Trang 204# 2
Chương 406: Giết ra khỏi vòng vây
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ nhận ra người cầm đầu chính là Ngự Long Trảm.
Lúc này, Ngự Long Trảm đã dẫn người vây chặt lấy cổng Lạc Nhật Thần Điện, sau đó gã hỏi người chơi ở cổng: "Người của Toàn Chân Giáo ở đâu?"
Ngự Long Trảm dùng Con Mắt Thiên Thông tìm được Vương Vũ, phát hiện tọa độ của Vương Vũ là phụ bản Lạc Nhật Thần Điện, thế là gã đoán đám người Toàn Chân Giáo cũng đang ở chỗ này. Rất ít người biết Vương Vũ, nhưng người của Toàn Chân Giáo nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có người biết một hai người.
Ngự Long Trảm một lần nữa đánh giá thấp sự nổi tiếng của đám người Toàn Chân Giáo. Toàn Chân Giáo là đội ngũ qua được phụ bản cấp Địa Ngục một cách hoàn mỹ và khá nổi danh ở đây. Mọi người trông thấy kẻ đến với ý đồ không tố, lại đến gây chuyện với Toàn Chân Giáo, không hẹn mà cùng nhìn về phía đám người Toàn Chân Giáo.
Theo ánh mắt của mọi người, Ngự Long Trảm nhìn lại, đúng lúc chạm mặt với Vương Vũ.
"Ngực có Âm Dương Ngư chính là người của Toàn Chân Giáo, đừng để bọn họ chạy." Ngự Long Trảm hét lên, rồi lao đến.
Đám người Huyết Sắc Trường Thành và Tiểu Nhất trông thấy người của Quyền Ngự Thiên Hạ lao đến, nhao nhao kinh hãi.
"Ai thế? Chán sống rồi sao?"
Vương Vũ nói: "Là người của Quyền Ngự Thiên Hạ."
"Ặc..." Nghe Vương Vũ nói ra tên kẻ thù, Tiểu Nhất vội vàng ngậm miệng lại.
Mẹ kiếp! Quyền Ngự Thiên Hạ đó! Sao người của Toàn Chân Giáo lại đắc tội với bọn họ.
"Vô Kỵ lão đại! Chúng ta làm gì bây giờ?" Huyết Sắc Trường Thành hỏi với vẻ khó xử.
Huyết Sắc Trường Thành là người của Liên Minh Huyết Sắc. Bây giờ, không có lệnh của hội trưởng không thể ra tay giúp đỡ, còn Tiểu Nhất thì bị người của Quyền Ngự Thiên Hạ làm cho sợ hãi...
Bọn họ chỉ là một chiến đội nhỏ mười người mà thôi, ngay cả công hội cũng không phải, về phần đắc tộc loại quái vật khổng lồ như Quyền Ngự Thiên Hạ, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám.
Vô Kỵ nói: "Đây là ân oán cá nhân của bọn ta, các ngươi đi trước đi."
"Điều này..." Huyết Sắc Trường Thành và Tiểu Nhất lại xoắn xuýt.
Sau khi cùng đánh mấy lần phụ bản, quan hệ của hai người và đám người Toàn Chân Giáo cũng không tệ lắm, trông thấy bằng hữu của mình bị vây công mà mình lại chạy trốn, quả thật không thể nói nổi.
"Không sao! Nếu các ngươi đã muốn giúp. Tiểu Nhất! Ngươi bố trí ba cạm bẫy ở vị trí giữa sáu giờ và năm giờ." Vô Kỵ chỉ vào ba vị trí rồi nói.
"Được!"
Người nhỏ làm việc nhỏ, không chiến đấu phụ giúp người ta được, nhưng cũng có thể bố trí mấy cạm bẫy.
"Vậy còn ta?" Huyết Sắc Trường Thành hỏi.
"Ngươi chạy về phía mười giờ... Đây là dược tề dùng trên đường, nếu thực sự chịu khộng nổi, hãy nói các ngươi là người của Liên Minh Huyết Sắc, chắc bọn họ sẽ không gây chuyện với các ngươi.” Vô Kỵ lấy một tổ dược tề ra đưa cho Huyết Sắc Trường Thành.
"Được!"
Trong khi mấy người nói chuyện, Ngự Long Trảm đã lao đến trước mặt đám người Toàn Chân Giáo. Sau đó, Huyết Sắc Trường Thành hét lên một tiếng, rồi dùng chiêu Va Chạm, mang theo người của mình chạy về phía mười giờ.
"Đuổi theo! Một tên cũng không để lại." Ngự Long Trảm chỉ vào Huyết Sắc Trường Thành rồi hét lên, lập tức có mấy chục người đuổi theo.
Ban đầu, đám người Tiểu Nhất đứng yên không di chuyển, sau đó kéo dài khoảng cách với đám người Toàn Chân Giáo, rồi chạy về phía năm giờ.
Cùng lúc đó, Vô Kỵ hạ lệnh: "Xuân huynh và lão Lý dọn bãi, lão Ngưu bọc hậu, còn những người khác rút về phía tây của dãy núi Lạc Nhật.”
Lời của Vô Kỵ còn chưa nói xong, Kết Giới Hắc Ám của Xuân Tường đã phủ xuống, sáu ác ma xếp thành một hàng, chặn lại đường đi của người Quyền Ngự Thiên Hạ. Lúc này Lôi Hỏa của Minh Đô đã đan xen rơi xuống đám người Quyền Ngự Thiên Hạ.
Kỹ năng Hỏa Lôi Thiên Giáng này của Minh Đô là kỹ năng thăng cấp của Hỏa Tiễn Thiên Tập. Hai thuộc tính ma pháp hỏa và lôi không chỉ công kích cao, mà kỹ năng này còn có thể tung ra liên tục, chỉ cần Minh Đô còn mana thì có thể tung ra vô hạn.
Minh Đô vừa có trang bị hồi mana, nên rất hăng hái, vô số hỏa tiễn mang theo lôi quang rơi xuống, khiến lượng máu của mấy người ở phía trước của Quyền Ngự Thiên Hạ bị đốt sạch trong nháy mắt.
Vừa mới đối mặt, Ngự Long Trảm đã bị đánh sưng mặt, sau đó gã vội vàng hạ lệnh cho Cung thủ và pháp sư đánh về phía Minh Đô. Vương Vũ thấy thế bèn cầm trường côn trong tay ngăn trước người Minh Đô và Xuân Tường, bóng côn bay tán loạn, múa kín không kẽ hở, liên tục đánh rơi mũi tên và ma pháp.
"Mẹ kiếp!"
Không chỉ người của Quyền Ngự Thiên Hạ, mà ngay cả đám người chơi hóng hớt của thành thị khác cũng ngây người trước sự mạnh mẽ của Vương Vũ.
"Mẹ kiếp! Tên này thực sự là..." Trước đây, Ngự Long Trảm đã thấy Vương Vũ rất hung hãn, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến như vậy. Ngự Long Trảm hơi giật mình, định tập hợp tất cả nghề nghiệp tấn công từ xa phát động đợt tấn công lần thứ hai, lại trông thấy đám người Vô Kỵ chạy về phía Tiểu Nhất đã bố trí cạm bẫy.
"Lão Thứ! Ngươi mang mấy chục người đuổi theo bọn họ." Ngự Long Trảm chỉ vào Vô Kỵ rồi hô lên.
Ngự Long Thứ đứng bên cạnh Ngự Long Trảm gật đầu, bèn chia ra một bộ phận Đạo tặc Tiềm Hành đuổi theo.
Tốc độ của nghề nghiệp Đạo tặc gần bằng với Cung thủ, lại có rất nhiều kỹ năng tăng tốc, chẳng mấy chốc đã đuổi đến phía sau đám người Vô Kỵ.
"Qua trái!" Vô Kỵ nắm lấy thời gian rồi ra lệnh, đám người Toàn Chân Giáo nghe thấy thế vội vàng dừng bước, rồi di chuyển về phía bên trái.
"Bạch bach, bạch bạch, bạch bạch..."
Ba âm thanh khởi động của ba cạm bẫy vang lên, Ngự Long Thứ và hai Đạo tặc khác đã bị đóng băng tại chỗ.
Tiềm Hành của nghề nghiệp Đạo tặc là ẩn thân tuyệt đối, người ngoài nhìn không ra và người một nhà cũng nhìn không thấy. Ba người ở phía trước bỗng nhiên bị đóng băng, người ở phía sau không dừng lại được, nhao nhao đụng vào nhau và bị hiện hình
"Một tên cũng không để lại." Vô Kỵ chỉ vào đám Đạo tặc rồi nhắc lại lời của Ngự Long Trảm.
Năm người Bao Tam, hai Chiến sĩ, hai Thích khách và một Võ sư lao vào đám người.
Va Chạm và Khiêu Khích của Doãn Lão Nhị làm rối trận hình đối diện.
Toàn Phong Trảm của Bao Tam khẽ quét qua.
Bối Thứ và Lên Gối của ba người Danh Kiếm Đạo Tuyết, Bắc Minh Hữu Ngư và Ký Ngạo bổ sung thêm, lấy đi chút máu ít ỏi còn lại, nếu có người chơi may mắn còn sống thì cũng chết dưới mũi tên của Dương Na.
Chưa đến mười giây, một đám Đạo tặc đã bị diệt sạch, Vô Kỵ không dám ham chiến, vội vàng mang theo sáu người khác lao ra vòng vây rồi chạy về phía tây của dãy núi.
"Chúng ta đi!"
Trông thấy mấy người Vô Kỵ đã chạy thoát, Xuân Tường dưới sự bảo vệ của Vương Vũ cũng rút lui, thân thể hóa thành một đám sương mù rồi bay lên sườn núi. Minh Đô cũng lui lại mấy bước, rồi thuấn di nhảy lên một tảng đá lớn, tránh đi tầm bắn của đám người Quyền Ngự Thiên Hạ.
"Trời ạ! Đám sợ chết này sao chạy nhanh vậy." Người của Quyền Ngự Thiên Hạ trông thấy đám người Toàn Chân Giáo trốn gần hết, lúc này mới chửi ầm lên. Mẹ kiếp! Đám người này là thỏ hay sao?
Ngự Long Trảm nhìn thoáng qua Vương Vũ đang cầm côn ngăn cản, bèn nói: "Vội gì, không thấy bên kia còn có một người hay sao. Mục tiêu lần này của chúng ta chính là tên này."
"..." Mọi người bó tay rồi hỏi: "Chúng ta có thể tóm được hắn hay không?"
Lúc nãy, Vương Vũ đã ra tay rất mạnh mẽ, tất cả mọi người đều nhìn thấy, người này ngay cả nghề nghiệp tấn công từ xa cũng đánh không trúng, còn cận chiến thì đuổi không kịp, hắn cứ như cá chạch, rất khó đối phó.
Ngự Long Trảm nói: "Đừng nói nhảm nữa! Chúng ta vây lại, ở phía sau hắn là vách núi, chắp cánh cũng chạy không thoát."
Hình như Vương Vũ nghe thấy lời của Ngự Long Trảm, bèn nhìn Ngự Long Trảm một chút, rồi quay đầu và lùi hai bước lấy đà. Sau đó, Vương Vũ chống trường côn xuống đất rồi nhảy lên, giẫm lên vách núi, soạt soạt soạt, rồi lại nhảy lên.