Trang 243# 1
Chương 486: Bắt giặc trước bắt vua
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đã đánh nhiều phụ bản Thường, nhưng mọi người lại không chú ý một sự thật, đó là quái vật trong trận doanh phụ bản này thật ra là quân đội đến từ Sứ Đồ Thứ Sáu.
Đặc điểm lớn nhất của quân đội không phải là sức chiến đấu cao bao nhiêu, mà là có tính kỷ luật, có tính tổ chức và có trận hình. Dù quái vật hay người chơi thoát ly ba điểm này, chỉ có thể xem là một đám ô hợp mà thôi.
Ba con Kỵ Ưng Ma Viên hồi nãy, chỉ tính là lính trinh sát, từ khi con Kỵ Ưng Ma Viên kia chạy trốn, mọi người nên nghĩ ra mới phải.
Trong thiết lập của phụ bản, nếu như không thả một con quái vật trở về, Kỵ Ưng Ma Viên khác sẽ lại bay đến ba con cho người chơi giết, như thế các người chơi tất nhiên sẽ qua phụ bản rất thuận lợi, nhưng vì thả con Kỵ Ưng Ma Viên kia, mới dẫn đến bầy quái vật.
Lần này thì tốt rồi, vị trí bây giờ của mọi người đang ở giữa sườn núi, chắc chắn chạy không thoát đám Kỵ Ưng Ma Viên biết bay kia, hơn trăm con Kỵ Ưng Ma Viên cùng ném đá ở trong đường núi chật hẹp thế này, ngoài bị diệt sạch ra, không có kết quả thứ hai.
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, Kỵ Ưng Ma Viên đã bay đến vị trí đỉnh đầu của Dương Na và Minh Đô. Sau đó, những hòn đá to bằng cái thớt rơi xuống như mưa. Dương Na còn đỡ một chút, bước đi của cô nương này khá huyền ảo, cộng thêm cung thủ có kỹ năng tránh né, dù tốn sức cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Minh Đô thì khổ hơn. Mẹ kiếp! Một Pháp sư như hắn, kỹ năng giữ mạng chỉ có Thiểm Hiện, dưới mưa đá có quy mô như vậy, Minh Đô lăn lộn liên tục, tình cảnh hết sức nguy hiểm.
Vô Kỵ thấy thế vội vàng nói: "Mọi người đừng hốt hoảng! Đứng sát người vào vách núi, rồi di chuyển chậm rãi về phía trước."
Hai bên con đường nhỏ này đều là vách núi, Ma Viên ném đá từ trên cao xuống sẽ bay theo đường vòng cung, nhưng con đường lại chật hẹp như vậy, tảng đá rơi xuống sẽ va vào vách núi rồi lăn xuống, mặc dù đứng dựa vào vách núi không thể nói là an toàn tuyệt đối, nhưng tỉ lệ sinh tồn sẽ cao hơn chạy loạn.
Nói xong, Vô Kỵ dẫn đầu dựa lưng vào vách núi, Minh Đô và Dương Na dưới tiếng hét tức giận của Vô Kỵ cũng đã dựa lưng vào vách núi. Quả nhiên, đá rơi ít hơn, khiến áp lực của hai người Minh Đô và Dương Na giảm đi.
"Chúng ta dụ đám quái vậy này xuống dưới núi rồi đánh đi." Độc Cô Cửu Thương nhìn về phía Vô Kỵ rồi hô lên.
Vô Kỵ nói: "Tiến lên phía trước! Đừng lui lại, đám quái vật này được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, hơn nữa số lượng lại nhiều, xuống dưới núi còn nguy hiểm hơn."
Đối mặt với cuộc không tập có quy mô lớn như vậy, địa hình tốt nhất là hầm trú ẩn, hai bên vách núi chỉ là nơi tránh tạm mà thôi, nếu ở nơi trống trải, ngay cả nơi che chở cũng không có, đến lúc đó sẽ chết nhanh hơn.
Vả lại, Đường núi cũng không rộng, nhiều đá như vậy bị ném xuống, nếu như đường bị lấp kín không thể đi được thì làm gì bây giờ? Hơn nữa, thi thể của quái vật ở trong phụ bản không đổi mới, cộng thêm địa hình là núi đá, cho nên mọi người chỉ có thể tiến về phía trước, quyết không thể quay đầu.
Độc Cô Cửu Thương vốn không muốn để ý đến Vô Kỵ, trực tiếp đi xuống núi, nhưng chưa đi được mấy bước, đã phát hiện tảng đá ở phía sau càng lúc càng nhiều, rơi vào vào đường cùng, hắn ta đành phải đi theo đám người Toàn Chân Giáo.
Đội ngũ tránh né tảng đá rồi chậm rãi tiến lên phía trước, trên trời Kỵ Ưng Ma Viên ném đá xuống từng đợt. Cả đoạn đường từ sườn núi đi lên đỉnh núi, phải đi mất mười mấy phút, nhưng đám Kỵ Ưng Ma Viên vẫn bám theo mọi người dai như đỉa, khiến mọi người đau hết cả đầu.
Nhất là càng lên đến đỉnh núi, vách núi ở hai bên càng thấp, nhiều lần đội ngũ suýt chút nữa bị đá đập chết… Khi đỉnh núi đang ở trước mặt, mọi người không chỉ không có cảm thấy giải thoát, ngược lại càng ngày càng cảm thấy khẩn trương.
Luận độ trống trải, đỉnh núi càng trống trải hơn dưới núi, dù sao dưới núi là một hẻm núi, mặc dù không gian rất lớn, nhưng lại có hạn, không giống với đỉnh núi, ngay cả một chỗ che chắn cũng không có, chỉ cần một đợt không tập của đám Kỵ Ưng Ma Viên thôi, cũng có thể diệt sạch tất cả mọi người.
Hỏa lực của đám Kỵ Ưng Ma Viên trút xuống một đợt lại một đợt, một chút thời gian thở dốc cũng không cho, khiến toàn thân mọi người đều là bụi đất.
"Mẹ kiếp! Đám quái vật này phối hợp quá tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn chúng ta sẽ bị tiêu diệt." Độc Cô Cửu Thương kêu lên với giọng khoa trương.
Ngạo Tuyết Lăng Sương sau khi phục sinh cũng nói: "Đúng thế! Vừa rồi chúng ta còn có thể tránh được tảng đá, nhưng bây giờ căn bản không dám tiến lên phía trước."
Nghề nghiệp chân ngắn có phòng thủ thấp, không chỉ mình Ngạo Tuyết Lăng Sương, mà mấy người bên này của Toàn Chân Giáo cũng cảm thấy phí sức.
Đều là nghề nghiệp chân ngắn và máu giấy, sao Vô Kỵ không biết điều này, Vô Kỵ nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta giết không nổi đám quái vật này, nhưng hệ thống bố trí thế này, nhất định sẽ có cách giải quyết. Mọi người thử nghĩ xem có cách gì tốt không?"
Mọi người nghe thấy thế, tất cả đều trầm tư suy nghĩ.
Người phát biểu ý kiến đầu tiên chính là cao thủ Lôi Công Đáng: "Nếu như chúng ta bị diệt sạch một lần, sẽ thoát khỏi chiến đấu, sau khi thoát khỏi chiến đấu, đám quái vật này có thể sẽ trở về vị trí cũ, giống như đám xương khô ở dưới núi kia?"
Vô Kỵ gật đầu rồi nói: "Có lý! Chẳng qua bây giờ chúng ta chết cũng vô dụng."
"Tại sao?"
Vô Kỵ chỉ vào con đường ở sau lưng rồi nói: "Đường đã hỏng, sau khi chúng ta chết sẽ được phục sinh ở điểm phục sinh dưới núi. Đến lúc đó, chúng ta đi lên đây bằng cách nào?"
Mọi người nghe thấy thế nhìn lại, trông thấy vô số tảng đá chồng chất từ chân núi cho đến sườn núi, đồng thời chặn đứng cả con đường.
"Điều này! Nếu ngay từ đầu nghe theo bọn ta lui lại thì tốt rồi, đều do ngươi nói cái gì đi lên phía trước không được quay đầu lại, nên mới đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh thế này." Lôi Công Đáng đổ tội cho Vô Kỵ.
"Ha ha!" Vô Kỵ chỉ cười không phản bác lại, mà hỏi những người khác: "Các ngươi có ý kiến gì khác không?"
Xuân Tường nói: "Ta cũng cảm thấy Lôi Công Đáng nói có lý, quái vật ở trên trời phối hợp quá tốt, chúng ta không trụ lại được, chứ đừng nói đến chuyện phản công."
"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ hay sao?" Vô Kỵ đột nhiên hỏi.
"Kỳ lạ gì?" Xuân Tường hỏi.
Vô Kỵ nói: "Xương khô ở dưới núi là vong linh, phối hợp ăn ý nói còn nghe được, nhưng những quái vật này lại phối hợp tốt như vậy, chẳng lẽ không thấy kỳ lạ hay sao?"
Sinh vật bất tử là một quần thể đặc biệt ở trong thiết lập của trò chơi, nhất là xương khô, thực lực của bọn chúng không tầm thường, nhưng trí thông minh rất thấp.
Vì nguyên nhân đó, xương khô nên dễ điều khiển, thường thường do một Pháp Sư Vong Linh hay một món đạo cụ là có thể khống chế một đống xương khô bài binh bố trận thành quân đoàn sương trắng.
Nhưng Kỵ Ưng Ma Viên lại là sinh vật sống, nhìn từ việc đối phương sợ hãi chạy trốn, có thể thấy được Kỵ Ưng Ma Viên có trí thông minh không thấp.
Loại quái vật có thừa trí thông minh trên không lo thì dưới lo này, nếu như không có chỉ huy rất dễ đánh đấm lung tung, chắc chắn không thể phối hợp ăn ý như vậy được.
"Ý của ngươi là có BOSS đang chỉ huy bọn chúng?" Xuân Tường hỏi.
"Đúng thế!" Vô Kỵ nói: "Nếu xem từ cửa thứ nhất đến nay, phụ bản này không thể dùng sức mạnh để qua cửa, mỗi một của ải đều có kỹ xảo qua cửa, có lẽ cửa ải này chỉ cần diệt đi con BOSS đang khống chế bọn chúng, những quái nhỏ này sẽ tự sụp đổ.
"Nhưng chúng ta làm thế nào để tìm ra BOSS ở trong đống quái vật đó?" Xuân Tường hỏi.
Trên trời, lít nha lít nhít đều là quái vật, muốn tìm ra BOSS ở trong đó cũng không dễ gì.
"Rất đơn giản! Chúng ta lui xuống sườn núi."