Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 407: Đi Ngồi Vòng Quay Nào

Trang 205# 1

 

 

 

Chương 407: Đi ngồi vòng quay nào
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ta..."

Một búng máu vọt lên tận cổ họng Ngự Long Trảm, cái gì gọi là đánh mặt, đây chính là đánh mặt. Vừa rồi còn nói người ta mọc cánh cũng khó thoát, kết quả, người ta không mọc cách cũng chạy thoát, nếu mọc ra cánh chắc sẽ tè lên đầu mình mất.

Trông thấy Vương Vũ giẫm lên vách núi, nhảy mấy cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Ngự Long Trảm đỏ mặt lên rồi hạ lệnh: "Đuổi theo cho ta!"

Đám người Quyền Ngự Thiên Hạ trông thấy dáng vẻ này của Ngự Long Trảm, cố nín cười rồi đuổi theo theo phía chạy trốn của đám người Vô Kỵ.

"Bây giờ, chúng ta đi đâu?" Minh Đô nói chuyện trong kênh công hội.

Vừa rồi, vài trăm người của Quyền Ngự Thiên Hạ ngăn ở cổng Lạc Nhật Thần Điện, nhất định là có chuẩn bị, bây giờ mà về thành chắc chắn sẽ bị chặn đường.

Vô Kỵ nói: "Chúng ta chờ các ngươi ở thôn Tịch Dương."

"Thôn Tịch Dương? Nơi đó không thích hợp để yểm hộ mà...” Bắc Minh Hữu Ngư hỏi với vẻ kỳ quái.

Thôn Tịch Dương chính là một thôn nhỏ mà đám người Toàn Chân Giáo đã phát hiện khi chạy khắp bản đồ. Địa thế của thôn này rất thấp, giống như một bồn địa nhỏ, công trình và kiến trúc cũng không cao, nên rất dễ bị người khác tiêu diệt ở trên cao.

"Ta nói là trốn ở đó hay sao?" Vô Kỵ hỏi ngược lại.

"Vậy sao lại đến đó?"

"Chúng ta sẽ diệt sạch bọn chúng ở đó." Vô Kỵ trả lời.

"Lão đại! Ngươi không nói đùa chứ..." Bắc Minh Hữu Ngư toát ra mồ hôi lạnh, đánh yểm trợ ở nơi rách nát như thế cũng là một vấn đề, đã thế còn muốn diệt sạch kẻ thù? Đây không phải là đang chém gió đó chứ?

Vô Kỵ đáp: "Đi thì biết."

Đám người Toàn Chân Giáo xuyên qua bãi quái cấp 30 ở dãy núi Lạc Nhật, càng đi vào sâu, sau mười mấy phút, rốt cuộc hai nhóm người đã tập trung ở phụ cận thôn Tịch Dương.

Nhìn bao quát thì đây là một thon nhỏ nằm trong một hố to, vị trí gần thôn nhất chính là một guồng nước lớn và mười mấy căn nhà thấp bè được dựng lên bất quy tắc, còn đám NPC lười ở trong thôn đang phơi nắng ở ngoài nhà, nhìn có vẻ rất hài hòa.

Đồng ruộng xung quanh thôn Tịch Dương đâu đâu cũng có quái vật cấp 40 đến cấp 45.

Những quái vật này có tên là Kẻ Phá Hoại Đồng Ruộng và Kẻ Ăn Trộm Cây Trồng.

Chúng đều là quái vật hình người, tốc độ nhanh và công kích cao và rất khó đánh. Dù là người của Toàn Chân Giáo cũng không muốn trêu chọc bọn chúng.

Cũng may những quái vật này chỉ tấn công khi động đến chúng, chỉ cần không tấn công chúng, chúng sẽ không công kích người chơi, một khi người chơi nào trong bất kỳ bọn họ công kích chúng thì chúng sẽ tấn công lại.

"Cẩn thận một chút, không được đụng vào đám quái vật này, nếu không thì chúng ta không cần bị người khác giết, cũng được tặng một vé về thành." Vô Kỵ dặn dò, nhất là Vương Vũ, càng phải dặn dò hai lần.

Tên Vương Vũ này là kẻ tài cao gan lớn, không có thứ gì mà hắn không dám động vào. Mẹ kiếp! Biết chạy biết nhảy là ngon đấy, phủi mông một cái là rời đi, còn những người khác chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

"Vô Kỵ! Ngươi muốn dùng đám quái này đối phó với đám người Quyền Ngự Thiên Hạ hả?" Sau khi xuyên qua đồng ruộng, mọi người đã đi vào trong thôn, Xuân Tường cau mày rồi hỏi.

"Đúng thế!" Vô Kỵ gật đầu.

"Thế không ổn đâu, đám quái này không xem thù hận, chỉ cần ở trong thôn là chúng tấn công. Đến lúc đó chúng ta cũng chạy không thoát thì làm sao bây giờ?"

Vô Kỵ cười nói: "Chúng ta tìm chỗ an toàn rồi trốn đi là được."

"Nơi nào an toàn?"

Mọi người nhìn xung quanh, thấy nơi này chỉ là một đống nhà tranh xập xệ, thổi một cái là sập, sao chịu nổi đám quái vật này tấn công.

