Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 485 - Chương 487: Kỵ Ưng Viên Vương

Trang 243# 2

 

 

 

Chương 487: Kỵ Ưng Viên Vương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Độc Cô Cửu Thương nghe thấy thế thì không vui: "Chúng ta vất vả lắm mới lên đến đây, tại sao phải đi xuống dưới, ngươi đang nói đùa với mọi người hả?"

"Dựa theo quy luật của cửa ải thứ nhất, BOSS chỉ huy quái vật chắc đang trốn ở hậu phương, chỉ cần chúng ta dụ bầy quái vật xuống núi, sau đó mấy người ở lại chỗ này, là có thể tìm thấy BOSS ở trong bầy quái vật đúng không?" Lôi Công Đáng nghĩ một lát rồi hỏi Vô Kỵ.

Vô Kỵ cười ha ha, rồi trả lời: "Đứng càng cao nhìn càng xa."

"Ặc!" Lôi Công Đáng nghe thấy thế thì nghẹn lời.

Bây giờ, Kỵ Ưng Ma Viên đang ở trên đầu mọi người, nếu nhìn từ dưới lên, bởi vì đám quái vật che khuất ánh sáng, nên chỉ có thể nhìn thấy một màu đen, căn bản không thấy BOSS ở đâu.

Nếu như một nhóm người kéo đám quái vật Kỵ Ưng Ma Viên xuống sườn núi, độ cao bay của Kỵ Ưng Ma Viên sẽ thấp hơn đỉnh núi một chút. Đến lúc đó, người chơi ở trên núi không bị quái vật che mất ánh sáng, có thể nhìn thấy rõ hơn.

Nó giống như người ở phía trước đèn không nhìn thấy đồ vật ở phía sau đèn, nhưng người ở phía sau đèn lại nhìn thấy đồ vật ở phía trước đèn. Ngoài ra khinh bỉ một chút lái xe ban đêm mở đèn chiếu xa, không mở đèn chiếu gần khi có người ở đối diện.

"Ngươi nói rất có lý, nhưng ai ở lại trên núi?" Lôi Công Đáng hỏi Vô Kỵ.

Người ở lại trên núi không chỉ chịu trách nhiệm tìm ra BOSS, mà còn phải có năng lực tiêu diệt BOSS, muốn tiêu diệt BOSS thì không thể chỉ có vài người, nhưng muốn dụ bầy quái vật xuống núi, người dụ quái vật cũng không thể thiếu, thế nên chọn ai ở lại trên núi cũng là một vấn đề.

Số người quá ít thì đánh không lại, số người quá nhiều thì không đủ thù hận dụ bầy quái vật xuống núi, thế nên người ở lại trên núi nhất định phải là cao thủ của cao thủ.

Hiển nhiên, Lôi Công Đáng cũng coi mình là cao thủ, bị Vô Kỵ lừa cho một lần, nên thằng nhóc này thông minh lên, vừa nghe thấy câu nói này của Vô Kỵ, lập tức cảnh giác.

Vô Kỵ nói: "Trên núi, chỉ cần ba người ở lại là được, cung thủ phụ trách kéo BOSS, Chiến sĩ khiên thuẫn phụ trách phòng ngự, cộng thêm một người có thân thủ nhanh nhẹn và công kích mạnh."

Cung thủ chỉ có mình Dương Na, tất nhiên không cần cân nhắc đến người thứ hai, còn Minh Đô có sát thương lớn, nhưng hai chữ nhanh nhẹn không dính dáng gì đến hắn, vừa nhanh nhẹn vừa công kích mạnh chỉ có mình Vương Vũ.

Về phần Chiến sĩ khiên thuẫn hả, Vô Kỵ nhìn Doãn Lão Nhị rồi lại nhìn sang Lôi Công Đáng, sau đó cười nói: "Lần này, Lão Nhị ở lại đi, Lôi Công không ăn thua."

"Hừ!" Lôi Công Đáng nghe thấy thế hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: "Lại trò hề này, Thánh đấu sĩ sẽ không bị đánh bại bởi cùng một chiêu."

Nghĩ đến đây, Lôi Công Đáng bèn nói với Vô Kỵ với giọng bình tĩnh: "Ta phụ trách bảo vệ ngươi là được."

Cho nên mới nói, không quá ngu, mà chỉ chưa bao giờ bị thua thiệt, Lôi Công Đáng có thể sống ổn ở giới thi đấu chuyên nghiệp, vẫn có chút đầu óc, ý đồ hết sức rõ ràng: Ngươi đi đâu lão tử đi đó, xem ngươi làm sao bẫy chết được lão tử.

Vô Kỵ cười nói: "Được! Ngươi bảo vệ ta là được, không nên chạy lung tung."

"Yên tâm đi! Ta tuyệt đối không rời ngươi nửa bước." Lôi Công Đáng nói với sắc mặt khá dữ tợn.

"Lão Ngưu! Ngươi, lão Nhị và Tình Tuyết muội muội ở lại đây nhé."

"Ừ!" Vương Vũ gật đầu.

"Không có Pháp sư sao?"

Sau khi Vô Kỵ bố trí người ở lại trên núi xong, Lôi Công Đáng lại hỏi với vẻ kỳ quái.

Vương Vũ có thể nhìn thấy tuyệt chiêu của Lôi Công Đáng dễ như trở bàn tay, nên Lôi Công Đáng có ấn tượng mạnh với Vương Vũ. Gã không hoài nghi thực lực của Vương Vũ, nhưng tình huống bây giờ, chỉ có một Võ sư có vẻ không thích hợp cho lắm.

