Trang 242# 1
Chương 484: Bắn người phải bắn ngựa trước
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trông thấy tên gà mờ Vô Kỵ này dám nghi ngờ mình, sắc mặt Lôi Công Đáng khá khó chịu: "Hừ! Thế phải làm thế nào?"
Vô Kỵ buông tay rồi trả lời: "Sao ta biết được."
Đúng lúc này, Kỵ Ưng Ma Viên lượn một vòng ở trên trời, đột nhiên lao xuống đến trên đỉnh đầu Vô Kỵ. Sau đó, Ma Viên cưỡi trên lưng chim ưng giơ lên tảng đá rồi ném xuống.
Ma Viên chỉ cách đầu Vô Kỵ có vài mét, mà tảng đá lại lớn như vậy, hiển nhiên tên Vô Kỵ chân ngắn này nhất định không tránh được. Lôi Công Đáng cười trên nỗi đau của người khác, gã đang muốn nhìn trò cười của Vô Kỵ, lại trông thấy Vô Kỵ giơ pháp trượng lên, rồi một ánh sáng màu đỏ bao quanh người hắn, tảng đá bay xuống va vào ánh sáng màu đỏ, rồi bị đụng bay ra ngoài.
"Ngươi!"
Từ khi tảng đá rơi xuống đến khi Vô Kỵ dùng phép thuật ngăn lại tảng đá, Lôi Công Đáng đều nhìn thấy, nhìn thấy cảnh này, Lôi Công Đáng vừa sợ vừa giận, kích động đến mức khuôn mặt co rúm.
Ánh mắt của Lôi Công Đáng rất chuẩn, dưới tình huống này còn có thể có thể tung ra kỹ năng không chút hoang mang, cho thấy Vô Kỵ rất có kinh nghiệm. Gà mờ cái chó gì, đó chỉ là lời bịa đặt mà thôi.
Điều khiến Lôi Công Đáng phẫn nộ nhất chính là người Mục sư trước mặt này rõ ràng có kỹ năng vô địch, vừa rồi lại không dùng cho mình, đúng là không phải người tốt lành gì.
Chẳng trách Độc Cô Cửu Thương nói như thế, bây giờ Lôi Công Đáng xem như hiểu điều đó.
Vô Kỵ không để ý đến khuôn mặt thối của Lôi Công Đáng, chỉ vào Kỵ Ưng Ma Viên đang bay lên cao, rồi nói: "Mau đánh nó."
Lôi Công Đáng nghe thấy thế thì bĩu môi: "Đánh con khỉ, sao đánh tới nơi?"
Kỵ Ưng Ma Viên không có tảng đá, nên bay rất nhanh. Dưới tình huống này, pháp sư không có kỹ năng định hướng rất khó đánh trúng, mà kỹ năng định hướng cũng phải niệm chiêu, chờ niệm chiêu xong, người ta đã bay ra khỏi phạm vi tấn công.
Hơn nữa, dưới chế độ hệ thống, cung thủ không thể nhắm chuẩn vật thể đang bay với tốc độ cao. Ở chế độ tự do, cung thủ rất khó bắn trúng mục tiêu, bắn trúng quái vật đang bay như là người si nói mộng.
Nhưng Vô Kỵ vừa dứt lời, một tia sét đã bổ vào đầu của Ma Viên đang cưỡi chim ưng, sau đó thanh máu của Ma Viên giảm xuống một chút.
Kỵ Ưng Ma Viên dừng lại ở trên không trung một chút, sau đó Thần Ưng Lạc Nhật vỗ cánh rồi bay lên cao với tốc độ cực nhanh về phía đỉnh núi.
Lôi Công Đáng trợn mắt hốc mốm: "Đó! Đó hình như là một tia sét.”
Lôi Điện Thuật đúng là thuấn phát, nhưng nó không phải là kỹ năng target, đánh trúng quái vật đang bay, năng lực dự đoán sẽ kinh khủng thế nào, dù là cao thủ chuyên nghiệp cũng phải dựa vào ba mươi phần trăm may mắn.
