Trang 204# 1
Chương 405: Mai phục
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Được rồi! Ta tôn trọng quyết định của ngươi." Vô Kỵ gật đầu và không nói thêm gì nữa.
Trong ấn tượng của người khác, đám gia súc Toàn Chân Giáo ngày thường đều điên điên khùng khùng, nhưng kỳ thật bọn họ đều là người thông minh. Bọn họ không thích liên lụy người khác, đồng thời bọn họ cũng không lấy suy nghĩ của mình để áp đặt cho người khác.
Bởi vì bọn họ hiểu hơn bấ cứ ai, Vương Vũ có bản lĩnh như vậy, nuôi sống gia đình không có vấn đề, về chuyện có muốn nổi tiếng và phát tài hay không, đây không phải là chuyện mà bọn họ nên cân nhắc.
Những người khác thấy Vô Kỵ đã nói như vậy, tất nhiên cũng ngậm miệng lại.
Chỉ có Bắc Minh Hữu Ngư vẫn nói với giọng buồn bực: "Ngươi đoán xem người của Quyền Ngự Thiên Hạ có tìm chúng ta gây sự hay không?"
Công hội của Bắc Minh Hữu Ngư cũng vì Bắc Minh Hữu Ngư không muốn gia nhập vào Thiên Đường Cực Lạc, mới bị Thiên Đường Cực Lạc làm cho giải tán, nên hắn ta biết phẩm hạnh của đám công hội lớn thế nào.
Vô Kỵ nói với giọng lạnh lùng: "Vậy thì càng tốt! Đỡ phải chúng ta chạy hơn nghìn dặm đến tìm bọn họ."
Toàn Chân Giáo như thế nào, chưa đến phiên người ngoài bình phẩm, lại dám mắng Toàn Chân Giáo là công hội rác rưởi ở trước mắt Vô Kỵ, ở trong trò chơi này chắc cũng chỉ có mình Quyền Ngự Thiên Hạ, lấy tính cách của đám người Toàn Chân Giáo, không trở mặt ngay tại chỗ, đã xem như nể mặt ông chủ tương lai của bạn bè mình lắm rồi.
Nhưng bây giờ, Vương Vũ đã không thèm nể mặt, những người khác cũng không có cố kỵ gì nữa.
Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn mười người kêu gào đòi làm thịt Quyền Ngự Thiên Hạ, trong lòng bùi ngùi không thôi, nếu người khác dám nói lời ngông cuồng như vậy, chắc sẽ bị Huyết Sắc Chiến Kỳ chế giễu một phen, nhưng lời này lại do Toàn Chân Giáo nói ra thì Huyết Sắc Chiến Kỳ không thể không toát mồ hôi thay cho Quyền Ngự Thiên Hạ.
"Nếu muốn giúp gì cứ việc tìm ta..." Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng ra vẻ nghiêm túc.
"Biết rồi!" Vô Kỵ đáp.
"Nói đi, các ngươi bán ta bao nhiêu tiền?" Vương Vũ lại hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ một cách bất thình lình.
Huyết Sắc Chiến Kỳ là người ngồi ở đây, Vương Vũ lập tức đoán được Huyết Sắc Chiến Kỳ chính là chủ mưu...
"Một người năm trăm..." Huyết Sắc Chiến Kỳ là người trung thực, nếu đổi thành những người còn lại của Toàn Chân Giáo chắc giá cả còn giảm xuống mấy lần nữa.
Vương Vũ giận dữ, chỉ vào mọi người rồi nói: "Các ngươi thật không có tiền đồ, chỉ với năm trăm vàng mà đã bán bạn bè rồi?"
"Thế là nhiều rồi, Thượng Đế chỉ có giá ba mươi bạc kìa..." Mục sư Vô Kỵ nói với vẻ rất thành kính.
"Chia một nửa cho ta..." Vương Vũ đưa tay ra rồi nói.
Mọi người tự biết hổ thẹn nên im lặng, sau đó nhao nhao móc một nửa vàng ra rồi ném cho Vương Vũ.
Vương Vũ ước lượng số tiền trong tay, rồi cười nói: "Lần này ta tha thứ cho các ngươi, nhưng lần sau không được theo lệ này nữa."
Mọi người: "..."
Quyền Ngự Thiên Hạ sau khi sống lại ở thành Tề Vân, ngây người đứng ở điểm phục sinh. Tên này hình như vẫn chưa phản ứng kịp, vì sao đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên tên Võ sư kia lại ra tay giết người?
Mình từ nghìn dặm xa xôi đi đến thành Dư Huy chiêu hiền đãi sĩ, chỉ muốn gặp mặt một lần còn phải bỏ ra năm nghìn vàng ... Mẹ kiếp! Không chỉ ngông cuồng, mà tính tình cũng chẳng ra sao, chưa nói hai lời đã ra tay giết người.
Quyền Ngự Thiên Hạ mới cấp 10, chút kinh nghiệm này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng chuyện thì bé thôi mà tính chất của nó lại ác liệt, Quyền Ngự Thiên Hạ càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, nhất thời cảm giác không cam lòng và khuất nhục xộc thẳng lên đầu.
"Tiêu Dao! Các ngươi đang ở đâu?" Quyền Ngự Thiên Hạ kéo ra khung Bạn Tốt, rồi ấn vào tên Tiêu Dao.
"Luyện cấp..." Ngự Long Tiêu Dao trả lời: "Thế nào rồi lão đại? Có thuận lợi không?"
