Trang 230# 1
Chương 457: Lạc Nhật Sơn Yêu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đi thôi." Sau khi giết hết quái vật, Vương Vũ vẫy vẫy tay với Độc Hành Giang Hồ Khách đang nấp sau thân cây.
Độc Hành Giang Hồ Khách phấn khởi đi tới hỏi: "Ngưu huynh, ngươi là người của chiến đội nào vậy?"
"Chiến đội? Ta không có chiến đội." Vương Vũ nghe vậy thản nhiên nói.
"Không có chiến đội?" Độc Hành Giang Hồ Khách nghe thấy thế thì sửng sốt, thăm dò hỏi: "Ngươi cũng là người chơi tự do?"
Người chơi tự do chính là chỉ những khách độc hành trong game, không có công hội không có chiến đội cố định, một mình lăn lộn, ngay cả vào phụ bản cũng là trộn lẫn với những đội vừa mới được thành lập khác.
Người chơi tự do thuộc về một loại đoàn thể rất cực đoan, hoặc là sẽ yếu như chó, hoặc là trâu bò đến mức thành thần luôn.
Vì người chơi tự do làm cái gì cũng chỉ có một người chứ sao... "Trọng Sinh" lại là một game rất coi trọng sự phối hợp của đoàn đội, ngay cả một đội ngũ cố định cũng không có, nhất định là không quét được phụ bản cao cấp không làm được nhiệm vụ ẩn, cho nên 99% người chơi tự do đều là người mới chơi ở tầng dưới cùng, càng yếu đuối càng không có bạn bè, càng không có bạn bè thì càng yếu đuối...
Đương nhiên còn có một trường hợp ngoại lệ khác, đó chính là người có tiền.
Người chơi tự do dành phần lớn thời gian để quét quái hoang dã để thăng cấp, tỷ lệ gặp được nhiệm vụ dã ngoại tương đối cao, người chơi tự do bình thường khi gặp nhiệm vụ ẩn sẽ ước lượng khả năng của mình một chút, cân nhắc xem có muốn nhận hay không, kẻ có tiền sẽ không băn khoăn gì, chỉ cần có tiền, có thể thuê rất nhiều người đến làm nhiệm vụ cho mình, cuối cùng một mình hưởng hết khen thưởng của nhiệm vụ.
Dần dần lâu ngày, loại người chơi tự do này sẽ càng ngày càng mạnh, chơi đến thời kỳ sau sẽ dần dần biến thành game thủ chuyên nghiệp, cũng là một sự tồn tại khủng khiếp không nên trêu chọc vào...
Độc Hành Giang Hồ Khách chính là loại người chơi tự do sau, lúc này nghe nói Vương Vũ không có chiến đội, cho nên rất tự nhiên cho rằng Vương Vũ là cùng một loại người với mình.
"Người chơi tự do? Cũng coi như vậy đi..." Vương Vũ cũng không hiểu rõ người chơi tự do có ý nghĩa gì, nhưng từ ý nghĩa trên mặt chữ thì cũng không khó hiểu, chính là loại người một mình tự luyện cấp.
"Ha ha, trách không được... Ta thật sự nhìn nhầm rồi." Độc Hành Giang Hồ Khách lầm bầm lầu bầu nói.
Vương Vũ không rõ đó là gì gãi gãi gáy, sau đó nói: "Đi thôi... nếu không lát nữa quái lại quét đến."
Sau khi đi qua cầu treo, hệ thống nhắc nhở hai người đã phát hiện ra phía sau núi.
Phía sau núi Lạc Nhật và phía trước núi hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, bản đồ phía sau núi là một con đường nhỏ chật hẹp, chỉ có những tảng đá lớn nằm ngổn ngang, ngay cả nửa con quái vật cũng không có.
Hai người đi dọc con đường nhỏ ngoằn ngoèo tiến về phía trước, đi được khoảng bốn năm phút, cuối cùng cũng đi đến cuối con đường.
Cuối con đường là một vách đá cheo leo dựng đứng, trơn trượt vô cùng dốc, cao khoảng trăm mét, từng dây mây từ trên vách đá rủ xuống, trong đó có một dây mây thô to nhất rũ thẳng xuống mặt đất.
"Có lẽ đây chính là đường của phía sau núi rồi, xem ra phải leo lên thôi." Độc Hành Giang Hồ Khách lầm bầm một câu hỏi Vương Vũ: "Ngưu huynh ngươi có học được kỹ năng Leo Trèo không?"
Leo Trèo là kỹ năng thiên phú của Đạo tặc và Thần trộm, có điều những nghề nghiệp khác cũng có thể học được thông qua sách kỹ năng hiếm có.
Vương Vũ lắc đầu nói: "Chưa từng học."
Độc Hành Giang Hồ Khách lấy một quyển sách dạy kỹ năng từ trong túi ra, ném cho Vương Vũ nói: "Cho này, vừa nãy ta mua dư một quyển."
"Ối!" Vương Vũ có chút bất ngờ liếc nhìn Độc Hành Giang Hồ Khách một cái, Leo Trèo là một kỹ năng rất thực tế, giá cả cũng không tệ, một quyển ít nhất khoảng năm mươi vàng, làm hộ một nhiệm vụ, tên này còn tặng sách kỹ năng, vậy mà thật là hào phóng.
Người khác chủ động đưa cho, Vương Vũ đương nhiên không khách sáo, sau khi nhận lấy sách kỹ năng thì Vương Vũ thuận tay nhét vào trong túi.
"Không học kỹ năng thì không leo lên vách đá này được." Độc Hành Giang Hồ Khách thấy Vương Vũ cũng không học tập kỹ năng, vì vậy ngay sau đó nhắc nhở.