Dù Lôi Công Đáng biết sát thương của Minh Đô không tầm thường, nhưng công kích và kỹ năng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bây giờ nếu tính cả Lôi Điện Thuật này, chẳng phải nói thực lực của tên này không yếu hơn cao thủ chuyên nghiệp.
Lôi Công Đáng càng nghĩ càng cảm thấy không tưởng tượng nổi, một công hội rác rưởi ngay cả đi phụ bản cũng không góp đủ người, có một Võ sư sâu không lường được đã vượt qua dự liệu của Lôi Công Đáng, không ngờ công hội rác rưởi này lại ẩn dấu một đại cao thủ như thế.
"Mẹ kiếp! Lão Lý phế vật, tấn công con khỉ làm gì? Phải tấn công chim ưng?"
Lôi Công Đáng ngạc nhiên, đồng thời Toàn Chân Giáo bên này cũng vang lên tiếng mắng, muốn bắn người trước tiên phải bắn ngựa, đây là đạo lý của ngàn xưa, nhưng Minh Đô lại đi tấn công con khỉ, quả thật khiến người ta thất vọng.
"Biết rồi! Lần sau ta sẽ tấn công con chim, mấy tên khốn nạn các ngươi mau ngậm mồm lại." Minh Đô mắng lại.
Người bán hàng rong chạy trốn sẽ ném sạp hàng, bắt người trước hết phải bắt ngựa, nhưng đạo lý này lại không nằm trong ý thức của Minh Đô.
Nghe được lời của Minh Đô, Lôi Công Đáng ngạc nhiên hơn, gã hiểu được ý trong câu nói của Minh Đô, một sét lúc nãy cũng không phải đánh bừa, chỉ cần Minh Đô thích thì có thể đánh trúng mục tiêu Thần Ưng Lạc Nhật nhỏ hơn.
Lôi Công Đáng đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, loại cao thủ cấp bậc thế này, đi thi đấu chuyên nghiệp có phải có tiền đồ hơn không, sao phải sống khổ sống cực ở công hội rác rưởi thế này.
"Đến rồi! Đến rồi! Lão Lý lần này nhớ bắn chuẩn vào đấy."
Trong lúc nói chuyện, con Kỵ Ưng Ma Viên đằng sau kia đã bay đến vị trí trên đầu mọi người.
Con Kỵ Ưng Ma Viên này giống với con Kỵ Ưng Ma Viên kia, đều lượn vài vòng rồi lao xuống và ném tảng đá.
Chẳng qua lần này, tất cả mọi người đã có phòng bị, khi nó lao xuống đã bắt đầu di chuyển, thế nên lần này nó ném đá không trúng người nào.
Kỵ Ưng Ma Viên vừa định bay lên, Minh Đô đã ra tay, một tia sét không lệch chút nào đã bổ xuống đầu con chim ưng khổng lồ kia.
"Chíu!"
Chim ưng khổng lồ rên rỉ một tiếng, lung lay sắp đổ, mọi người đột nhiên phát hiện, thanh máu màu trắng ở trên đầu Kỵ Ưng Ma Viên đã tụt xuống một đoạn, lập tức mọi người hiểu ra: "Mẹ kiếp! Hóa ra thanh máu màu trắng là HP của tọa kỵ."
Nói xong, mọi người nhìn Lá Chắn Ma Pháp của Lôi Công Đáng với vẻ khinh bỉ. Mẹ kiếp! Nhát gan đến thế là cùng.
Khi nhìn thấy tốc độ của Kỵ Ưng Ma Viên kia giảm xuống, Minh Đô định tung ra phép thuật thứ hai, nhưng ai ngờ Ma Viên kia bỗng nhiên giật một chiếc lông của chim lưng khổng lồ, sau đó chim ưng khổng lồ vỗ cánh bay lên, rồi bay ra khỏi tầm bắn của Minh Đô.
