Trang 241# 2
Chương 483: Thuộc tính kỳ quái của Kỵ Ưng Ma Viên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngươi dám chơi khăm ta?" Lôi Công Đáng chỉ vào mũi Vô Kỵ giận dữ nói.
"?" Vô Kỵ vẻ mặt hơi khựng lại, mờ mịt hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Vô Kỵ không hổ danh diễn viên phái thực lực, lúc này trên mặt hắn ta hiện rõ vẻ buồn bực vô tội và không hiểu ra sao, ngay cả mấy người Toàn Chân Giáo cũng suýt cho rằng Vô Kỵ là người vô tội thật.
"Ờ thì..." Lôi Công Đáng nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt kia của Vô Kỵ, cũng ngây ngẩn cả người, ban đầu Lôi Công Đáng vô cùng chắc chắn là Vô Kỵ đang bày mưu, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiền lành vô hại của Vô Kỵ, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ phải chăng mình đã nghĩ sai rồi...
"Vì sao các ngươi không đợi ta sống lại?" Lôi Công Đáng chất vấn Vô Kỵ.
Vô Kỵ nói: "Đều tại kỹ thuật của ta không tốt, trang bị của Lôi Công ngươi tốt như vậy mà còn không chịu đựng nổi, Lão Nhị lại càng không chịu nổi... Chúng ta cũng muốn đợi ngươi đến, chỉ sợ nếu còn kéo dài sẽ bị những quái này diệt cả đoàn."
Vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, Lôi Công Đáng nhất thời nhớ lại vừa nãy thật sự là mình xung phong muốn làm chủ tank mà, hơn nữa Vô Kỵ cũng đã nói kỹ thuật của hắn ta không ra sao...
Huống chi ngay cả mình cũng không gánh vác được những quái vật này, càng đừng nói đến những người khác, họ không đợi được mình mà đã hoàn thành nhiệm vụ cũng rất hợp tình hợp lý, việc này nghĩ kỹ lại thật sự là không có khúc mắc gì, nhất là mình còn hống hách khoe khoang, nói có thể phối hợp với trị liệu... Nói đi nói lại thế mà vấn đề lại chuyển đến đầu mình.
Nghĩ đến đây, tuy Lôi Công Đáng nghẹn một bụng oán khí, nhưng cũng không tìm ra được lý do để trút ra, đành phải cắn chặt răng nuốt vào bụng.
Hết cách rồi, dù sao Vô Kỵ người ta đã cảnh cáo Lôi Công Đáng ngay từ đầu là kỹ thuật của hắn ta rất kém, là Lôi Công Đáng tự mình muốn làm chủ tank kia mà, chết rồi còn có thể trách ai được.
Thấy Lôi Công Đáng ngậm miệng không trả lời được, Vô Kỵ thở dài nói: "Thật sự xin lỗi nhé Lôi Công, kỹ thuật chúng ta không tốt nên làm ngươi liên lụy mất rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý hơn nữa."
Độc Cô Cửu Thương nghe thấy vậy thì da đầu run lên nói thầm: "Mẹ nó, tên chó chết này còn nói xin lỗi..."
Nghĩ đến đây, Độc Cô Cửu Thương khuyên bảo: "Được rồi Lôi Công, đợi lát nữa cẩn thận chút là được, nếu có người thật sự muốn gây trở ngại cho ngươi, một mình ngươi cũng không làm thế nào thay đổi được.”
Độc Cô Cửu Thương quen biết Vô Kỵ lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh thật sự của Vô Kỵ, nhưng mà bây giờ tất cả lý do đều bị Vô Kỵ phản bác lại, tên nham hiểm giả dối kia vẽ ra cái hố, Lôi Công Đáng ngốc nghếch nhảy xuống, Độc Cô Cửu Thương cũng hết cách rồi, chỉ đành phải nhắc nhở đồng bạn của mình cẩn thận một chút.
"Biết rồi." Lôi Công Đáng nghe thấy thế, hờ hững liếc nhìn Vô Kỵ một cái, tự hiểu là không cách nào quay trở về được nữa, đành phải nhận thua.
Dù sao Vô Kỵ có xin lỗi thế nào đi nữa, dù Lôi Công Đáng có phẫn nộ đến mức nào đi nữa, cũng không thể tìm lại tổn thất kinh nghiệm và độ hoàn thành được nữa rồi.
Vô Kỵ cười khẽ nói: "Được rồi, thời gian không đợi người, chúng ta nhanh chóng tiến công chiếm đóng phía sau phụ bản thôi."
Đằng sau tế đàn xương trắng là một con đường nhỏ gập ghềnh, đường nhỏ quanh co uốn lượn hướng lên trên, bậc thang nối thẳng đến cao nguyên Lạc Nhật.
"Ngươi nói xem liệu trên con đường này có cơ quan hay không hả?" Minh Đô nhìn thấy bậc thang trên con đường nhỏ hẹp này, cũng nhớ lại cơ quan cầu thang trong thần điện Lạc Nhật.
Con đường nhỏ này cùng lắm cũng chỉ rộng có hai mét, chỉ đủ cho hai người cùng đi song song, nếu quả thật có cơ quan, trừ khi biết Thuấn Di vô hạn, nếu không cả đám người tuyệt đối không tránh khỏi.
Vừa nghe thấy Minh Đô nói như thế, mọi người đã giận dữ nói: "Chỉ biết đánh rắm là giỏi, mẹ nó ngươi không ngậm miệng lại được à?"
Mặc dù nói như vậy, đoàn người cũng nâng cao cảnh giác với con đường nhỏ này, mỗi lần bước từng bước một đều phải cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân, rất sợ trên mặt đất đột nhiên mọc lên một đống giáo nhọn... Nếu thứ này chọc trúng vào hạ bộ, có lẽ sau này mỗi khi đi đường núi người ta đều sẽ cảm thấy chỗ kín rét căm căm.