Vương Vũ cười một cái nói: "Ngươi không cần để ý đến ta, bản thân ngươi tự mình lên trước đi, ta tự có cách leo lên."
"Thật không đấy? Ngươi đừng có lừa ta đấy..." Độc Hành Giang Hồ Khách kỳ quái liếc nhìn Vương Vũ một cái, nắm chặt dây mây, hai tay dùng hết sức lực cả người giống như côn trùng bắt đầu chuyển động bò lên trên.
Nhìn thấy động tác vụng về như vậy của Độc Hành Giang Hồ Khách, Vương Vũ thầm than: "May mà có kỹ năng của hệ thống, nếu không với bản lĩnh này chắc lên giường cũng phải tốn sức lắm đây."
Mặc dù động tác của Độc Hành Giang Hồ Khách có hơi xấu, có điều tốc độ di động cũng là tương đối ổn thỏa, không lâu sau Độc Hành Giang Hồ Khách đã bò được gần hai mươi mét, sau đó quay đầu lại nhìn xem Vương Vũ có đuổi theo hay không.
Lần quay đầu này cũng không ngờ trước được, Độc Hành Giang Hồ Khách sợ đến suýt nữa từ trên dây mây ngã xuống.
Chỉ thấy Vương Vũ mỗi tay một thanh kiếm, tay trái cắm kiếm vào vách đá sau đó thả người nhảy lên chuôi kiếm, tay phải lại cắm vào vách đá lần nữa, xoay người nhảy lên, đồng thời tay trái vung lên, một luồng khí trắng kéo kiếm bên dưới lên, như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, đã cách Độc Hành Giang Hồ Khách không đến hai mét.
Cách leo núi này của Vương Vũ tuy hệ số an toàn thấp hơn một chút, nhưng mà tốc độ và khả năng xem xét cao hơn ôm dây mây trèo lên rất nhiều.
"..." Độc Hành Giang Hồ Khách hoàn toàn không nói được gì nữa, không thể ngờ được game này còn có thể chơi như vậy.
"Ngưu huynh, ngươi cẩn thận một chút, trên đỉnh núi có quái."
Nhìn thấy Vương Vũ nhanh chóng bò qua đỉnh đầu mình, Độc Hành Giang Hồ Khách ở đằng sau kêu lên.
Vương Vũ vừa leo lên vừa nói: "Ta biết rồi, ta lên trước dọn đường cho ngươi."
Độ cao khoảng trăm mét trong mắt Vương Vũ không tính là gì hết, Vương Vũ rất nhanh bò lên đến cạnh đỉnh núi.
Kết quả Vương Vũ vừa mới thò đầu ra, đột nhiên một cây chùy lớn mang theo gai nhọn đánh phủ đầu giáng xuống.
Vương Vũ giật nảy mình, mở ra Tàn Tượng, thân thể Lăn Mình một vòng, lăn đến trên đỉnh núi, tập trung nhìn lại, chỉ thấy hai người to lớn có đuôi dài đang giơ chùy đập lên Tàn Tượng của mình.
Lạc Nhật Sơn Yêu (level 50) (Tinh Anh)
Sinh lực: 100.000
Nội lực: 10.000
Kỹ năng: Lạc Nhật Trọng Kích, Lạc Nhật Tiêm Khiếu.
Thiên phú: Phá hủy.
Vương Vũ thầm lau mồ hôi, mẹ nó, nhà thiết kế game này có thể vô liêm sỉ hơn nữa được không hả, ở vị trí này thiết lập hai tên quái này, đây không phải rõ ràng muốn người chơi gặp tai họa chết người sao.
May mà Vương Vũ bò lên trước, nếu là Độc Hành Giang Hồ Khách bò lên trước, thì với thân thể nhỏ bé của Đạo tặc Tinh Linh kia, có lẽ sẽ không thể chịu nổi bị chùy của hai thằng cha kia đập cho không sót chút cặn nào.
"Ầm"
Tàn Tượng của Vương Vũ bị một con sơn yêu trong đó đập nổ tung, chùy một con sơn yêu khác đập lên trên dây mây, dây mây thô to bị đập đến mức độ chất lỏng văng tung tóe.
Dưới chân núi lập tức vang lên tiếng kêu gào của Độc Hành Giang Hồ Khách: "Trời ạ, dọa chết mẹ ta rồi, dây mây hư tổn 70%... Ngưu huynh, tuyệt đối đừng để quái vật tấn công đứt dây mây."
Lúc này Vương Vũ mới hiểu được, thiên phú của hai con sơn yêu là phá hủy, chính là có nghĩa có thể phá hủy cảnh tượng địa hình...
Cảnh tượng trong game luôn luôn là vô địch, cho dù đại chiêu Hủy Thiên Diệt Địa của Pháp sư có ném lên trên cảnh tượng cũng không thể lột xuống một lớp da, hai con hàng này vậy mà có thể phá hủy cảnh tượng, quả nhiên là kỹ năng bá đạo.
Lúc này hai con sơn yêu đã ý thức được mục tiêu mà mình vừa nện trúng khi nãy là Tàn Tượng, một con sơn yêu trong đó "Ngao ngao" nổi giận, khua cái chùy trong tay đánh về phía Vương Vũ.
Động tác của sơn yêu vô cùng chậm chạp, cái chùy còn chưa hạ xuống, Vương Vũ đã nhẹ nhàng trốn về phía sau, tránh né phạm vi tấn công của chùy, nhưng đúng lúc này, sơn yêu đột nhiên phát ra một âm thanh chói tai, Vương Vũ chợt cảm thấy não mơ màng, ngay sau đó xuất hiện dưới chùy của sơn yêu.