Kỵ Ưng Ma Viên càng bay càng xa, Vô Kỵ bèn nói với mọi người: "Mọi người chuyển sang vũ khí tấn công từ xa đi, đợi lát nữa cứ nhắm vào tọa kỵ mà bắn.”
Tuy Kỵ Ưng Ma Viên là quái vật biết bay, nhưng trải qua hai lần bị tấn công, mọi người cũng đã nhìn ra, chỉ cần đánh trúng nó thì nó sẽ bị cứng ngắc một giây ở trên không trung, chỉ cần người thứ nhất đánh trúng, những người kế tiếp không khó để đánh trúng.
"Được!"
Mọi người nghe thấy thế, nhao nhao móc ra vũ khí phụ trợ. Mấy người Độc Cô Cửu Thương cũng móc ra kiếm và nỏ cầm tay. Lôi Công Đáng là cao thủ, nỏ cầm tay tinh xảo nhất, còn hiện lên ánh sáng màu lam, hóa ra nó là một trang bị cấp Bạch Ngân.
Vũ khí phụ trợ đều là thứ hi hữu của hi hữu, nỏ cầm tay ngay cả đồ trắng cũng không dễ kiếm, nhưng Lôi Công Đáng lại có một thanh nỏ Bạch Ngân, có thể thấy được Thiên Hạ Mạt Thế đã đầu tư rất nhiều tiền vào gã.
Chẳng qua khi nhìn thấy mớ súng kíp ở trong tay của đám người Toàn Chân Giáo, con ngươi của Độc Cô Cửu Thương sắp lồi ra ngoài.
"Mẹ kiếp! Chó già Vô Kỵ, sao ngươi kiếm được đồ chơi này?"
Súng kíp đó, mặc dù cũng là vũ khí phụ, nhưng một cái là vũ khí nóng còn một cái là vũ khí lạnh, nỏ cầm tay có đắt tiền đến đâu đi nữa, cấp bậc cũng kém một chút.
Đám người Toàn Chân Giáo không chỉ có súng kíp, mà còn mỗi người một khẩu, nhất là khẩu súng ở trong tay Vương Vũ, mặc dù chưa bắn nên chưa biết hiệu quả thế nào, nhưng nhìn cách chế tạo và tạo hình của nó thôi, cũng biết nó không phải là hàng bình thường, ngay cả Lôi Công Đáng là người hay nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng cũng phải động lòng.
"Nhặt!" Vô Kỵ lời ít mà ý nhiều.
Vũ khí phụ là loại trang bị trân quý, kiếm được ở đâu sẽ được bảo vật, đừng nói Độc Cô Cửu Thương không phải là bằng hữu gì, dù minh hữu như Huyết Sắc Chiến Kỳ, Vô Kỵ cũng không cho hắn biết.
Độc Cô Cửu Thương hỏi chán chê, rồi giơ lên ngón tay thối lên với Vô Kỵ, sau đó ngậm miệng lại, yên lặng nhìn về phía bầu trời ở phương xa.
Chẳng mấy chốc, con Kỵ Ưng Ma Viên ném tảng đá đập chết Ngạo Tuyết Lăng Sương kia lại bay đến, lượn vài vòng ở trên không như trước, sau đó lao thẳng xuống.
Khi nó vừa bay đến trên đầu mọi người, Vô Kỵ bèn hạ lệnh: "Tấn công!"
"Ầm bành bành chíu chíu!"
Minh Đô tung ra Lôi Điện Thuật, sau đó mười mấy người khác trong tay có súng có nỏ cùng nhau khai hỏa. Trong nháy mắt, thanh máu màu trắng ở trên đầu Kỵ Ưng Ma Viên đã bị cấu rỉa sạch, chim ưng khổng lồ hót lên một tiếng rồi chết, con khỉ ở trên lưng chim ưng cũng rơi xuống đất.