Cũng may, hệ thống hiếm có khi có lương tâm được một lần, khi cả đội người đi đến giữa sườn núi, cũng vẫn chưa gặp phải cơ quan gì.
Mọi người vừa định thở phào một cái, đột nhiên Độc Cô Cửu Thương nhìn thấy một bóng đen tròn trịa xuất hiện trên mặt đất.
"Ồ, đây là... mẹ nó, mau tránh ra." Độc Cô Cửu Thương hét lớn một tiếng, vội vàng Trùng Phong về phía trước, cách một quãng xa.
"Rầm..."
Một tảng đá to bằng cái thớt đã rơi xuống chỗ Độc Cô Cửu Thương vừa mới đứng, Độc Cô Cửu Thương có tấn công nên có thể di chuyển được, nhưng Ngạo Tuyết Lăng Sương bên cạnh hắn ta lại là một nghề chân ngắn, bị tảng đá nện thành thi thể ngay tại chỗ.
Tuy hệ thống đã làm hết sức mình để giảm đi độ máu tanh, nhưng mà bị một tảng đá to như vậy đè chết tươi... Sức tấn công thị giác của cảnh tượng này, tuyệt đối là một sự kích thích với người thường.
Nhìn Ngạo Tuyết Lăng Sương nằm dưới tảng đá chỉ lộ ra nửa người, tất cả mọi người đều âm thầm toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Từ chỗ này có thể nhìn ra được, ngày thường khi người chơi tử vong rồi biến thành vệt sáng trắng là thiết lập nhân tính hóa đến mức nào... Cũng may là một Pháp sư da mỏng bị nện, nếu người bị nện trúng là một Chiến sĩ khiên thuẫn, tình trạng nửa chết nửa sống còn tra tấn người ta hơn nữa.
"Trời ạ!" Độc Cô Cửu Thương quay đầu nhìn tảng đá trên mặt đất, khiến một đám người sởn gai ốc.
Hệ thống mô phỏng của "Trọng Sinh" vẫn hoạt động rất tốt, nếu có núi đá lăn xuống, nhất định sẽ có âm thanh, nhưng mà tảng đá kia lặng yên không tiếng động rơi xuống, nhất định là rơi xuống từ không trung.
Mẹ nó, làm sao tảng đá kia có thể bỗng dưng rơi xuống được.
"Mau nhìn lên bầu trời, có quái vật!"
Ngay khi Độc Cô Cửu Thương đang buồn bực, Dương Na tinh mắt hơn một chút đã phát hiện nơi tảng đá xuất phát là do quái vật trên bầu trời ném xuống.
Độc Cô Cửu Thương nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, trên trời có ba bóng đen bay lượn, trong đó hai bóng đen một trước một sau đang bay về phía này, hẳn là đám kia vừa nãy đã quăng tảng đá xuống.
Giở trò khốn nạn xong rồi bỏ chạy, phong cách đê tiện này quả thật rất hệ thống.
Có thể vì liên quan đến việc phải mang vác nặng, hai quái vật kia bay cũng không nhanh, mười mấy giây sau, mấy quái vật kia mới bay đến trên bầu trời của mọi người, lúc này đoàn người cũng nhìn thấy rõ hình dạng quái vật kia.
Nó không phải một loại quái, mà là hai loại quái, một con Lạc Nhật Thần Ưng khổng lồ, trên lưng có một con khỉ cường tráng, trong lòng con khỉ còn ôm một tảng đá, đang nhắm vào mọi người chuẩn bị ném xuống.
Mọi người thấy thế đều rối rít ném Thuật Thăm Dò lên.
Kỵ Ưng Ma Viên (Cấp 40) (Tinh Anh)
Sinh lực: 20000, 100000
Nội lực: 5000, 5000
Kỹ năng: Cao Không Đầu Xạ, Phủ Trùng Lợi Trảo, Ma Viên Trọng Quyền.
Sau khi nhìn thấy thuộc tính của quái vật kia, mọi người chậc chậc cảm thán, quái vật kia không chỉ có hình dạng kỳ quái, mà ngay cả giao diện thuộc tính cũng khó hiểu.
Quái vật bình thường, bất kể là loại nào trong hai loại kia, thanh máu sinh lực đều là màu đỏ, mà thanh máu sinh lực của quái vật kia hơn một nửa thanh là màu đỏ, một phần nhỏ phía trước lại là màu trắng, giống như là hai đoạn trên thanh máu sinh lực.
"Thanh máu sinh lực màu trắng có nghĩa là gì?" Đám người rối rít quay sang hỏi Lôi Công Đáng.
Lôi Công Đáng là người chơi cao cấp, kiến thức cũng tương đối rộng rãi, rất có khả năng nhận ra loại quái vật kỳ quái này.
Lôi Công Đáng nghĩ một lát, chắc chắn nói: "Đây là Ma Pháp Hộ Thuẫn, phải đánh cạn sạch máu trong thanh máu sinh lực màu trắng kia, quái vật mới có thể mất máu được."
Lôi Công Đáng là game thủ chuyên nghiệp đó, đã chơi nhiều game cạnh tranh, những thứ có chút Ma Pháp Hộ Thuẫn các loại gì đó, chính là một loại phương thức biểu hiện.
"Không phải thế đâu..." Vô Kỵ suy nghĩ nói: "Ta biết Ma Pháp Hộ Thuẫn, nhưng mà giá trị của Hộ Thuẫn đều là ở thanh máu sinh lực phía sau hoặc hiển thị tách riêng ra nằm bên dưới, thanh máu sinh lực màu trắng này lại ở đằng trước... Làm sao có thể là giá trị Hộ Thuẫn được?"