Mục tiêu là quái vật biết bay, hơn nữa còn là BOSS, dù phạm vi tấn công của Pháp sư có thể không đủ, nhưng Võ sư có lợi hại đi nữa thì phạm vi tấn công cũng là ngắn nhất ở trong toàn bộ nghề nghiệp. Chẳng lẽ Vương Vũ có thể đi ngược lại với thiết lập của hệ thống hay sao?

Vô Kỵ nói: "Pháp sư không nhanh nhẹn sẽ bị BOSS đánh chết."

"Nhưng Võ sư..."

"Nếu không ngươi ở lại đây đi?"

Lôi Công Đáng đang định nói gì đó, một câu của Vô Kỵ đã cắt ngang lời gã.

"Được! Võ sư thì Võ sư, cùng lắm thì chết sạch, dù sao ta không qua được cửa thứ nhất, bây giờ độ hoàn thành cũng chỉ là 0 mà thôi." Lôi Công Đáng nói rất dứt khoát giống như vò đã mẻ thì không sợ rơi.

Sau khi bố trí xong, ba người Vương Vũ ở lại trên núi, còn những người khác thì theo Vô Kỵ dán vào vách núi, đi xuống sườn núi.

Kỵ Ưng Ma Viên ở trên trời thấy thế, vỗ cánh đuổi theo. Lúc này ở trên núi, ba người Vương Vũ đang ở hậu phương của bầy quái vật, nhìn thấy một con Kỵ Ưng Ma Viên rất đặc biệt.

Con Kỵ Ưng Ma Viên này lớn gấp đôi Kỵ Ưng Ma Viên bình thường, đang ngồi trên hai sừng trâu mọc trên đầu của chim ưng khổng lồ, nhìn khá oai phong, chắc con quái vật này chính là BOSS rồi.

Kỵ Ưng Viên Vương (Cấp 140) (BOSS Hoàng Kim) (Tinh Anh)

HP: 50.000, 250.000

MP: 5.000, 25.000

Kỹ năng: Ném Mạnh Đá Lớn, Lao Xuống Trảo Kích, Ma Viên Quyền Cương, Ma Viên Bổng Kích, Lược Dực Trận.

Kỵ Ưng Viên Vương đang bay ở phía trên bầy quái vật, nếu không phải ba người đang ở trên đỉnh núi, sẽ không nhìn thấy nó. Bây giờ, con súc sinh này đang bay trên không trung, đang định bay cùng với bầy quái vật. Dương Na thấy thế bèn nâng nỏ nhắm chuẩn, một Kích Vựng Tiễn đã bắn vào người Kỵ Ưng Viên Vương.

Không phải độ chính các của Dương Na tăng lên, mà khoảng cách của ba người và BOSS chỉ có mười mấy mét. Hơn nữa, mục tiêu là Kỵ Ưng Viên Vương cũng khá lớn, tốc độ bay lượn xung quanh cũng không nhanh, nếu cái này cũng không bắn trúng, tỉ lệ chính xác của Dương Na không nên gọi là thấp nữa, mà phải gọi là mắt mù.

"Chiếc!" Tọa kỵ chim khổng lồ của Kỵ Ưng Viên Vương hét lên, vỗ cách một cái, Kích Vựng Tiễn của Dương Na rơi ra ngoài, BOSS đừng nói bị hôn mê, mà thậm chí còn không dừng lại.

"Mẹ kiếp!" Ba người Vương Vũ trợn mắt hốc mồm.

Mẹ kiếp! Loại động vật linh trưởng là quái vật hệ dã thú, trời sinh đề kháng khống chế lại còn thêm vầng sáng của BOSS, khiến kỹ năng mới học mới luyện này của Dương Na hoàn toàn không có tác dụng.

"Tình Tuyết muội muội, kỹ năng này của muội không có tác dụng gì." Doãn Lão Nhị nhìn lên BOSS đang ở trên trời, nghẹn họng nhìn trân trối nói.

Doãn Lão Nhị vừa dứt lời, chim ưng khổng lồ chở Kỵ Ưng Viên Vương xoay người lại, sau đó khóa chặt thù hận vào ba người Vương Vũ.

Con súc sinh này vừa to lớn vừa xấu xí, khiến ba người cảm thấy tê cả da đầu.

Vương Vũ nói: "Không thể nói công kích không có tác dụng, tối thiểu nhất cũng đã kéo được thù hận."

Nghề nghiệp của Dương Na là Người săn ma, được tăng sát thương khi công kích quái vật có thuộc tính hắc ám, vừa rồi tuy rằng không khống chế được BOSS, nhưng sát thương cũng không thấp, mũi tên này đã kéo được thù hận của Kỵ Ưng Viên Vương.

"Ầm!" Nắm đấm của Kỵ Ưng Viên Vương đấm vào đầu chim ưng khổng lồ như đấm vào đống cát.

"Oác!" Chim ưng khổng lồ rên rỉ một tiếng rồi từ trên không trung lao xuống và lao về phía ba người ở dưới mặt đất.

"Đồ cháu trai!"

Doãn Lão Nhị xem thời cơ giơ lên tấm chắn, đồng thời tung ra kỹ năng Khiêu Khích về phía Kỵ Ưng Viên Vương đang lao xuống.

Kỵ Ưng Viên Vương là quát vật Tinh Anh, người ta không bị khiêu khích.

Kỵ Ưng Viên Vương không thèm đếm xỉa đến Doãn Lão Nhị, mà lao thẳng về phía Dương Na cách Doãn Lão Nhị không xa.

"Mẹ ơi! Ngươi đừng đến đây."

Gương mặt xinh đẹp của Dương Na sợ tới mức trắng bệch, không biết làm sao hét ầm lên.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment