Trang 242# 2
Chương 485: Chọc vào tổ ong vò vẽ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Con khỉ ngơ ngác, đến khi rơi xuống trong tay vẫn còn ôm tảng đá, nó rơi xuống đất nhìn mọi người với vẻ ngơ ngác, sau đó vứt tảng đá xuống đất rồi nhanh chân thẳng thẳng lên núi.
"Con quái vật này thật là..." Nhìn thấy hành động đó của Ma Viên, tất cả mọi người đều im lặng.
Ở trong trò chơi, quái nhỏ vừa nhìn thấy người chơi đã lao lên tấn công, ai ngờ con khỉ này lại chạy trốn, nhát gan đến thế là cùng.
Ngạo Tuyết Lăng Lương chính là bị con hàng này đập chết, bây giờ nhìn thấy Kỵ Ưng Ma Viên muốn chạy trốn, Độc Cô Cửu Thương sao có thể tha cho nó. Độc Cô Cửu Thương lập tức đánh bay Kỵ Ưng Ma Viên, Ảm Nhiên Tiêu Hồn và Độc Thủ Phong Cái ở phía sau cũng đuổi theo và bao vây Kỵ Ưng Ma Viên lại.
Kỵ Ưng Ma Viên không có tọa kỵ, sức chiến đấu rất thấp, bị mấy người Độc Cô Cửu Thương bao vây, cũng chỉ biết giơ móng lên cào vài lần, chẳng mấy chốc đã bị đè xuống đất, rồi bị loan đao chém chết
Cùng lúc đó, hai con Kỵ Ưng Ma Viên khác đã bổ sung đạn dược xong.
Chẳng qua khác với vừa rồi, lần này bọn chúng chỉ bay lòng vòng trên trời, không chịu lao xuống, hiển nhiên vừa rồi bị thua thiệt nên thông minh hơn, không thể không nói, đám vô sỉ này có trí thông minh không thấp.
Nếu như trong tay bọn chúng không có tảng đá, mọi người không sợ bọn chúng có thể lập tức lên núi, nhưng bọn chúng ôm tảng đá ném xuống từ trên cao như vậy, có thể giết người trong nháy mắt, cho nên không ai dám buông lỏng cảnh giác, nhưng mọi người không sợ ăn trộm chỉ sợ trộm nhớ thương.
Minh Đô chỉ vào quái vật ở trên trời khoa tay múa chân thi pháp vài lần, sau đó nói với giọng buồn bực: "Bọn chúng không bay xuống, ta không tấn công được thì làm gì tiếp đây?"
Vô Kỵ đưa kính mắt cho Xuân Tường rồi hỏi: "Bây giờ, bọn chúng cách mặt đất bao nhiêu?"
Xuân Tường nhận lấy kính, nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh, sau đó nhìn lên trời rồi nói: "Đã biết chiều cao của bậc thang là x centimet, độ cao của Kỵ Ưng Ma Viên bằng với y bậc thang, cho nên bây giờ Kỵ Ưng Ma Viên cách mặt đất 27 mét."
"Xuân huynh! Sao huynh biết bậc thang này cao bao nhiêu?" Vương Vũ tò mò nên hỏi.
Xuân Tường nói: "Nói nhảm! Loại bậc thang này đã có bài post trên diễn đàn rồi, ngay cả hoa văn phía trên cũng không sai chút nào.
Vương Vũ: "..."
"Thế nào? Có bắn tới không?" Vô Kỵ thu hồi kính mắt rồi quay đầu hỏi Dương Na.
Sau cấp 30, Cung thủ có thể học tập Kích Vựng Tiễn, có thể khiến mục tiêu hôn mê trong thời gian ngắn, cứ như vậy, Kỵ Ưng Ma Viên ở trên trời sẽ rơi xuống tầm bắn của mọi người.
Dương Na nói: "Phạm vi tấn công của ta chỉ có 25 mét."
"Không sao!" Xuân Tường chỉ vào bậc thang cách đó không xa, rồi nói: "Ở chỗ bậc thang, chúng ta và Kỵ Ưng Ma Viên tạo thành một tam giác vuông, vị trí kia chính là góc vuông."
"Nói tiếng người!"
"Bậc thang kia cách Kỵ Ưng Ma Viên gần nhất, cách khoảng 20 mét."
Dương Na nói với giọng hơi ngượng ngùng: "Kỳ thật! Ở trong tầm bắn chưa chắc ta đã bắn trúng."
Dương Na chơi chế độ tự do, không có hệ thống phụ trợ, tỉ lệ chính xác thấp hơn Cung thủ chơi chế độ hệ thống, nếu không cô ta cũng không bỏ qua ưu thế cự ly xa của Cung thủ, mà thường xuyên xạ kích mục tiêu chỉ cách ba mét.
Cách hơn 20 mét, bắn bia cố định Dương Na cũng phải ngắm một hồi, chớ đừng nói đến quái vật đang bay kia.
Minh Đô cười híp mắt rồi nói: "Cô đừng lo! Ta sẽ cầm tay dạy bắn cho cô."
"..." Dương Na im lặng rồi nhìn Vô Kỵ một chút.
Vô Kỵ gật đầu rồi nói: "Cách này cũng không tệ, Minh Đô vừa nhìn thấy gái là thông minh ra, điểm này đáng để chúng ta học tập.”
"Được rồi!" Dương Na bất đắc dĩ đành phải gật đầu, sau đó quay người nói với Minh Đô với vẻ hung tợn: "Ta cho ngươi biết! Nếu ngươi dám chọc ta thì ta sẽ bắn chết ngươi."
"Ha ha! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ..."
Minh Đô chưa nói hết câu, Dương Na đã nâng nỏ nhắm vào hắn.
"Yên tâm đi! Ta là người đàn ông đứng đắn." Minh Đô nghiêm mặt rồi nói.
Mọi người nghe thấy thế thì sặc nước bọt: "Khụ khụ!"
Nhìn thấy Minh Đô và Dương Na đi về phía bên kia, Lôi Công Đáng vội vàng nhìn về phía Vô Kỵ rồi hô lên: "Bảo hai người họ quay lại đi, tự tiện rời đội dẫn đến quái vật khác thì làm sao bây giờ?"
Đường núi này nguy cơ tứ phía, có trời mới biết ngoài Kỵ Ưng Ma Viên ra, còn có quái vật nào khác nữa không, chỉ hai cái máy bay ném bom đá kia thôi, cũng đã khiến mọi người vô cùng nhức đầu, nếu lại dẫn đến một đám quái vật khác, chắc có lẽ mọi người sẽ bị diệt sạch.
Vô Kỵ cười nói: "Không sao! Bọn họ chỉ đi về phía trước xem thôi, đừng hốt hoảng, có chuyện gì thì hai người họ cũng có thể ứng phó."
Trong khi hai người cãi cọ, hai người Dương Na và Minh Đô đã chạy đến vị trí Xuân Tường chỉ. Sau đó, Minh Đô chỉ về phía Kỵ Ưng Ma Viên đang xoay lòng vòng rồi nói: "Ngắm ở đấy."
Dương Na nhấc nỏ nhắm bắn.
"Bọn họ đang làm gì thế?" Lôi Công Đáng nhìn thấy hành động của Dương Na, bèn hỏi với vẻ kỳ quái: "Chẳng lẽ cô ta muốn bắn quái ở đó?"
Cấp 30, điểm thiên phú tinh thông của Cung thủ đã tăng tầm bắn lên 15 mét, thế nên Lôi Công Đáng không dám xác định Dương Na có phải đang muốn bắn quái không.
"Bắn!" Đúng lúc này, theo lệnh của Minh Đô, mũi tên của Dương Na bay vụt ra ngoài.
"Bịch!"
Mũi tên di chuyển theo quỹ đạo ở trên không trung, rồi bắn trúng một con Kỵ Ưng Ma Viên, trên đầu con Kỵ Ưng Ma Viên kia xuất hiện ký hiệu hôn mê, rồi rơi xuống.
"Tấn công!" Bên này, Vô Kỵ ra lệnh kịp thời, đám người Toàn Chân Giáo giơ súng bắn liên tục, rồi bắn chết tọa kỵ của Kỵ Ưng Ma Viên. Sau khi Kỵ Ưng Ma Viên ngã xuống từ trên không xuống đất, mọi người lao đến rồi đánh chết nó.
"Mẹ kiếp! Lại bắn tới?" Lôi Công Đáng ngạc nhiên, mặc dù tỉ lệ chính xác của người phụ nữ này chẳng ra sao, còn phải nhờ người khác dự đoán giúp, nhưng ai ngờ cô ta lại có tầm bắn hơn 20 mét, chắc là cô ta gặp may kiếm được vài món đạo cụ hay kỹ năng tăng lên tầm bắn đây mà.
Thời gian hồi chiêu của Kích Vựng Tiễn cũng không ngắn, Kỵ Ưng Ma Viên ở trên trời trông thấy đồng bạn bị tiêu diệt, hét lên một tiếng, rồi ném tảng đá, sau đó cưỡi chim ưng bay lên núi.
Trông thấy con Kỵ Ưng Ma Viên cuối cùng bị dọa chạy, Minh Đô nói với vẻ đắc chí: "Được rồi! Bây giờ, chúng ta tiếp tục lên đường nào."
Bốn phía không có quái vật, nguy cơ tạm thời đã được giải trừ, những người khác vội vàng đi theo, nhưng chưa đi được bao xa, Minh Đô và Dương Na ở phía trước đột nhiên đứng im.
"Sao thế? Phía trước có quái vật hả?" Vô Kỵ hỏi Minh Đô.
Minh Đô hét lên: "Chạy mau! Chúng ta chọc phải tổ ong vò vẽ rồi."
"Là sao?" Những người khác đang buồn bực, bỗng thấy bầu trời tối xầm lại, chỉ thấy trên đỉnh núi xuất hiện một đám mây Kỵ Ưng Ma Viên, che khuất bầu trời bay về phía này.
"Mẹ kiếp!" Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người sợ hết hồn.
Trên trời có hơn trăm con Kỵ Ưng Ma Viên, mỗi con đều ôm một tảng đá, bởi vì đám quái vật này hợp thành trận hình và đám chim ưng khổng lồ cùng vỗ cánh, khiến tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với mấy con Kỵ Ưng Ma Viên hồi nãy. Lúc này, bọn chúng đang lao đến đỉnh đầu của mọi người.
Nhìn thấy nhiều quái vật họ nhà chim như vậy, Vô Kỵ nói với giọng hơi hối hận: "Mẹ kiếp! Biết thế không thả con nào về."