Trang 240# 2
Chương 481: Lôi Công Đáng đáng thương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Độc Cô Cửu Thương suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, ông đây tạm thời tin tưởng ngươi! Có điều người Tiềm Hành đi lấy Trái Tim Hắc Ám bắt buộc phải là người của các ngươi."
Vô Kỵ nói không sai, khai hoang phụ bản, vốn là kinh nghiệm tích lũy trong từng lần từng lần bị vùi dập.
Phụ bản trận doanh là phụ bản một tuần mới đổi mới một lần, có thời gian hồi cực kỳ dài, vì hệ thống muốn chăm sóc đến cảm xúc của người chơi, nên sau khi chết đi người chơi cũng sẽ không trực tiếp rời khỏi phụ bản, mà sẽ được sống lại ở cửa vào, có điều sẽ bị rơi mất kinh nghiệm, độ bền của trang bị cũng mất đi rất nhiều.
Mặc dù như thế, chẳng ai lại muốn chết cả, dù sao người chơi có thể có bản lĩnh đánh phụ bản này thì trang bị trên người đều rất tốt, phí sửa chữa mỗi lần đều là một khoản chi xa xỉ, trang bị yêu thích bị phế bỏ, tìm ai để nói rõ đạo lý đây?
Độc Cô Cửu Thương từng bị Toàn Chân Giáo chơi khăm vô số lần, hắn ta hoàn toàn không tin được thái độ làm người của Vô Kỵ.
"Xem lá gan bé tẹo của ngươi kìa, người của ta thì người của ta." Vô Kỵ khinh thường nhìn Độc Cô Cửu Thương một cái nói: "Đạo Tuyết lão Ngư, hai người các ngươi đợi lát nữa Tiềm Hành đến đó."
"Biết rồi." Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư hời hợt đáp lại một tiếng, sau đó thân hình biến mất.
Tiềm Hành không phải để đám xương khô không nhìn thấy được, mà Thích khách trong trạng thái Tiềm Hành có thể tăng thêm 20% tốc độ di chuyển.
"Được rồi, tiếp tục dụ quái thôi." Vô Kỵ hạ lệnh cho Doãn Lão Nhị và Lôi Công Đáng.
Lôi Công Đáng mặt đen lại nói: "Trình độ của các ngươi thật phế vật, nếu lần thứ ba còn không được, thì đến lượt ta chỉ huy."
Vô Kỵ cười khẽ nói: "Được."
"..." Mấy người Toàn Chân Giáo nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vô Kỵ, lại sởn tóc gáy thêm lần nữa.
Lôi Công Đáng này thật đúng là đắc tội chết Vô Kỵ rồi, có lẽ bản thân Lôi Công Đáng không nghe ra, nhưng mà tất cả mọi người Toàn Chân Giáo đều có thể ý thức được ý tứ trong lời nói của Vô Kỵ là: "Được, điều kiện đầu tiên là ngươi còn có thể sống đến cuối cùng."
Tiếp theo, Vô Kỵ nói với mọi người: "Lần này chúng ta phải dẫn quái sang bên cạnh, sau đó để Đạo tặc Tiềm Hành đến, hai tanker có thể dễ dàng phân tán thù hận, cho nên lần này chúng ta chỉ cần một tank, mọi người có ý kiến gì không."
Mọi người rối rít nói: "Không có ý kiến gì..."
Nếu phải dẫn quái vật sang bên cạnh, đương nhiên phải cố hết sức khóa chặt trận hình, điểm này tất cả mọi người đều hiểu được, tuy làm như vậy áp lực của tanker hơi nặng một chút, nhưng mà có main tanker đứng đầu server ở đây, miễn là Vô Kỵ trị liệu theo kịp, tất cả hẳn là không có vấn đề gì.
Vô Kỵ lại nói: "Lôi Công, đợi lát nữa ngươi là phó tank, Doãn Lão Nhị là chủ tank, không có ý kiến gì chứ?"