Đây chính là lợi ích của game thủ chuyên nghiệp, hoàn toàn không cần quan tâm đến vấn đế tiếp tế hay trang bị. Bọn họ ngoài huấn luyện thao tác ra, nhiệm vụ duy nhất là lên cấp thật nhanh. Bây giờ, Ngự Long Tiêu Dao là đại cao thủ cấp 28, không thua gì Vương Vũ.
"Ta bị giết..." Trong lời nói của Quyền Ngự Thiên Hạ hiện lên vẻ uất ức.
"Ặc..." Ngự Long Tiêu Dao nghe thấy thế thì sững sờ. Mẹ kiếp! Làm sao quên tên đó là người của Toàn Chân Giáo... Đám gia súc đó là đám tâm thần.
"Ngươi có chút kinh nghiệm đó, chết cũng chẳng sao..." Ngự Long Tiêu Dao nói với vẻ không quan tâm lắm.
"Móa!" Quyền Ngự Thiên Hạ bị một câu của Ngự Long Tiêu Dao chọc tức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Nếu không phải Ngự Long Tiêu Dao là cao thủ siêu cấp không thể thiếu trong chiến đội, có lẽ Quyền Ngự Thiên Hạ đã đi gây chuyện với hắn ta.
"Kêu lên bọn Ẩn, đi báo thù cho ta." Quyền Ngự Thiên Hạ trả lời một câu với giọng không vui.
"Điều này... Điều này không được đâu." Ngự Long Tiêu Dao nói với vẻ khó xử.
Bọn họ là chiến đội chuyên nghiệp, nhiệm vụ trước mắt là thăng cấp và huấn luyện. Chuyện giết người không phải là chuyện bọn họ nên làm.
"Sao lại không được? Đây là mệnh lênh." Quyền Ngự Thiên Hạ nói.
Ngự Long Tiêu Dao trả lời: "Lão đại! Tên kia không yếu đâu. Hơn nữa, hắn còn có một đám bằng hữu, cũng là mấy kẻ sừng sỏ nổi tiếng. Chúng ta trêu vào bọn họ cũng không có lợi lộc gì, không chừng còn bị phiền phức đến chết đấy chứ..."
Ngự Long Tiêu Dao là một trong những thành viên nòng cốt của Tam Sát Trang. Hắn ta đã từng tiếp xúc với đám Toàn Chân Giáo nên hiểu rất rõ về đám người Toàn Chân Giáo này.
Đám người này không chỉ có thực lực cao cường, đủ mọi loại chiêu thức ngầm, hơn nữa còn dính như keo da chó, song phương mẫu thuẫn nếu bọn họ chiếm được lợi ích còn đỡ, nếu bọn họ bị lỗ vốn thì chờ bị trả thù vĩnh viễn đi.
Tam Sát Trang có trâu chó hay không? Hội trưởng Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đang chơi game Kim Quần thì đắc tội với Toàn Chân Giáo. Kết quả là Tam Sát Trang bị sáu người Toàn Chân Giáo bám lấy suốt mười mấy trò chơi, bị giày vò đến mức phải giải tán. Đến nay, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ còn chưa dám lộ diện.
Có câu nói: Chân trần không sợ mang giày, đám người thích phá người khác cho vui này, người ngoài tránh còn không kịp, Quyền Ngự Thiên Hạ lại bảo bọn họ đi giết người của công hội Toàn Chân Giáo, đây không phải là muốn kiếm chuyện hay sao?
"Ngươi không nghe lệnh của ta hay sao?" Quyền Ngự Thiên Hạ hỏi với giọng lạnh lùng, trong giọng nói có vẻ rất tức giận.
Ngự Long Tiêu Dao bèn vội vàng nói: "Ta không có ý đó, bởi vì một chuyện nhỏ mà đi phân cao thấp với loại người như vậy thì không đáng... Ngài bớt giận một chút, chờ khi ta có thời gian thì sẽ đi một chuyến có được hay không?"
"Hừ! Ngươi không bị người khác bắt nạt nên ngồi đó mà châm chọc, ta chỉ hỏi một câu ngươi có đi hay không." Quyền Ngự Thiên Hạ vừa thở hồng hộc vừa hỏi.
Ngự Long Tiêu Dao làm như vậy cũng muốn tốt cho công hội, nhưng trông thấy Quyền Ngự Thiên Hạ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử thì cũng không vui. Mẹ kiếp! Mặc dù ngươi là người thân cận của ông chủ, nhưng ông cũng là đội trưởng cùng cấp với ngươi, ngươi muốn lên mặt với ai?
"Không có lệnh của ông chủ, chiến đội Tiêu Dao bọn ta không thể rời vị trí." Ngự Long Tiêu Dao trả lời với vẻ lạnh lùng.
"Được! Được lắm! Tiêu Dao! Ta không tin không có ngươi thì ta không trả thù được." Quyền Ngự Thiên Hạ tức giận đóng lại khung chat, rồi lại nhấp vào tên Ngự Long Trảm.
Mẹ kiếp! Ta không mời nổi người của chiến đội Tiêu Dao, chẳng lẽ không mời được người của Quyền Ngự Thiên Hạ hay sao? Cao thủ mạnh thì mạnh đến mức nào? Bố mày cho một trăm người bao vây hắn, cũng có thể đánh hắn về thôn tân thủ.
Ở cổng Lạc Nhật Thần Điện ở dãy núi Lạc Nhật, đám người Toàn Chân Giáo vừa cày phụ bản của ngày hôm nay xong, vừa truyền tống ra, Vương Vũ lại nói trong kênh nói chuyện: "Có mai phục!"
"Mai phục?"
Mọi người vội vàng quang sát xung quanh thì trông thấy một đám người lít nha lít nhít bao vây quanh cổng Lạc Nhật Thần Điện.