹ kiếp! Đứng nói có có hay không, thằng phá hoại này đột nhiên ra tay giết người, còn tưởng Vương Vũ là người ôn hòa nhất của Toàn Chân Giáo cơ, ai ngờ tư duy của tên này càng khó đoán hơn.
"Có cũng không sao, dù sao chúng ta đã nhận tiền rồi... Ha ha!" Minh Đô cười tủm tỉm nói.
"Nói rất chí lý... Ha ha."
Vương Vũ xạm mặt lại: "Ta biết các ngươi đã thông đồng với nhau. Làm sao? Ngứa mắt với ông đây nên muốn bán ông có đúng không?"
Nghe được kiểu nói này của Vương Vũ, kẻ đầu têu là Huyết Sắc Chiến Kỳ sợ đến mức mất hồn. Mẹ kiếp! Tên này sẽ không phát điên đi huyết tẩy Liên Minh Huyết Sắc chứ.
"Haizz!” Vô Kỵ thở dài một hơi rồi nói với Vương Vũ: "Ngươi biết mà! Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi... Ta đã giúp ngươi tranh giá cao nhất đó thôi."
Đi vào chiến đội chuyên nghiệp, đãi ngộ sẽ tốt hơn nhiều so với việc khổ cực đánh quái bán trang bị. Ngay từ đầu, Vương Vũ rất nghèo và tất cả mọi người đều biết chuyện này. Người của Toàn Chân Giáo không ôm chí lớn, đều lấy chơi vui làm chủ yếu, những gì bọn họ có thể giúp đỡ là rất có hạn, nên không muốn làm liên lụy Vương Vũ.
Tất cả mọi người là người trưởng thành, không thể vì vài điều cổ hủ mà ngăn cản đường công danh của bằng hữu.
"Đúng thế! Sau khi gia nhập chiến đội chuyên nghiệp, chẳng bao lâu sẽ thành người nổi tiếng, đến lúc đó cả gái và tiền đều có cả bó ấy chứ... Ngày bình thường lại ra vẻ đáng yêu, hay chụp ảnh tự sướng, thèm thật..." Minh Đô kêu lên với vẻ kích động, giống như hắn ta được ký hợp đồng.
"Cảm ơn mọi người đã nghĩ cho ta..." Vương Vũ nói với vẻ cảm động: "Nhưng ta lại là người thích tự do."
Tự do! Đúng thế! Đó là hai chữ mà Vương Vũ khát vọng nhất từ bé đến giờ. Sau khi ký hợp đồng với chiến đội chuyên nghiệp, giống như đã bán mình cho công hội, đến phải thống nhất đi vào trụ sở hoặc là phòng làm việc để huấn luyện. Cuộc sống như thế đâu có khác trước kia?
Cuộc sống bị nuôi nhốt như súc vật thế này, Vương Vũ đã ghét cay ghét đắng, bán thân cho người ta, còn không bằng về nhà ăn bám. Tối thiểu nhất ở trên danh nghĩa, hắn cũng là đại thiếu gia, mà không phải hàng hóa bị người ta mua đi bán lại.