Lôi Công Đáng nghe thấy thế không hài lòng nói: "Dựa vào cái gì bắt ta làm phó tank?"
Lợi nhuận cuối cùng của phụ bản có quan hệ trực tiếp với cống hiến trong phụ bản, thân là main tank, phải chịu càng nhiều tổn thương, cống hiến cũng càng nhiều.
Nhưng mà Lôi Công Đáng là main tank đứng đầu server, đi đến đâu cũng là lực lượng chính, trong đoàn đội rách nát này lại biến thành người thay thế bổ sung, Lôi Công Đáng đương nhiên không vui.
Vô Kỵ nói: "Kỹ thuật của ta bình thường, Lão Nhị phối hợp với ta trong thời gian dài, hai chúng ta phối hợp ăn ý hơn."
Lôi Công Đáng lạnh lùng nói: "Hừ, ngươi đây là cố tình sắp xếp vị trí tốt cho người của mình, trang bị của ta tốt hơn hắn nhiều."
Lôi Công Đáng thân là đại thần đứng đầu server, một thân trang bị nhất định là theo yêu cầu cao nhất, mặc dù là Doãn Lão Nhị cũng có một bộ đồ toàn thân, nhưng nếu so sánh ra thì vẫn kém hẳn một bậc.
Lúc này nếu Lôi Công Đáng nói thao tác của gã cao hơn Doãn Lão Nhị rất nhiều, thì rất có cảm giác như đang mèo khen mèo dài đuôi, nhưng mà nói trang bị của mình tốt hơn Doãn Lão Nhị thì lại là chuyện không ai bắt bẻ được.
Vô Kỵ hơi tự trách nói: "Chuyện này ta biết, nhưng ta sợ đến lúc đó ta trị liệu không theo kịp ngươi..."
Lôi Công Đáng không kiên nhẫn nói: "Ta phối hợp với ngươi là được!"
Một cao thủ đủ tư cách không phải là khiến đồng đội phải thích ứng với cách chiến đấu của mình, mà chính là có thể nhanh chóng thích ứng phối hợp được với đồng đội ở nhiều đẳng cấp khác nhau, Lôi Công Đáng là đại thần đứng đầu, vẫn phải có chút trình độ này.
Lúc này, mấy người Toàn Chân Giáo nhìn gương mặt Lôi Công Đáng đã viết kín ba chữ đồ xui xẻo, gã ấy à, ngay cả nhân phẩm của Vô Kỵ mà cũng tin được, mặt hàng này tự tin vào bản thân đến mức nào vậy.
"Vậy được rồi..." Vô Kỵ hơi khó xử gật đầu nói: "Bây giờ chúng ta dẫn quái về phía bên trái."
"Biết rồi." Lôi Công Đáng nghe thấy thế, cúi đầu Va Chạm xông lên, kéo một bộ xương khô ở gần nhất lại.
Sau khi trận hình thù hận được kích hoạt, tất cả xương khô đều hơi nghiêng về một bên hẻm núi.
Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư tùy theo thời cơ dán sát lấy vách núi còn lại, chạy về phía cuối hẻm núi.
Những người khác trong đội ngũ vững vàng đi theo phía sau Lôi Công Đáng, Vô Kỵ chỉ huy nói: "Mọi người cố gắng buff cho Lôi Công Đáng, không được phóng kỹ năng, để tránh sau khi đánh chết quái, lại xuất hiện quái mới."
Sau khi mọi người nhận được mệnh lệnh, đều rối rít buff nghề nghiệp của mình cho Lôi Công Đáng, ngay sau đó Lôi Công Đáng trực tiếp được buff vũ trang thành siêu phàm.
Đánh tiếc cũng vì biến thành siêu phàm, Lôi Công Đáng lúc này lại khá là ấm ức.
Nghề nghiệp tanker luôn có tấn công rất thấp, cho nên Lôi Công Đáng cũng không sợ mình có thể đánh chết quái trước mặt, nhưng mà mấy tên khốn kiếp Toàn Chân Giáo kia, vậy mà toàn buff tấn công cho Lôi Công Đáng... khiến Lôi Công Đáng bó tay bó chân, chỉ sợ chụp chết Chiến Sĩ Xương Khô trước mặt, ngay cả kỹ năng tấn công cũng không dám dùng.
Sau hai mươi giây, tất cả xương khô trong hẻm núi đã tụ tập vào một bên hẻm núi, hơn nữa vì những người khác đều không hề tấn công quái vật, thù hận hoàn toàn rơi xuống người Lôi Công Đáng.
Thuộc tính những xương khô này cũng không ra sao, nhưng tấn công lại cao quá mức, dưới sự hợp lực tấn công của đám xương khô, rất nhanh giá trị chống đỡ của tấm khiên của Lôi Công Đáng đã bị đánh hết, độ bền bắt đầu xoèn xoẹt giảm xuống.
Lôi Công Đáng cầm khiên biến thành cự kiếm, đồng thời hét lớn: "Trị liệu, kéo chặt ta."
"Ừ, được." Vô Kỵ gật gật đầu, Thuật Trị Liệu, Thuật Khôi Phục trong tay ném hết lên đầu Lôi Công Đáng.
Vô Kỵ vừa ném đã khiến Lôi Công Đáng cực kỳ tức giận.
"Ta còn chưa mất máu, ngươi bị mù à, ném cái gì thế?" Lôi Công Đáng giận dữ nói.
"Không phải ngươi bảo ta ném sao... ôi ôi ôi, chú ý một chút, đừng đánh chết quái."
Vô Kỵ vừa phản bác vừa nhắc nhở Lôi Công Đáng: "Còn đánh nữa là quái sắp bị ngươi giết sạch rồi."
Lôi Công Đáng nghe thấy thế cuống quýt thu tay lại, cũng bắt đầu dùng cự kiếm đón đỡ tấn công.
Nhìn thấy Lôi Công Đáng thuần thục chống đỡ tất cả tấn công của Chiến Sĩ Xương Khô, mọi người Toàn Chân Giáo cũng không khỏi sửng sốt.
Tuy chống đỡ chỉ là thao tác kỹ xảo nhỏ, nhưng mà có thể cùng lúc chống đỡ tất cả tấn công xung quanh, thì đó chính là kỹ năng thần kỳ rồi, mặc dù Doãn Lão Nhị có phản ứng thần kinh mạnh mẽ như vậy cũng cảm thấy mình rất khó mà làm được.
Chỉ dựa vào một điểm này, danh hiệu cao thủ số một của Lôi Công Đáng, cũng coi như hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng mà kỹ năng thần kỳ chống đỡ có trâu bò hơn nữa, cũng chỉ có giới hạn, Trước Mặt Lôi Công Đáng Ngoại Trừ Mười Mấy Chiến Sĩ Xương Khô Ra, Còn Có Pháp Sư Xương Khô và Cung Thủ Xương Khô.
Những quái vật này đã tụ tập lại một chỗ, Lôi Công Đáng hoàn toàn lộ ra trong tầm bắn của bọn chúng.
Hơn một trăm quái nhỏ tấn công, ngay cả Vương Vũ cũng không dám cứng rắn chống đỡ, huống hồ là Lôi Công Đáng?
Lúc này Lôi Công Đáng cũng chỉ chú ý đến chống đỡ tấn công của Chiến Sĩ Xương Khô, hoàn toàn không ra tay phản ứng lại tấn công của Pháp Sư Xương Khô và Cung Thủ Xương Khô, một lớp tấn công tầm xa của quái vật giáng xuống, lượng máu của Lôi Công Đáng trực tiếp rơi xuống chỉ còn 50%.