"Các ngươi ngồi vòng quay bao giờ chưa?" Vô Kỵ hỏi với giọng thần bí.

"Ặc?"

Tất cả mọi người đều sững sờ, nói vòng quay làm gì, có liên quan gì đến chỗ chết tiệt này.

Đúng lúc này, Ký Ngạo chỉ vào guồng nước khổng lồ cách đây không xa rồi kêu lên: "Ta biết rồi! Ý của Vô Kỵ chính là chúng ta sẽ núp ở trên đó."

Những người khác cũng quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt đã hiểu được ý của Vô Kỵ.

Guồng nước này giống với guồng nước cổ của Trung Quốc, gác ở sông nhỏ đầu thôn. Bởi vì đồng ruộng của thôn này cũng không nhỏ, toàn bộ phải nhờ vào guồng nước này dùng để tưới tiêu, thế nên nó rất lớn.

Toàn bộ guồng nước cao chừng hai mươi mét, trong toa có thể ngồi được một người.

"Hay đấy..." Vương Vũ sờ cằm rồi hỏi: "Làm sao để leo lên vị trí cao nhất của đồ chơi này?"

Trước mắt, tầm bắn xa nhất của người chơi là mười thước, thế nên mọi người ít nhất phải leo lên được mười mét mới được.

Nhưng ai cũng biết, khoảng cách giữa các toa là rất lớn, chỉ có cao thủ leo trèo như Vương Vũ mới có thể leo lên, còn người chơi bình thường leo lên hơi khó.

Vô Kỵ lại nói: "Không khó! Trước tiên chúng ta ngồi vào toa rồi để một người đẩy chúng ta lên."

"Ha ha! Ai làm công việc ngốc nghếch này?" Vương Vũ cười ha ha, không thể không nói, đầu óc của tên Vô Kỵ này phản ứng rất nhanh, nhưng biện pháp này lại khá khôi hài, người cuối cùng ở lại phía dưới sẽ đi lên thế nào.

Mọi người cùng nhìn về phía Vương Vũ rồi đồng thanh nói: "Ngươi đoán đi."

"Ặc..." Vương Vũ hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là ta."

"Ngươi nghĩ sao?" Mọi người hỏi, việc này không cần suy nghĩ. Một người có thể giẫm lên cây và nhảy cao ba mươi mét thì việc leo lên guồng nước chỉ là bữa ăn sáng.

"Ta đâu khỏe đến vậy?" Vương Vũ có thần lực từ nhỏ, nhưng lần đầu tiên lại thấy sợ bởi sức lực.

Hết cách rồi, thiết lập ở trong trò chơi chính là như vậy, dù ở trong hiện thực Vương Vũ có trâu chó đến thế nào đi nữa, vào game thì sức lực của hắn cũng không bằng Chiến sĩ.

"Không sao! Ngươi nhìn guồng nước lớn như vậy, nhất định không thể dùng tay không, nơi này nhất định có công tắc.”

"Không thể nào! Khoa học kỹ thuật trong trò chơi sao phát triển như vậy được?" Vương Vũ nói với vẻ không tin.

"Nói nhảm! Sức mạnh của ma pháp là vô tận, trong trò chơi này, ngay cả phi thuyền cũng có thì có công tắc cũng đâu có sao?"

"Cũng đúng!" Vương Vũ gật đầu rồi nói: "Các ngươi ngồi lên trước đi, ta đi tìm công tắc."

"Được rồi..." Mọi người nhao nhao mừng rỡ, rồi bò vào toa.

Vòng quay mà, đám chó độc thân này rất ít khi chơi trò này ở trong hiện thực.

Không gian của toa xe rất lớn, một toa có thể ngồi được ba người. Dương Na vốn không muốn ngồi với đám đàn ông đáng khinh này, nhưng Vô Kỵ lại lấy lý do không gian giảm xuống sẽ nhận sát thương lớn hơn từ mặt đất, để lừa Dương Na và Bao Tam cộng thêm mình ngồi chung một toa xe.

Hành động này của Vô Kỵ khiến Minh Đô rất tức giận: "Bao Tam đổi chỗ cho ca, hôm nào ca mời ngươi uống rượu."

"Lão Lý! Ngươi và Xuân huynh cùng tấn công sẽ mạnh hơn..." Vô Kỵ nói.

"Mẹ kiếp! Ai muốn ngồi chung với ông chú già dâm tiện này? Ngươi cho rằng ai cũng giống như Ký Ngạo hả? Bao Tam! Nhanh nhường chỗ.”

"..."

Bao Tam nhìn Minh Đô với vẻ hờ hững, đồng thời tay nắm chặt lấy kiếm, Minh Đô thấy thế vội vàng đổi giọng: "Được rồi! Được rồi! Ngươi cứ ngồi đó đi, lần sau đổi cũng được ha ha..."

Bây giờ, Vương Vũ đã tìm được công tắc ở phía dưới guồng nước. Vương Vũ vừa bật công tắc, guồng nước bắt đầu chuyển động. Sau đó, Vương Vũ đóng bảng công tắc, rồi xoa tay múa chân định nhảy lên.

Đúng lúc này, Vô Kỵ lại nói với Vương Vũ: "Ngươi khoan đã nhảy lên, lát nữa ngươi còn có nhiệm vụ.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment