Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 409 - Chương 408: Bẫy Vòng Và Bẫy Bộ

Trang 205# 2

 

 

 

Chương 408: Bẫy vòng và bẫy bộ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì vậy?" Vương Vũ hỏi với giọng buồn bực.

Vô Kỵ nói: "Ngươi nhìn thấy căn nhà ở phía một giờ kia không, ngươi nhảy lên nóc, hẳn là có thể nhìn thấy quái nhỏ ở đồng ruộng có gần đó.”

"Ồ! Ta đi xem xem..."

Vương Vũ lên tiếng, sau đó cũng nhảy lên nóc nhà, quả nhiên ở luống ruộng cạnh nhà có một con quái nhỏ có tên màu lam, xem ra là quái vật Tinh Anh.

"Sau đó thì sao? Đánh chết nó hả?" Vương Vũ hỏi với vẻ không chờ nổi nữa.

Vương Vũ cảm thấy rất hứng thú với quái vật.

Vô Kỵ nói: "Không! Ngươi cứ nằm sấp ở nóc nhà đi, đợi lát nữa ta nói đánh thì ngươi hãy nổ súng bắn nó."

Quái nhỏ này là thủ lĩnh của tất cả quái nhỏ ở trong đồng ruộng, nếu tấn công quái vật khác, chỉ cần người chơi chạy ra khỏi địa hình lòng chảo này thì chúng sẽ không đuổi theo nữa, nhưng nếu tấn công con quái vật màu lam này, những quái nhỏ kia nhất định sẽ truy sát tất cả các mục tiêu ở trong lòng chảo đến chết, không chết không thôi.

Chữ chết này chính là không phải người chơi chết sạch thì đám quái vật sẽ chết sạch.

Trước đây không lâu, hai người Vô Kỵ và Xuân Tường đã đến đây làm nhiệm vụ trận doanh. Ác ma của Xuân Tường vô tình công kích phải con quái vật màu lam này, khiến hai người họ đã bị đám quái vật này đuổi theo truy sát. Sau khi hai người chạy ra khỏi lòng chảo rồi chạy rất xa, cuối cùng vẫn bị chúng đuổi theo và kết liễu hai người. Thế nên, Vô Kỵ có ấn tượng đặc biệt với con quái này.

Vương Vũ mai phục chưa được bao lâu thì người của Quyền Ngự Thiên Hạ đã đuổi đến. Ngoài mười mấy Đạo tặc bị đám người Vô Kỵ làm thịt ra, hiện giờ phía sau Quyền Ngự Thiên Hạ còn hơn hai trăm người đuổi theo.

Đám người chơi đuổi theo mấy người Liên Minh Huyết Sắc ban nãy cũng đã quay về. Đồng thời, Vô Kỵ còn nhận được tin nhắn của Huyết Sắc Trường Thành là năm người của Liên Minh Huyết Sắc đã rời đi bình yên vô sự.

Đây không phải là do người của Quyền Ngự Thiên Hạ là lũ ăn hại, ngay cả năm người cũng không giết được, mà là bọn họ đang ở thành Dư Huy và Liên Minh Huyết Sắc là bá chủ ở nơi này. Bây giờ Quyền Ngự Thiên Hạ chỉ có mấy trăm người nên không dám chủ động khiêu khích Liên Minh Huyết Sắc, cho nên sau khi biết là bị người của Liên Minh Huyết Sắc đùa nghịch, bên Quyền Ngự Thiên Hạ cũng chỉ có thể để trong lòng. Dù sao Huyết Sắc Trường Thành cũng chỉ chạy về thành chứ không làm chuyện gì khác, Liên Minh Huyết Sắc không truy cứu hành vi truy sát của Quyền Ngự Thiên Hạ đã không tệ rồi.

"Ồ! Tại sao không thấy ai?"

Ngự Long Trảm đứng ở trên cao nhìn xuống thôn xóm, lẩm bẩm với vẻ kỳ quái.

Con Mắt Thiên Thông thể hiện rõ tọa độ của Vương Vũ đang ở phụ cận, mười người của Toàn Chân Giáo cũng không ít, thôn nhỏ này thì chỉ cần liếc một cái là thấy hết, không có lí do không thấy đám người Vương Vũ đâu.

"Hình như trên nóc nhà kia có người kìa..." Một Cung thủ đứng bên cạnh Ngự Long Trảm chỉ vào vị trí của Vương Vũ rồi nói.

Ngự Long Trảm nhìn kỹ thì mới thấy, đây cũng vì Vương Vũ ăn mặc quần áo trắng đen đan xen, vừa vặn hòa với màu với cảnh vật xung quanh, may mà Cung thủ này tinh mắt, nếu không thì không để ý.

"Ha ha! Đúng là hắn rồi, sao hắn leo lên đó được?" Ngự Long Trường Không vừa mới dẫn người đuổi theo Huyết Sắc Trường Thành thấy lạ nên hỏi.

Nhà cỏ kiểu phương Tây có bé thế nào thì cũng cao ba bốn mét. Dù đối phương là Võ sư đi nữa, cũng không có khả năng leo cao như vậy.

"Chắc nhảy lên đấy!" Ngự Long Trảm trả lời với giọng tức giận.

Lúc nãy, Ngự Long Trường Không chưa đánh nhau với Vương Vũ, nên chưa biết bản lĩnh của hắn. Tên Vương Vũ này, ngay cả núi còn nhảy lên được, huống chi đây chỉ là một căn nhà tranh sắp sập mà thôi, không phải là chuyện khó khăn gì.

"Ồ? Cao như vậy..." Ngự Long Trường Không còn muốn hỏi tiếp, Ngự Long Trảm đã ngắt lời hắn: "Tên này rất gian xảo, mọi người đừng lên tiếng, lặng lẽ bao vây rồi tiêu diệt hắn."

"Ok!" Đám người Quyền Ngự Thiên Hạ nhận được lệnh, bèn thận trọng đi xuống từ vị trí cao, rồi lặng lẽ bao vây thôn nhỏ.

Vương Vũ đang ghé vào nhà tranh nhìn chằm chằm quái vật vật màu lam, đám người Ngự Long Trảm cách xa như vậy nên hắn không cảm thấy gì. Thế nên, hắn không biết mình đã bị đám người Quyền Ngự Thiên Hạ bao vây, nhưng tất cả những điều đó đều rơi vào trong mắt Vô Kỵ.

Mục tiêu của người Quyền Ngự Thiên Hạ chính là Vương Vũ. Lúc này vì không đánh rắn động cỏ, đương nhiên không trêu chọc quái vật ở trong ruộng. Chẳng mấy chốc, đám người Quyền Ngự Thiên Hạ đã bình yên xuyên qua đồng ruộng.

Khi tất cả người của Quyền Ngự Thiên Hạ vừa bước vào thôn, Vô Kỵ bèn nhắn một tin cho Vương Vũ: "Nổ súng!"

"Pằng!" Vương Vũ bóp cò Súng Ma Pháp Hỏa Long, tiếng súng vang lên, quái vật màu lam đã bị một phát súng của Vương Vũ bắn bay ra xa.

Phát súng này của Vương Vũ được bắn rất chuẩn. Sau đó, trên trán của tất cả quái nhỏ ở xung quanh đồng ruộng đều hiện lên dấu chấm than, đây chính là dấu hiệu thù hận của quái vật đã bị kích phát.

Ngay sau đó, tất cả quái vật từ bốn phương tám hướng lao về phía thôn.

Các NPC ở trong thôn nghe được tiếng súng bèn chạy vào nhà rồi chốt cửa lại.

"Mẹ kiếp! Hắn nhìn thấy chúng ta! Nhanh! Đừng để hắn chạy thoát."

Ngự Long Trảm bị giật mình bởi tiếng súng bất thình lình này. Gã còn tưởng rằng bọn họ đã bị Vương Vũ phát hiện, thế là vội vàng hạ lệnh, bảo người của Quyền Ngự Thiên Hạ vây lại căn nhà Vương Vũ đang trốn.

Bây giờ, Vương Vũ cũng nhìn thấy đám người Ngự Long Trảm.

"Sao giờ ngươi mới đến..." Vương Vũ cười hỏi.

"..." Ngự Long Trảm sửng sốt bởi câu nói khó hiểu của Vương Vũ, lập tức hét lên: "Mau bó tay chịu trói đi, vài trăm người bọn ta đã bao vây ngươi, ngươi xong rồi... Hãy cam chịu số phận đi..."

Ngự Long Trảm muốn nói với Vương Vũ câu mọc cánh khó thoát nhưng nghĩ đến mấy chữ này là điềm xấu nên sửa lại.

Vương Vũ cười ha ha, rồi nói: "Ngươi xác định là thế sao?"

"Nói nhảm, ngươi không nhìn thấy nhiều người bao vây ngươi như vậy hay sao?" Ngự Long Trảm nói với vẻ oai phong.

Vương Vũ ngồi ở trên nóc, sau đó đưa tay chỉ về phía sau của Ngự Long Trảm, rồi nói: "Ngươi quay đầu lại xem."

"Ha ha! Trò vặt này mà cũng dám lấy ra lừa ta..."

"A a..."

Ngự Long Trảm còn chưa nói xong, bỗng nhiên một loạt tiếng hét thảm vang lên.

Ngự Long Trảm nhìn lại thì thấy sau lung mình là một đám người đen sì, cúi đầu giơ dao găm, cứ thấy người là đâm.

"Có mai phục! Nhanh chạy về phía trước." Ngự Long Trảm hét lên, rồi mang người chạy về phía trước, kết quả chưa chạy được mấy bước, lại nhìn thấy một đám người đang lao đến ở phía trước.

Lần này, Ngự Long Trảm cũng thấy rõ dáng vẻ của những kẻ mai phục.

Ồ! Dĩ nhiên không phải là người, mà là quái vật ở trong ruộng... Chúng lít nha lít nhít, có khoảng bốn trăm con.

"Ha ha! Người của ta cũng không ít, các ngươi cứ chơi từ từ đi."

Vương Vũ trông thấy đám quái vật đã vây lại đám người Quyền Ngự Thiên Hạ, bèn cười ha ha, rồi nhảy lên nóc nhà của một căn nhà khác, cứ nhảy đi nhảy lại mấy lần, chẳng mấy chốc Vương Vũ đã đi đến guồng nước.

Sau đó Vương Vũ nhảy lên, vọt vào bánh xe của guồng nước và trèo lên mười mấy mét, rồi đứng ở trục của guồng nước, đứng ở trên cao nhìn trò vui ở bên dưới.

Trí thông minh của đám quái vật này cũng không cao, sau khi bị kích phát thù hận thì bọn chúng chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là diệt sạch tất cả người chơi ở trước mắt.

Người của Quyền Ngự Thiên Hạ bị những quái vật này bao vây, phía sau thụ địch, chỉ một hiệp mà đã tổn thất gần ba mươi người, rất nhiều quái vật lao vào đám người chơi, các ngươi chơi hoặc tránh hoặc công kích, tình cảnh trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Nói thế nào thì Ngự Long Trảm cũng là thuộc tầng lớp lãnh đạo của Quyền Ngự Thiên Hạ. Gã biết mình bị quái vật bao vây, chỉ sững sờ một chút, rồi lập tức khôi phục tỉnh táo, sau đó lại chỉ huy đâu vào đấy: "Mọi người đừng hốt hoảng, bày trận tiến về phía guồng nước, đừng để hắn chạy thoát."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment